Chương 6453: Manh Mối Của Kiếm Giới
Chương 6453: Manh Mối Của Kiếm Giới
- Những cường giả này, trước mắt đều bị Vũ Đinh hấp dẫn, ai còn sẽ quan tâm một tiểu nhân vật tu vi võ đạo bị phế như ta? Trương Nhược Trần nói. - sư huynh, ta đi theo ngươi. Huyết Đồ muốn đuổi theo.
Mặc dù Chư Thần đại lục bị Phi Mã Vương tai họa không nhẹ, thế nhưng nơi đó rộng lớn vô biên, khu vực chân chính bị hủy diệt, ngay cả một phần mười cũng chưa tới.
Sắc mặt của Huyết Diệu Thần Quân trầm xuống, khiển trách:
- Trở về! Bây giờ Nhạc Viên Thất Lạc Giả hung hiểm cỡ nào, ngươi chỉ tà một Thượng Vị Thần, không muốn sống nữa sao?
Huyết Đồ bị quy tắc thần văn của Huyết Diệu Thần Quân giam cầm, trong tòng cực kỳ khó chịu. Chỉ tà một Thượng VỊ Thần? Thượng Vị Thần rất yếu sao?
- Nếu có người hỏi, thì nói ngươi gia nhập Tinh Hoàn Thiên, không thể để cho người biết, ngươi biến thành khí linh của Thời Gian Nhật Quỹ.
Trương Nhược Trần phân phó.Trương Nhược Trần chân đạp Thần Linh Bộ, hành tẩu ở trong hư không, khắp nơi có thể thấy được mảnh vỡ ngôi sao.
Vùng tinh vực này, rộng lớn đâu chỉ trăm tỉ dặm, hơn một ngàn viên tinh cầu sinh mệnh hủy diệt một mảng lớn, thường xuyên có thể thấy được hỏa cầu bay qua đỉnh đầu.Bất luận một chút thần lực nho nhỏ nào tràn tới, đối với phàm nhân, tẩu thú, ngư trùng, chim muông này, cũng là tai nạn hủy diệt.
Trương Nhược Trần hạ xuống, thả Tu Thần ra, để nàng hấp thu Tu La Sát Khí và quy tắc thần văn, còn có mảnh vỡ thần hồn tản mát ở trên mặt đất.Đổi lại Đại Thần Thái Ất cảnh khác dám nói lời này, Huyết Đồ khẳng định sẽ cãi lại, thả ra ngoan thoại “một Nguyên hội sau, bản hoàng đánh ngươi ngay cả mẹ cũng không nhận ra”, nhưng đối mặt Huyết Diệu Thần Quân lại không được.
Ai bảo Huyết Diệu Thần Quân là phụ thân của hắn?Mười viên hằng tinh trên không Chư Thần đại lục sớm đã băng diệt.
May mắn có trận pháp hộ giới và thần văn bảo hộ, những mảnh vỡ tinh thần kia mới bị ngăn ở giới ngoại. Nhưng sinh linh trên đại lục vẫn lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, núi lửa phun trào, biển động hồng thủy, đất rung núi chuyển...- Những cái này còn cần ngươi nói?
Tu Thần không để ý tới Trương Nhược Trần, bay vào trong thời không hỗn độn, hô hấp thổ nạp.Nếu Tu Thần thành khí linh của Thời Gian Nhật Quỹ, như vậy tu vi của nàng càng mạnh càng tốt.
Trương Nhược Trần cảm ứng bốn phương, không có phát hiện khí tức của Thần Linh, ngay cả Húc Phong Thần Hạm cũng đã rời đi.
Trương Nhược Trần biết khẳng định có không ít ánh mắt, ở trong tinh không quan sát Chư Thần đại lục, bởi vậy mặc lên Thiên Tôn Bảo Sa, thu liễm khí tức, ẩn tàng thân hình, bay về phía Vĩnh Hằng Thần Điện.
