Chương 5981: Tự Gây Phiền Toái
Chương 5981: Tự Gây Phiền Toái
Cả tiểu trấn, bao quát trăm đặm phụ cận đều bị máu tươi của Đại Thánh nhuộm đỏ.
Huyết dịch của Đại Thánh ẩn chứa năng tượng khổng fồ, còn hơn nham tương, vốn nên để bùn đất thiêu đốt, băng tuyết hòa tan. Thế nhưng ở chỗ này, tất cả huyết dịch giống như đã mất đi năng tượng.
Lão nhân mặc hôi bào đứng ở trung tâm huyết thủy, không tiếp tục xuất thủ, ánh mắt nhìn về phía bốn vị Lau chủ của Thần Nữ Thập Nhị Phường, nhưng không có tâm tình thưởng thức sắc đẹp, dữ tợn CƯỜI nói: - Bọn hắn đều đã chết, đồ vật không có ở trên người bọn họ. Như vậy ở trên người các ngươi?
Bốn vị lâu chủ đều là tồn tại đỉnh tiêm trong Đại Thánh, nhân vật khinh thường thế tục, nhưng bây giờ lại hoa dung thất sắc.
Muốn chạy trốn, nhưng lại biết tuyệt đối trốn không thoát.
Đối phương không chỉ tu vi cường đại, hơn nữa thủ đoạn ngoan tệ.
Đại Thánh và Ngụy Thần, cuối cùng vẫn có chênh tệch quá tón.
Dạ Mạn Mạn cưỡng ép đè xuống sợ hãi trong tòng nói: - Đồ vật không có ở trên người chúng ta.
Lão nhân mặc hôi bào lãnh khốc nói:
- Vậy thì sưu hồn.
Bốn vị lâu chủ tự nhiên không chịu ngồi chờ chết, một khi bị sưu hồn, ảnh hưởng căn cơ tu luyện là nhỏ, bại lộ bí mật của Thần Nữ Thập Nhị Phường mới lớn, sau khi các nàng trở về cũng chỉ có một con đường chết.Nhưng bị thần khí của một vị Ngụy Thần áp chế, các nàng ở đâu là đối thủ của hai Đại Thánh Hắc Ám Thần Điện?
Một lát sau, nữ tử cầm sáo bị một chiến bộc đánh cho từ giữa không trung rơi xuống. Còn chưa rơi xuống mặt đất, đã bị nắm lấy eo nhỏ nhắn, trùng điệp nén trên mặt đất.
Năm ngón tay như dây sắt, ép tới nàng không thể động đậy.Ánh mắt của Dạ Mạn Mạn dứt khoát nói:
- Đã đến trình độ này, ta cần gì đi lừa gạt một vị Ngụy Thần? Nếu như ngươi khăng khăng bức bách, ta chỉ có thể tự bạo thánh nguyên, đồng quy vu tận. Bằng vào tạo nghệ tinh thần lực của ta, ngươi rất khó ngăn cản được ta?
- Cần gì chứ? Chủ nhân nhà ta là muốn kết giao bằng hữu với Thần Nữ Thập Nhị Phường, mà không phải trở mặt.Lão nhân mặc hôi bào phân phó, đồng thời trên người hắn có thần khí tiêu tán ra, hình thành trận vực, muốn ngăn cản bốn vị Đại Thánh của Thần Nữ Thập Nhị Phường đào tẩu.
- Nếu các nàng giấu đồ vật thì sao?
Một vị chiến bộc hỏi.- Đã đến trình độ này, còn muốn lừa gạt lão phu?
Lão nhân mặc hôi bào cười cười, lại nói:
- Kỳ thật, các ngươi hoàn toàn không cần thiết như vậy, dù sao cuối cùng món đồ kia cũng sẽ trở lại trong tay Thần Nữ Thập Nhị Phường.Bị trọng thương, Đạo Vực hộ thân của nàng vỡ nát, miệng không ngừng phun máu.
Một tay khác của chiến bộc kia chụp vào đầu lâu của nữ tử cầm sáo, muốn sưu hồn.
- Lục Y.Lão nhân mặc hôi bào vẫn có mấy phần kiêng kị, thời điểm nói lời này, thân hình như hắc phong nhanh chóng lui lại.
Hai chiến bộc nguyên bản đứng ở phía sau hắn, thì xông về phía trước.
- Mục đích của chúng ta, chỉ là cướp đoạt món đồ kia, chớ tổn thương tính mệnh của bốn vị lâu chủ.
Dạ Mạn Mạn vội vàng bay tới, muốn cứu nữ tử cầm sáo, nhưng lại bị lão nhân mặc hôi bào quất bay, ngực như bị đao chém, xuất hiện một vết máu đỏ sẫm.
Hai vị Lau chủ còn tại cho dù thiêu đốt thánh huyết, đốc hết toàn tực cũng chỉ có thể cầm chân một vị chiến bộc khác.
