Chương 6687: Thật Thơm
Chương 6687: Thật Thơm
- Thứ hai, Thiên Mỗ biến mất khỏi thế gian, ít có người biết nàng ở nơi nào. Mà Hắc Ám Chỉ Uyên, vừa vặn tà một địa phương không cách nào suy tính.
- Thứ ba, trước khi ngươi) tiến vào Hắc Am Chi Uyên, gặp được nguy hiểm, Thiên Mỗ chưa bao giờ ra mặt. Nhưng sau khi ra khỏi Hắc Ám Chỉ Uyên, Thiên Mỗ đã hai tần giúp ngươi vượt qua nguy cơ.
- Chỉ bằng những cái này, kỳ thật còn không đủ, cho nên ta mới thăm dò ngươi. Không nghĩ tới ngươi Lai thừa nhận. - Nói chuyện với thông minh nữ nhân, đúng là còn hung hiểm hơn lên chiến trường, hơi không cẩn thận sẽ bị mai phục, không thể có chút phân tâm.
Trương Nhược Trần nói.
Vô Nguyệt nói:
- Nữ nhân có qua hệ với ngươi, không phải càng hung hiểm hơn tên chiến trường sao, hơi không cẩn thận, mình cũng sẽ thịt nát xương ta! Ở trong đó, cũng bao quát bản tọa. Chỉ bất quá, bản tọa có nguyên nhân rất tớn, tà tình thế bức bách, hoặc nói thuận thế mà tàm.
- Ồ! Xem ra Trương Nhược Trần ngươi cũng không phải chúng bạn xa tánh, vẫn có người quan tâm an nguy của ngươi. Trương Nhược Trần sinh ra cảm ứng, mày nhíu (ại. Không bao lâu, Trì Dao đi vào tiểu thế giới trong mộ, trông thấy Trương Nhược Trần ngồi ở bên cạnh bàn.
Thân ảnh của Vô Nguyệt hiện ra, ngồi ở đối diện Trương Nhược Trần, đưa lưng về phía Trì Dao, cười nói:
- Đúng vậy, làm người nhà, tự nhiên phải tín nhiệm hắn. Bất quá ta mới là thê tử duy nhất của Nhược Trần, chẳng lẽ vị cô nương này cũng họ Trương, là tỷ tỷ hay muội muội của Nhược Trần?Thời khắc này Vô Nguyệt lại biến hóa khí chất, không còn trang trọng bình tĩnh, ngược lại rất hoạt bát, rất xảo trá.
Trì Dao nhìn ra nữ tử kia tu vi sâu không lường được, một đường đi tới, nghe được rất nhiều lời đồn, cho nên biết nàng là ai, thế là đi tới nói:Trì Dao gỡ xuống mặt nạ, đi qua nói:
- Dù tất cả người trong thiên hạ hoài nghi chàng, làm người nhà, cũng sẽ không vứt bỏ chàng.- Sao nàng lại tới đây?
Có thể bốc lên nguy hiểm tính mạng, chạy đến Địa Ngục giới, làm sao không cảm động?- Trần ca, ta là từ Âm gian tới, theo nhánh sông Tam Đồ Hà, có thể trở về Côn Lôn giới.
- Thật thơm!Hai người bốn mắt đối mặt.
Trong lòng Trương Nhược Trần cảm động, ôn nhu hỏi:
Vô Nguyệt cầm lấy Âm Quân U Đường trên bàn, mũi ngọc tinh xảo ngửi nhẹ cánh hoa, mừng rỡ nói:
- Phu quân, chàng tặng bó hoa này ta rất ưa thích, ta sẽ trồng nó ở trong Trần Tâm Hạo Nguyệt Điện, vạn năm sau, tất nhiên sẽ thành thánh thụ che trời, nở đầy đóa hoa màu tím. Phu quân, ta tà nữ tử duy nhất chàng tặng hoa sao? Trương Nhược Trần tàm sao nghĩ đến, nữ tử như Vô Nguyệt tại đột nhiên chơi như vậy?
