Chương 6277: Trương Nhược Trần Lựa Chọn
Chương 6277: Trương Nhược Trần Lựa Chọn
- Là Giới Tôn phu nhân de ta tới trợ giúp Giới Tôn một chút sức tực.
Trương Nhược Trần đương nhiên biết nàng nói Giới Tôn phu nhân tà ai, Bạch Khanh Nhi có thể đoán được hắn syẽ đến Thiên Sơ Văn Minh, không tính tà việc khó gì. Nhưng Bạch Khanh Nhi dựa vào cái gì cảm thấy, điều động một Đại Thánh tới, có thể giúp được hắn? Trương Nhược Trần không ctó tiếp tục suy nghĩ sâu xa, đang muốn hỏi nàng phải chăng gặp được Trì Dao, thì đã cảm ứng được khí tức của Trì Dao rồi. Trong Thần Nữ Lâu có rất nhiều trận pháp, thần văn drày đặc, đích thật là một chỗ ẩn thân tốt.
Diệu Tiên sợ là căn bản không biết, đã có Thần Linh lặng lẽ chui vào Thần Nữ Lâu, giấu ở trong một cung uyển.
Phượng Tiêu Cung, chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, đủ loại Xích Diệp Ngô Đồng, tường đỏ ngói lưu ly, bàn đánh đàn, họa các, cung khuyết, vân kiều trải rộng, hoàn cảnh lịch sự tao nhã, đáng tiếc không có huyên náo như ngày xưa, trong yên tĩnh mang theo tiêu điều.
Đây tà một hình ảnh thu nhỏ khi chiến tranh bộc phát ảnh hưởng tới Thiên Sơ Văn Minh.
Trì Dao ngồi ở ven hồ, áo trắng, tóc đen, dung nhan như tiên, gió thôi tay áo, huyết kiếm dựa vào một bên, mười ngón phủ đàn ngọc.
Tiếng đàn khi thì uyen chuyển du dương, u sầu triền miên. Khi thì sát khí bàng bạc, đất bằng nổi kinh lôi.
Trương Nhược Trần hỏi.
Dây đàn rung động, dần dần đứng im.- Nàng có biết, cục diện như bây giờ, là ta không muốn nhìn thấy nhất không.
Trì Dao nói:- Cho nên trách ta? Địa Ngục giới xâm lấn Thiên Sơ Văn Minh, ta đến tương trợ, bắt một vị Thần Linh La Sát tộc, ta làm sai chỗ nào?
- Thả nàng đi!La Sa đối với nàng mà nói, há chỉ là địch nhân đơn giản như vậy?
Trương Nhược Trần nói:“Thả nàng” và “nàng còn sống không”, hiển nhiên là có khác biệt.
Chỉ vì Trương Nhược Trần hiểu rất rõ Trì Dao, nàng làm việc quả quyết, chỉ cần là địch nhân, thì tuyệt đối sẽ không nương tay.Trì Dao nhìn trong hồ nói:
- Ta nghĩ huynh nói câu đầu tiên sẽ là thả nàng! Trong mắt huynh, ta tâm ngoan thủ lạt đến thế sao?Trương Nhược Trần đi đến phía sau nàng, tiếng đàn im bặt.
- Nàng còn sống không?
Trương Nhược Trần nói.
Trì Dao đứng dậy, trực điện Trương Nhược Trần, trong đôi mắt hắc bạch phân minh, mang theo ý hùng hổ dọa người:
- Huynh tà đang cầu xin ta?
Trương Nhược Trần tận tực khống chế tâm tình của mình: - Nàng muốn phải ta cầu nàng, nàng mới bằng lòng thả người?
- Không! Ta sợ nhất chính là huynh cầu ta.
Trì Dao nói:
- Kỳ thật nàng vốn nên chết, Thần Linh Địa Ngục gIỚI rơi vào trong tay ta, chỉ có thể hồn phi phách tán. Nhưng chính bởi vì huynh, cho nên ta do dự! - Vậy thì thả nàng đi. Trương Nhược Trần nói. Trì Dao lắc đầu nói:
- Trước khi huynh đến, ta nghĩ thật lâu, nhưng một mực không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để ta có thể thả nàng.
Trương Nhược Trần biết cái này là chỗ khó của cường nhân, cũng nhìn ra nội tâm Trì Dao giãy dụa.
Trì Dao nói:
- Nhưng về sau, ta nghĩ đến một tý do có thể thả nàng về Địa Ngục giới.
- Lý do gì? Trương Nhược Trần hỏi.
Trì Dao nói:
- Dùng nàng trao đổi Lăng thúc.
Lăng thúc, di nhiên chính tà Minh Đế Trương Lăng. Trương Nhược Trần tâm vào trâm mặc, Trì Dao cho hắn một nan đề vô giải.
Một bên tà tình nghĩa, một bên tà hiếu đạo. Trì Dao nói:
- Lăng thúc bị cầm tù ở Vận Mệnh Thần Điện, tất nhiên sẽ bị tra tấn, chẳng lẽ huynh không hy vọng hắn sớm thoát ly khốn khổ?
- Vận Mệnh Thần Điện sẽ không thỏa hiệp.
- La Diễn sẽ thỏa hiệp! Chỉ cần La Diễn thỏa hiệp, hắn nhất định có thể từ trong Vận Mệnh Thần Điện cứu Lăng thúc ra.
- Không được!
Trì Dao nói: - Huynh nói cái gì?
- Ta nói không được!
Ánh mắt của Trương Nhược Trần trở nên sắc bén, giống như hai thanh lợi kiếm đối mặt với Trì Dao:
- La Sa tà vị hôn thê của ta, tu sĩ Thiên Đình Địa Ngục đều biết. Nàng từng giúp ta rất nhiều, trong tòng ta một mực nhớ kỹ. Ta có tình với nàng, sẽ không coi nàng tà thẻ đánh bạc, đi thực hiện bất kỳ mục đích gì.
- Phụ hoàng, ta nhất định sẽ cứu, sẽ tận hết thảy cố gắng, nhưng không phải tấy phương thức như vậy.
- Hôm nay ta có thể hi sinh La 5a, giày xéo tình nghĩa của nàng. Chẳng te nàng không sợ tương tai một ngày nào đó, ta cũng vứt bỏ nàng như giày cũ? Mỗi nói một câu, Trương Nhược Trần tiến về phía trước một bước.
Thời điểm nói ra câu cuối cùng, hắn và Trì Dao gần trong gang tấc, làm cho Trì Dao lui về phía sau.
Đây là thời điểm Trì Dao và hắn trực diện tương đối, lần thứ nhất lui lại.
Trương Nhược Trần nói: - Nói cho ta biết, ta cần tàm thế nào, muội mới băng tòng thả nàng?
- Không cần! Trì Dao nhắm hai mắt, ngực nhẹ nhàng chập trùng, sau đó một thân một mình đi xuống bàn đánh đàn, giẫm lá rụng đầy đất, biến mất ở trong hành lang gấp khúc .
Một tiếng hổ khiếu vang lên ở trên mặt hồ.
Bình chướng tinh thần lực từng tầng từng tầng triển khai, hiện ra thân ảnh của Táng Kim Bạch Hổ và La Sa.
Một người một hổ đứng ở trên mặt nước.