Chương 6397: Giận Dữ Rời Đi
Chương 6397: Giận Dữ Rời Đi
- Cự gian vô sil
Bạch!
Hiên Viên Thanh hóa thành tưu quang bay ra thế giới thần cảnh. Trương Nhược Trần thấy mình chọc chạy Hyiên Viên Thanh, lúc này mới từ từ thu lại ý cười.
Lục Tổ Thích Thiền Đồ giấu ở trong Huyền Thai, mà tất cả bí mật trọng yếu của Trương Nhược Ttrần, thì đều ở trong Lục Tổ Thích Thiền Đồ.
Hiên Viên Thanh cũng không phải thật cảm thấy xấu hổ và buồn bực, mới không đi dò xét Huyền Thai crủa Trương Nhược Trần.
Mà ta đã không có tất yếu tiếp tục đi dò xét.
Chỉ cần xác định thần hải và thân nguyên của Trương Nhược Trần thật vỡ nát, thì ngờ vực vô căn cứ của Tĩnh Hoàn Thiên sẽ không còn.
Trương Nhược Trần thu hồi thế giới thần cảnh, nhìn về đám tu sĩ trên thần hạm. Hiển nhiên Hiên Viên Thanh đã nói kết quả cho bọn hắn.
- Thanh Bình đạo hữu, Hề chưa bao giờ hoài nghi ngươi, coi như muốn đi, cũng tuyệt đối không phải ngươi.
- Đạo hữu, cường giả của Hắc Ám Thần Điện tất nhiên đã xem ngươi như cái đinh trong mắt, ngươi lẻ loi một mình rời đi như vậy, vạn nhất có nguy hiểm, sau này Phong tộc làm sao còn dám tự xưng môn đình đạo nghĩa? Cho dù Phong Huyền tự sát, cũng khó an tâm.
Phong Hề và Phong Huyền đuổi theo, nhưng đuổi không kịp, trơ mắt nhìn Thanh Bình Tử rời đi, biến mất ở trong hắc ám.
Phong Hề không ngăn được nước mắt, hồi tưởng lúc trước Thanh Bình Tử rời đi nổi giận và phẫn hận, thì thầm:Chư Thần Phong tộc, có phẫn uất nhìn Thương Hoằng, có áy náy nhìn Trương Nhược Trần.
Phong Nham nhìn về phía Hiên Viên Thanh khuynh thế độc lập, quang minh thánh khiết, trong mắt nhiều một tia phức tạp, càng thêm kiên định, chặt đứt liên hệ giữa tỷ tỷ và “Thanh Bình Tử” là chính xác.
Trong lòng La Nan hối hận không thôi, lúc trước thật không nên tin suy đoán vô lý kia của Thương Hoằng. May mắn mình tham dự không nhiều, hẳn sẽ không bị liên luỵ.
Đột nhiên La Nan nghĩ tới điều gì, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.Trương Nhược Trần ngược lại còn tức giận hơn hắn, cắn răng hừ lạnh một tiếng, khom người với Chư Thần ở đây nói:
- Chuyện hôm nay, tất cả đều là sai lầm của bần đạo, cuối cùng huyên náo t hành không thoải mái như vậy. Nhưng nếu lúc trước mọi người đều hoài nghi bần đạo, như vậy phía sau phát sinh chuyện gì, sợ là lại phải dò xét thế giới thần cảnh, cho dù bần đạo chết, cũng tuyệt đối không chịu nhục nhã như vậy lần nữa.
- Bần đạo tự biết không mặt mũi nào tiếp tục ở lại Húc Phong Thần Hạm, chư vị, cáo từ!
Trương Nhược Trần phẩy tay áo bỏ đi, bay ra Húc Phong Thần Hạm.Vì bảo hộ đệ đệ độ kiếp, có thể nói liều chết.
Nhưng nàng thì sao, vì sao lúc trước không gạch ngói cùng tan với Thiên Tôn chi nữ? Vì sao không trực tiếp trục xuất Thương Hoằng ra khỏi Húc Phong Thần Hạm?
