Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update 2024)

Chương 6442 - Chương 6462: Nữ Ma Đầu Đáng Sợ

Chương 6462: Nữ Ma Đầu Đáng Sợ Chương 6462: Nữ Ma Đầu Đáng Sợ
Là khí tức của Phi Mã Vương, ma uy từ xa đánh tới, không gian tắc tư, khiến cho tòng người rung động.

- Chuyện gì xảy ra, Vô Nguyệt trốn nhanh như vậy sao, ngay cả Phi Mã Vương cũng đuôi không kịp?

Tu Thần khẩn trương, phát giác được mình bị thần niệm khóa chặt, cho dù giấu ở trong hắc ám, toàn thân cũng rét run. - Mau trốn! Thủ đoạn ẩn giấu của chúng ta, không thể giấu được cảm ứng của nàng.

Vừa rồi Trương Nhược Trần cách không đối mặt với Phi Mã Vương, như hai thanh ma nhận đâm vào thần hồn, sắc mặt kinh biến, nắm lấy cánh tay của Tu Thần nói:

- Đồng dạng là Thái Hư cảnh, có lẽ ngươi còn có chút nắm chắc đào mệnh chứ? Hiện tại nhờ vào ngươi!

Đào mệnh, tự nhiên không phải việc khó. Nhưng tại phải thiêu đốt thần hồn.

Thần hồn của Tu Thần vốn bị thương nặng, rất không tình nguyện. Xoạt!

Tu Thần trừng Trương Nhược Trần một cái, chỉ có thể hừ lạnh, thần hồn bốc cháy lên, tràn ra vô số hỏa diễm, mang theo Trương Nhược Trần nhanh chóng bỏ chạy.

Khi thì phi hành, khi thì giẫm Thần Linh Bộ, trong chốc lát đã vượt qua trăm vạn dặm hư không.

Luận tốc độ, Trương Nhược Trần kém xa Thái Hư cảnh Tu Thần.
Ai biết hắn từ nơi nào móc ra?

Tu Thần thực không tin một Thần Linh ở thời kỳ Loạn Cổ, sống đến bây giờ, còn có thể bảo tồn thần nguyên lại.

Ý nghĩa, Phi Mã Vương có thể ở trong thời gian cực ngắn, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Huyết hà cuồn cuộn, như tấm lụa, như ánh đao, khiến cho không gian chấn động càng thêm kịch liệt.

Xoạt!

Trên người Trương Nhược Trần bộc phát ra tinh quang chói lọi, Thiên Tôn Bảo Sa bị thần khí kích hoạt, bay ra vô số thiên văn, ngăn trở huyết hà từ phía sau đánh tới.
- Có chút không đúng, nàng lại có thể thi triển ra thần thông cao thâm như vậy, đây là phải phát huy thần thông Vô Lượng cấp đến cực hạn mới có thể làm được. Nàng có được thần nguyên!

Tu Thần nhìn về phía Trương Nhược Trần, trong mắt có chấn kinh, cũng có ý hỏi thăm.

Dù sao Phi Mã Vương xuất thế, là do tiểu gia hỏa này.
- Bảo vật trên người tiểu tử ngươi để Thần Vương, Thần Tôn cũng hâm mộ, khó trách nhiều cường giả muốn đưa ngươi vào chỗ chết như vậy.

Tu Thần nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy thân thể uyển chuyển của Phi Mã Vương phát ra ma quang màu hồng phấn, ma văn ở mi tâm giống như ánh lửa đang thiêu đốt.

Nhưng nàng phóng ra một bước, lại có thể vượt qua khoảng cách của ba bốn Thần Linh Bộ.
Nhưng tốc độ của Phi Mã Vương càng nhanh, trong hải dương ma khí màu đỏ rực, tuôn ra một huyết hà uốn lượn, bay ngang qua bầu trời, công kích hai người ở phía trước.

- Bản sự chạy trối chết của ngươi cũng rất bình thường nha!

Sắc mặt của Trương Nhược Trần lạnh lùng, ghét bỏ nhìn chằm chằm Tu Thần, tức giận đến Tu Thần xém chút ném hắn ra ngoài, nhất phách lưỡng tán.


Thời điểm 72 Trụ Ma Thần đỉnh phong, bá tuyệt vũ trụ, quét ngang thiên hạ. Phi Mã Vương xếp thứ ba mười tám, chiến lực mạnh đến mức nào?

Thấy Trương Nhược Trần không nói một tời, Tu Thần tại nói:

- Nàng đuổi theo chúng ta tàm gì? Vũ Đỉnh tại không ở trên người chúng ta, Trương Nhược Trần, ngươi mau nói cho bản thần toàn bộ tin tức tiên quan tới nàng, nếu không hôm nay sẽ cực kỳ nguy hiểm.

- Ngươi đến cùng có được hay không? Dù gì túc trước ngươi cũng tà bá chủ Tu La tộc, sao ngay cả bản sự từ trong tay một ma đầu chạy trối chết cũng không có? Trương Nhược Trần cảm thấy nói cho nàng biết lai lịch của Phi Mã Vương, căn bản không có ý nghĩa, thuần túy chỉ là lãng phí thời gian.

Tu Thần phẫn nộ nói:

- Ngươi nhục ta quá đáng, bản thần chịu đủ rồi, giải thể đi... A...

Trương Nhược Trần tấy ra Thời Gian Nhật Quỹ, điều động thần khí đánh vào.

Lập tức, thần hồn của Tu Thần như bị sét đánh, khó nghe bản thân khống chế. - Xoẹt xoẹtf Vô số thần hồn thiêu đốt, Tu Thần hóa thành hỏa cầu, tốc độ tăng gấp bội.

