Chương 6664: Đại Mộng Ba Vạn Năm
Chương 6664: Đại Mộng Ba Vạn Năm
Trương Nhược Trần cảm ứng nhạy cảm cỡ nào, sát niệm của Cung Thương vừa tên, tranh... Trầm Uyên Cổ Kiếm như quang toa bay ra.
Kiếm thể bành trướng, trở nên dày nặng giống như tấm chắn.
Một kích như sét đánh thiểm điện của Cung Thương, bổ vào trên thân Trâm Uyên Cổ Kiếm, hình thành thần tực gợn sóng, âm vang điếc tai nổ tung ở trong hư vô. Tu vi của hắn thâm hậu, lực lượng mạnh mẽ, dù không thể một kích thành công, nhưng lại đánh Trầm Uyên Cổ Kiếm và Trương Nhược Trần bay ra ngoài.
Kiếm thể rung rẩy!
Cung Thương không dám cho Trương Nhược Trần cơ hội thi triển Thần Tôn Phù, thân pháp triển khai lao ra, hai tay bóp quyền, đánh ra một quyền lại một quyền, liên tiếp rơi vào trên thân Trầm Uyên Cổ.
Trên nắm tay ẩn chứa tực tượng hắc ám nặng nề, thân kình như gió tốc mưa rào.
Mỗi một kích đều như tinh thần va chạm, đáng tiếc, mỗi fần đều bị kiếm thể ngăn trở, không cách nào đánh trúng nhục thân của Trương Nhược Trần. Ở trong một hơi, Cung Thương tiên tiếp đánh ra trên trăm quyền, thời điểm thần tực của hắn xuất hiện gián đoạn, tấy Trâm Uyên Cổ Kiếm tàm trung tâm, vô số Thời Gian ấn ký xuất hiện. - Lưu Niên Chi Quang!
Yến Ly Nhân lo lắng nhìn Mộc Linh Hi, nói:
- Tranh thủ thời gian mang theo Bồ Đề Thụ rời khỏi nơi đây.
Mộc Linh Hi không động, lạnh nhạt như nước.Trương Nhược Trần bắt lấy chuôi kiếm, huy kiếm chém ngang ra, đụng vào quyền ấn của Cung Thương.
Ầm ầm!
Lực lượng thời gian, năng lượng hắc ám, kiếm khí, giống như pháo hoa nổ tung, vô số quy tắc thần văn tán loạn ở trong hư vô. Nhưng chỉ một lát sau, lại trừ khử ở trong hư vô.Sáu thanh Thần Kiếm cũng bay tới, kết thành kiếm trận vờn quanh người, chỉ nháy mắt, kiếm khí tung hoành, điểm sáng thời gian như mưa.
Nơi xa, dưới Bồ Đề Thụ.
Yến Ly Nhân là theo Mộc Linh Hi đến đây, trông thấy Trương Nhược Trần và Cung Thương bay ra ngoài không lâu, trong hắc ám xa xôi truyền đến thần lực mạnh mẽ, lập tức ý thức được không ổn.Trong cơ thể hắn có linh hồn ấn ký do Cung Thương gieo xuống, làm như vậy, chẳng khác gì phản bội, có thể nghĩ sẽ chịu kết cục gì.
Mộc Linh Hi nhìn qua, Yến Ly Nhân còn chưa tới gần, đã bị chùm sáng trong đồng tử của nàng đánh bay, thân thể hóa thành khối băng.
Tốn thời gian rất lâu, Yến Ly Nhân mới lấy thần lực luyện hóa băng tinh trên người.Yến Ly Nhân rất nóng lòng, thúc giục nói:
- Cung Thương là Đại Thần Thái Hư đỉnh phong, Nhược Trần không phải đối thủ của hắn, cho dù có Thần Tôn Phù, cũng chưa chắc triển khai ra được. Nếu ngươi không đi, sẽ không đi được!