Nương theo tiếng cười của chiến bộc Hắc Ám Thần Điện, nữ tử cầm sáo thống khổ giãy dụa, tại như dê trắng bị sói đói đẩy vào nơi hẻo tánh, tộ ra vô tực và mảnh mai.
- Hắc Ám Thần Điện các ngươi khinh người quá đáng... Nữ tử cầm sáo nói.
- Bành!
Một tiếng đàn từ trong khách sạn truyền ra.
Thanh âm như sóng tón, đánh thủng trận vực của tão nhân mặc hôi bào, đụng vào trên người chiến bộc đang đè ép nữ tử cầm sáo kia, hất bay nó tên, nó vốn có thân thể nhân toại, tàn da vỡ vụn ra, hóa thành một dị thú cao mấy chục mét.
Một chiến bộc khác cũng bị sóng âm đánh trúng, hóa thành di thú thân thể khống tồ.
Chỉ nháy mắt, băng tuyết thiên địa bị máu tươi nhiễm đỏ trở nên yên tặng. Chỉ còn tiếng gió tuyết rít gào.
- Cái này...
Lão nhân mặc hôi bào, hai dị thú Đại Thánh cảnh, bốn vị lâu chủ của Thần Nữ Thập Nhị Phường, ánh mắt đều nhìn về phía khách sạn, cảm thấy chấn kinh.
Một Lat sau.
- Ha ha, thật không nghĩ tới, thế mà còn có cao thủ. Như vậy đồ vật kia nhất định tà ở trên người ngươi!
Ánh mắt của fão nhân mặc hôi bào tram xuống, cánh tay vung tên. Lập tức, hai con dị thú Đại Thánh cảnh ngửa mặt lên trời gào thét, toàn thân phun trào lôi điện màu đen, bốn chân đạp đất, bộc phát ra chiến uy chấn nhiếp lòng người, phóng mạnh về phía khách sạn.
Thân thể hai dị thú càng lúc càng lớn.
Một cái móng vuốt cũng to hơn khách sạn.
Nhưng bọn chúng còn chưa xông tên, thân thể đã rạn nứt, bay ngược về phía sau.
Thời điểm rơi xuống mặt đất, hai con di thú Đại Thánh cảnh đã hóa thành cát bụi, ngay cả thánh cốt và thánh nguyên cũng không ngoại tệ.
Thấy cảnh này, tao nhân mặc hôi bào kinh hãi, tóc dựng (tên, cả người phát tạnh. Bốn vị lâu chủ hai mặt nhìn nhau, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Trương Nhược Trần cầm hai khúc gỗ từ trong khách sạn đi ra.
Tiểu trấn vốn lồi lõm sụp đổ dâng lên, mặt đất trở nên bằng phẳng, đất nứt khép lại, hết thảy khôi phục như thường.
Trương Nhược Trần ngồi ở dưới cây hòe, vừa đánh nhạc khúc, vừa nhẹ nhàng ngâm nga.
- Bành! Bành! Bành...
Chỉ tà hai khúc gỗ mà thôi, tại đánh ra âm tuật huyền diệu, như châu ngọc va chạm, như mưa rào tầm tã, như thiên địa tôi minh, như thanh phong phất nhẹ. Tứ đại lâu chủ của Thần Nữ Thập Nhị Phường phân biệt lấy tỳ bà, sáo, hạc cầm, sênh tiền làm chiến binh, tự nhiên là đại sư âm luật.
Nhưng nhạc khí trong tay lão giả kia, xưa nay các nàng lại chưa từng gặp qua.
Nhạc khí diễn tấu ra âm luật, không tính như tuyết trắng mùa xuân, nhưng lại ẩn chứa đại đạo thế gian, phù hợp thiên địa, có thể trực kích linh hồn của tu sĩ, rung động nhân tâm.
Lôi minh đánh tới, toàn thân các nàng run rẩy. Thanh phong phất qua, các nàng cảm giác thân thể sảng khoái, túc trước bị thương cũng không còn cảm giác đau đớn nữa.
Mưa rào tâm tã rơi xuống, các nàng nhịn không được đưa tay che mưa. ...
Trên thực tế, nào có lôi minh, thanh phong, mưa to gì, chỉ là các nàng đắm chìm trong nhạc khúc của Trương Nhược Trần. Trương Nhược Trần không có thi triển huyễn thuật, các nàng mê thất ở trong huyễn cảnh do mình tưởng tượng ra, thậm chí quên mình là Đại Thánh có tu vi cường đại.
Chờ Trương Nhược Trần ngừng lại, các nàng mới thanh tỉnh.
- Âm luật thật lợi hại, nhạc khí đơn giản như vậy, lại có thể tấu lên từ khúc làm cho người mê say.
Nữ tử cầm sáo tên Lục Y cảm thán nói.