Trước đó Vô Nguyệt hỏi, Vũ Sư bị cầm tù ở Vĩnh Hằng Thần Điện đến cùng có phải đệ tử của nàng hay không, Trương Nhược Trần chỉ qua toa tắc trách.
Hiện tại phải đi thanh tý hậu hoạn này.
Vĩnh Hằng Thần Điện đã hóa thành phế tích, Trương Nhược Trần tiến vào thế giới dưới tòng đất, nhưng Vũ Sư nguyên bản bị giam câm ở trên đồng trụ, đã biến mất không thấy gì nữa. Trương Nhược Trần cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao đã qua lâu như vậy, tất nhiên có Thần Linh đến nơi này xem xét.
Chính là không biết, Vũ Sư là được cứu, hay bị bắt?
Đã rơi vào trong tay phương nào?
Thời điểm Trương Nhược Trần kiểm tra vết tích trên đất, đột nhiên cảm ứng được ba động, thân hình tóe tên, xuất hiện ở trên mặt đất, ánh mắt nhìn về một cự thạch, tạnh tùng nói:
- Còn không hiện thân?
- Đại Thần tha mạng! Cự thạch biến thành một Thượng Vị Thần Yêu tộc có ba cái đuôi, khom người cúi đầu, mặt muốn áp lên mặt đất.
Trương Nhược Trần nói:
- Sao ngươi còn ở Vĩnh Hằng Thần Điện? Có biết là ai cứu Vũ Sư đi không?
- Đại Thần nhận biết tiểu thần?
Thượng Vị Thần Yêu tộc ngang đầu, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần. Trương Nhược Trần không còn bộ dáng của Thư Thiên Si, hắn tự nhiên không biết, nhưng tại nhìn ra một chút mánh khóc, hỏi đò: - Đại Thần là vị thư sinh khống chế Thanh Bình Kiếm kia?
Trương Nhược Trần lộ ra dị sắc, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là lão yêu, tu vi không cao, nhưng nhãn lực rất mạnh.
Mới vừa rồi không thu liễm ánh mắt, liền bị hắn khám phá!
- Ngươi đang tìm ta? Trương Nhược Trần nóih. Trong mắt Thượng Vị Thần Yêu tộc kia hiện fên vẻ kinh dị. Trương Nhược Trần nói:
- Không cần như vậy giật mình! Nếu ngươi không phải đang tìm ta, vì sao thăm dò thân phận của ta? Đổi lại bất luận Thượng Vị Thần nào khác, gặp phải Đại Thần xa lạ, coi như trong lòng có suy đoán, cũng sẽ không nói ra.
Vị Thượng Vị Thần Yêu tộc kia vội vàng nói:
- Tieu than chi thuan miệng hỏi một chút mà thôi.
Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm hắn nói:
- Ngươi không cần phủ nhận! Bản tọa tại đoán xem, ngươi ở hai mươi vạn năm trước, gặp qua người chấp chưởng Thanh Bình Kiếm Thượng Thanh, cho nên sau khi nhìn thấy Thanh Bình Kiếm, tiền một mực tưu ý ta, đúng không? Vị Thượng Vị Thần Yêu tộc này, là thổ dân trên Chư Thần đại lục, lại vượt qua một lần Nguyên hội kiếp, nhìn tuổi tác đích thật là đã 20 vạn tuổi, nói không chừng từng gặp qua Thượng Thanh.
- Lợi hại, không hổ là Đại Thần, cái gì cũng không thể gạt được.
Vị Thượng Vị Thần Yêu tộc kia cười khổ hỏi:
- Đại Thần và Thượng Thanh đại nhân là quan hệ như thế nào?
Trương Nhược Trần sinh ra cảm xúc kích động mãnh liệt, trong lòng bách niệm xoay chuyển, nhưng không hiển lộ ở trên mặt, lấy ra Thanh Bình Kiếm, chứng minh thân phận của mình.
- Thượng Thanh là tổ sư của bản tọa. Các hạ xưng hô như thế nào?
- Lan Võ Đằng!