Yến Ly Nhân giống như làm ra quyết định trọng đại, muốn cưỡng ép mang Mộc Linh Hi rời đi.Những quy tắc thần văn này, là bọn hắn tu luyện ra được, nhưng chiến đấu ở trong hư vô lại không ngừng tiêu hao, không cách nào thu hồi.
Tiêu hao tới trình độ nhất định, thậm chí tu vi sẽ rơi xuống.
Sau một kích, ánh mắt của Trương Nhược Trần lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng không có suy nghĩ nhiều, lập tức công ra kiếm thứ hai, kiếm thứ ba...
Hắn đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía, sắc mặt kinh ngạc, sau đó khi thì ngốc trệ, khi thì thanh tịnh, khi thì kiên định, khi thì mờ mịt.
Cuối cùng hắn nhìn về phía Mộc Linh Hi, đã biến thành chấn kinh.
Thân thể già nua bái xuống thật sâu.
Ngay vừa rồi, bị ánh mắt của Mộc Linh Hi đánh trúng, đóng băng trong thời gian, Yến Ly Nhân đại mộng ba vạn năm, trong mộng trải qua một đoạn tại một đoạn nhân sinh, một tần tại một tần ngăn trở. Mỗi một lần đều ở dưới vận mệnh dẫn đạo, chiến thắng ngăn trở, đi ra khốn cảnh, cứu vớt bản thân.
Tâm cảnh được thiên chùy bách luyện.
Trong mộng, đạt được còn nhiều hơn hắn ở thế giới chân thật tu luyện mấy ngàn năm.
- Xin hỏi cô nương đến cùng tà thần thánh phương nào, vì sao ban thưởng đoạn cơ duyên này, trợ giúp Yến mỗ đi ra gông xiềng tâm cảnh? Yến Ly Nhân hỏi.
Ánh mắt của Mộc Linh Hi thanh tãnh, không có đáp hắn. Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, Yến Ly Nhân vô luận là tu vi, hay giá trị, đều không đạt tới tình trạng có thể đối thoại với nàng.
Vừa rồi làm, đơn thuần chỉ là tâm niệm nổi lên, tiện tay mà thôi.
Ầm ầm!
Lực tượng từ đằng xa trùng kích tới, bị Bồ Đề Thụ phát ra phật quang ngăn trở.
Trương Nhược Trần rốt cục nắm tay cơ hội, vận dụng Thần Tôn Phù, một quyền đánh nổ thần khu của Cung Thương. Nhưng trong Long hắn không có chút vui mừng nào.
Thời điểm thần khu của Cung Thương sụp đổ, Trương Nhược Trần ngửi được mùi vị thi hủ. Là Minh tộc, tại sao trong cơ thể có hương vị như vậy?
Ánh mắt của Trương Nhược Trần trầm xuống, lập tức bay về phía Bồ Đề Thụ.
- Chiến đấu lắng lại, chẳng lẽ Cung Thương đã chết ở dưới Thần Tôn Phù?
Yến Ly Nhân lộ vẻ hoang mang, có chút không tin, cường giả như Cung Thương, sẽ dễ dàng bị đánh giết như thế sao.
Năng lượng hắc ám nồng đậm từ bốn phương tám hướng bay đến, bao phủ Bồ Đề Thụ.
Phật quang dần dần mờ tối, trên cành lá Bồ Đề Thụ cũng xuất hiện từng sợi hắc vụ, đang không ngừng bị ăn mòn.
Mộc Linh Hi thong dong trấn định, ánh mắt nhìn chằm chằm một cự trảo từ trong bóng tối nhô ra. Cự trảo tản mát thần uy, ép tới toàn thân Yến Ly Nhân căng cứng, hai chân không bị khống chế run rẩy, xương cốt lách cách.
Mắt thấy cự trảo sắp rơi xuống, trong hắc ám, sáu thanh Thần Kiếm bay ra, phóng thích liệt diễm ngập trời, va chạm với cự trảo.
Ầm ầm!