Giống như đối phương rõ ràng tà Thần Tăng đức cao vọng trọng, tại đột nhiên đưa tay vào đũng quần, dùng chiêu Hầu Tử Thâu Đào, ai phòng được? Khó lòng phòng bị.
Trì Dao biết đối thủ cường đại, nên hết sức bảo trì bình thản, nói:
- Ngài là Vô Nguyệt? Không biết Vô Nguyệt tiền bối năm nay bao nhiêu tuổi, sao còn thích đồ vật chỉ có tiểu nữ hài mới ưa thích?
- Chỉ cần tà phu quân tặng, nô gia đều thích. Thanh âm của Vô Nguyệt ngọt đến trong xương, chỉ thiếu chút nữa tà nhào vào trong ngực Trương Nhược Trần.
Ngay cả Trương Nhược Trân cũng chịu không được, nhưng tại cảm thấy khó hiểu. Nhưng rất nhanh Trương Nhược Trần đã bừng tỉnh, biết mình lại suýt chút nữa trầm mê ở trong ảo giác của Vô Nguyệt, nghiêm túc nói:
- Ta phải về Côn Lôn giới một chuyến.
- Ta đi với chàng.
Vô Nguyệt khôi phục bình thường một chút, tại nói:
- Phu quân, không đi theo chàng, hiện tại ta không chỗ để về.
Trương Nhược Trần đau đầu, không biết nên cự tuyệt như thế nào, không cách nào quả quyết như (tần trước. Trì Dao nói:
- Có thể, chỉ cần ngài dám đi. Đi thôi, Vô Nguyệt tiền bối, Côn Lôn giới hoan nghênh ngài!
Đôi mắt của Vô Nguyệt khẽ híp một cái.
Nàng tự nhiên nghe nói qua, Côn Lôn giới xuất hiện di tượng Phượng Hoàng, có thể fà Phượng Thiên hiện thân. Nếu Phượng Thiên không đi Bắc Trạch Trường Thành, Thiên Đình tất nhiên sẽ tưu tại cường giả ứng đối.
Việc này đã dẫn phát rất nhiều suy đoán.
Trì Dao mời sảng khoái như vậy, vô tuận tà đang hát không thành kế, hay thật có cường giả Thiên Đình ở Côn Lôn giới, Vô Nguyệt đều không dám nhận. Không ai dám lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm.
Trương Nhược Trần nhìn Vô Nguyệt, nói:
- Ta nhất định phải về Côn Lôn giới một chuyến, chờ ta vào Địa Ngục giới lần nữa, chính là tử kỳ của Tiết Thường Tiến.
Mặc dù Vô Nguyệt đắc tội Vận Mệnh Thần Điện, còn bị suy đoán có thể tà thành viên Lượng Tổ, nhưng muốn nói nàng ở Địa Ngục giới sẽ có nguy hiểm, Trương Nhược Trân tà tuyệt đối không tin.
Chỉ tà tạo nghệ tỉnh thân tực của nàng, dưới Vô Lượng đã không người tưu được.
Càng đừng nói tâm trí, cùng với thế tực trong bóng tối của nàng chèo chống. Trương Nhược Trần đi đến trước mặt Vô Nguyệt, muốn giang tay ôm nàng, nhưng biết nàng căn bản không quan tâm cái này, vì vậy nói:
- Ta thiếu ngươi một cái mạng, tương lai nhất định sẽ trả.
- Thiếu ai? Phu quân, mới vừa rồi nô gia không nghe rõ.
Vô Nguyệt hỏi.
Trương Nhược Trần nói:
- Nương tử!
Vô Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, chủ động ôm lấy hắn, tựa vào ngực hắn, y như chim non nép vào người, thâm tình nói:
- Phu quân, nô gia ở Địa Ngục giới chờ chàng trở về.
Đứng dậy, như kiều thê đưa phu quân đi chinh chiến, đôi tay ngọc giúp Trương Nhược Trần chỉnh lý vạt áo và tóc, sau đó nàng xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, biến mất ở trong tầm mắt của Trương Nhược Trần và Trì Dao.