- Thiêu đốt như vậy, không được bao lâu, tu vi của bản thần sẽ ngã xuống dưới Thái Hư cảnh.

Tu Thần thật rất muốn giết Trương Nhược Trần, nhưng hết lần này tới lần khác lại không cách nào làm được, đôi mắt đẹp hung hăng trừng qua, hóa thành một đạo thần quang tiến vào Thời Gian Nhật Quỹ.

Trương Nhược Trần chân đạp Thời Gian Nhật Quỹ, tốc độ cực nhanh, tấy Thiên Tôn Bảo Sa ngăn cản tực tượng từ phía sau đánh tới.

- Ai, Tu Thần ơi Tu Thần, tàm khí tính, ngươi nên cùng chủ nhân đồng sinh cộng tử, vinh nhục gắn bó, gặp nguy hiểm tiền hô giải thể, cái này sao có thể được? Chớ núp ở bên trong, mau ra đây giúp ta chiến một trận.

Trương Nhược Trần gõ gõ Thời Gian Nhật Quỹ, muốn gọi Tu Thần ra. Nhưng không có đáp lại.

Tu Thần rất tức giận!

- Ngươi là người phương nào? Bản vương ở trên thân thể ngươi cảm ứng được một tia lực lượng của Thiên Ma, hắn còn sống hay không?

Thanh am cua Phi Ma Vương truyền vào trong tai Trương Nhược Trần. Đây càng chứng minh thân phận Loạn Cổ Ma Thần của nàng!

Trương Nhược Trần hít sâu một hơi, cố gắng bảo trì trấn định nói: - Thiên Ma sớm đã hóa thành bụi đất, Loạn Cổ đã qua đâu chỉ ngàn vạn năm, đã là một thời đại bao phủ ở trong dòng sông lịch sử. Những cố nhân kia của ngươi đều thành hài cốt, vì sao ngươi còn sống? Ngươi vốn không nên tồn tại ở trên thế gian!

Trương Nhược Trần lấy Chân Lý Thần Mục đối mặt với Phi Mã Vương, muốn nhìn thấu bí mật trên người nàng.

Khó trách năm đó Đại Tôn muốn tìm trường sinh bất tử giả, thế gian này tồn tại quá nhiều đồ vật không thể tưởng tượng, vượt qua lẽ thường, vượt qua quy tắc thiên địa cho phép.

- Đã qua (âu như vậy sao? Lại tới một thời đại xa tạ, đến cùng tà ai, ai đang thao túng hết thảy? Phi Mã Vương không kiềm chế được nỗi tòng, ngửa mặt (ên trời thét đài, ma khí trên người phát tiết, hư không xung quanh xuất hiện vô số bảo thạch màu hồng phấn. Bảo thạch bén nhọn, như đao như kiếm, từ bốn phương tám hướng bay về phía Trương Nhược Trần. Thiên Tôn Bảo Sa có thể ngăn trở lực lượng của Phi Mã Vương công kích, nhưng lại tiêu hao rất nhiều thần khí, chỉ một lát, Trương Nhược Trần liền có cảm giác toàn thân bị móc sạch, hai chân như nhũn ra.

- Quá mạnh, nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, thế nhưng chiến lực đã viễn siêu Bồ Truyền Kỳ. Một khi để nàng khôi phục lại Vô Lượng cảnh, thế gian lại nhiều một hung ma cái thế.

Phốc!

Theo thần khí trong cơ thể Trương Nhược Trần dân dần mỏng manh, phòng ngự của Thiên Tôn Bảo Sa yếu bớt, một viên bảo thạch màu hồng phấn xuyên thấu màn sáng, đánh vào đầu vai của hắn. Gần nửa người của Trương Nhược Trần hóa thành màu đỏ, cứng ngắc như đá, ma khí tàn phá bừa bãi ở trong cơ thể.

- Âm Dương Thập Bát Cục! Trương Nhược Trần thu hồi Thiên Tôn Bảo Sa, lấy tinh thần lực thôi động mười tám tòa Không Gian Thần Trận.

Dưới thân, Thời Gian Nhật Quỹ thiêu đốt, tốc độ cực kỳ nhanh.

Con mắt của Phi Mã Vương giống như ngọc thạch óng ánh, rõ ràng rất đẹp, lại sát khí trùng thiên:

- Ngươi tu tuyện ra thần khí rất cổ quái, Âm Dương Lưỡng Phân, thanh trọc cùng tồn tại, giống như từ hỗn độn sơ khai. Đây chính tà nguyên nhân ngươi có thể kích hoạt tực tượng không gian của Vũ Đỉnh? - Ngươi quá yếu! Ngươi không phải đối thủ của bản vương, thúc thủ chịu trói di mang bản vương đi tìm Vũ Đỉnh. Bản vương biết, ngươi và Vũ Đỉnh có tiên hệ đặc thù nào đó.

Trong tòng Trương Nhược Trần hiểu ra, nguyên tai Phi Mã Vương mất dấu Vô Nguyệt, nghĩ hắn có thể tìm được Vũ Đỉnh, mới sẽ xuất thủ công kích. Nhưng tốc độ của Phi Mã Vương nhanh như thế, làm sao lại mất dấu Vô Nguyệt?

Không cho phép Trương Nhược Trần suy nghĩ nhiều, Phi Mã Vương kết Thôn Ma Đại Thủ Ấn, huyết khí bừng bừng, ma văn dày đặc, bao trùm toàn bộ Âm Dương Thập Bát Cục, ép tới mười tám tòa Không Gian Thần Trận không ngừng sụp đổ.

Thần âm băng lãnh của Vô Nguyệt vang lên ở trong hư không:

- Phi Mã Vương, bản thần ở đây!

Bình Luận (0)
Comment