Trong lòng Phong Huyền áy náy không thua Phong Hề, run giọng nói:
- Thanh Bình đạo hữu bốc lên nguy hiểm cứu tính mệnh của ta, ta lại trơ mắt nhìn hắn ở trên Húc Phong Thần Hạm bị nhục nhã. Cả đời tu đạo, hôm nay lại ném sạch đạo nghĩa. Uổng làm người! Uổng làm người!- Là Hề sai, đều là Hề sai, đạo hữu mau trở lại đi, con đường phía trước rất hung hiểm.
Nếu lúc trước nàng quyết ý giữ gìn Thanh Bình Tử, coi như Hiên Viên Thanh là Thiên Tôn chi nữ, ở trên Húc Phong Thần Hạm cũng phải nhượng bộ, không dám nhục nhã một vị Đại Thần như vậy.
Phong Hề có thể nào không tự trách?
Thanh Bình Tử vì cứu nàng, có thể bốc lên hung hiểm to lớn, đuổi theo Phệ Địa. Vì cứu Thất thúc, quả thực là cùng Phệ Địa khoảng cách gần giao phong, một khi bị phát hiện, sẽ ngay lập tức vẫn lạc.Mấy vị Thần Linh kia của Địa Ngục giới, sẽ không thật bị Thương Hoằng thả đi đó chứ?
Chẳng lẽ Thương Hoằng từ vừa mới bắt đầu đã lợi dụng hắn?
Trong mắt Thương Hoằng tràn đầy thần diễm, phảng phất như muốn ăn người nhìn Trương Nhược Trần, lại một câu cũng nói không ra!
Mặc dù hắn dám lấy tính mạng của mình cược đối phương chính là Trương Nhược Trần, thế nhưng ở trên Húc Phong Thần Hạm này, ai sẽ tin hắn?
Phong Huyền và Phong Hề trở lại Húc Phong Thần Hạm, sắc mặt băng lãnh.
Phong Huyền nhìn Hiên Viên Thanh cúi đầu nói:
- Hiên Viên Đại Thần, hôm nay không cho Phong tộc một cái thuyết pháp, Phong Huyền sẽ tự tuyệt ở đây.
Thần Linh Phong tộc khác cũng tòng đầy căm phẫn. Hiên Viên Thanh nói:
- Bản tọa sẽ dò xét thế giới thần cảnh của Thương Hoằng.
Phong Hề nói:
- Huyết Đồ đã được thả đi, Hiên Viên Đại Thần dò xét như vậy, tà muốn giúp Thương Hoằng rửa sạch tội danh sao? Tha thứ Phong Hề nói thẳng, Thương Hoằng tà Đại Thần không giả, thế tực Thương tộc khổng tồ cũng không giả, nhưng tu vi càng mạnh, thế tực càng tớn, nguy hại sẽ càng nhiều. Hiên Viên Đại Thần không nên Long dạ đàn bài
Tròng mắt của Hiên Viên Thanh hơi híp, trước đó, đừng nói một Thần Linh BO Thiên cảnh, ngay cả Đại Thần cũng không có ai dám nói chuyện với nàng như vậy.
Lòng dạ đàn bà... Đây là lời nàng nói với Trương Nhược Trần, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị ném về.
Mặc tiên sinh còn khá bình tĩnh nói:
- Tứ gia vẫn lạc, không chỉ vì cứu đệ tử Phong tộc ở trên Húc Phong Thần Hạm, còn cứu cả Hiên Viên Đại Thần. Hiên Viên Đại Thần, ngươi thiếu Phong tộc hai cái mạng! Bức đi Thanh Bình Tử, làm cho ân nhân của Phong tộc chúng ta rơi vào hiểm cảnh, hiện tại còn muốn giữ gìn người đáng chết?
Hiên Viên Thanh xem như minh bạch, vì sao Trương Nhược Trần dám nói, có thể buộc nàng tự tay giết Thương Hoằng. Hiện tại nàng đối mặt, vẫn chỉ là dưới tình huống Trương Nhược Trần buông tay mặc kệ, không có quạt gió thổi lửa.
Tu vi của Hiên Viên Thanh bực nào, thân phận cỡ nào, tự có phách lực của mình, dù chưa phóng ra thần uy, nhưng ánh mắt lại càng ngày lạnh nói:
- Thiếu Phong tộc, sau này bản tọa tất hoàn trả gấp bội, mới không phụ ân Tứ gia cứu giúp. Nhưng hiện tại các ngươi là muốn bức bản tọa xử tử Thương Hoằng sao?