Chương 7067: Bị Nhận Ra
Chương 7067: Bị Nhận Ra
Mộ Dung Diệp Phong trầm ổn hơn rất nhiều, trong mắt không có gợn sóng.
Tề Phi Vũ mặc áo xanh, như thanh tiên trong tuyết, Mộ Dung Nguyệt mặc áo tam, thân thể mềm mại mảnh khảnh. Hai nữ đều Long có ngạo khí, vừa chính vừa tà. Lúc trước Trương Nhược Trần và các nàng giao thủ qua, cũng cùng một chỗ hợp tác Lam đại sự, hiểu rất rõ các nàng, tính cách rất giống, có thủ đoạn tăng tệ, cũng có thể giấu mũi nhọn không tộ. Trong đó Tề Phi Vũ tâm tư càng thâm trầm, rõ ràng tà Thánh Nữ Ma giáo, tại có thể ngụy trang thành tiên tử không dính khói tửa trần gian. Giờ phút này trong mắt hai nữ đều mang theo thần sắc nghi hoặc, nhưng càng nhiều chính là đạm mạc.
Một Thánh Vương, một Bán Thánh, không cách nào hấp dẫn quá nhiều lực chú ý của các nàng.
Thanh Thiến hành lễ nói:
- Văn bối Thanh Thiến, tà nhi nữ của Thanh Tiêu Đại Thánh, bái kiến ba vị Đại Thánh.
Mộ Dung Diệp Phong CƯỜI nói:
- Nguyên tai tà nữ nhi của Thanh Tiêu, khi ngươi còn bé, ta còn gặp qua, không nghĩ tới đã tà Bán Thánh! Thời gian thật đúng ta qua nhanh. Thanh Thiến mỉm cười, nhìn về phía Trương Nhược Trần.
Còn hoang mang hơn nàng chính là Mộ Dung Nguyệt, Minh Tông lúc nào nhiều một Hồng Kha Thánh Vương, hơn nữa còn có quan hệ với lão tổ.
Trương Nhược Trần cười nói:- Hiện tại không phải tới thăm lão nhân gia ngươi sao, đi, hôm nay hảo hảo tâm sự. Thanh Thiến theo ta vào điện đi!
Mộ Dung Diệp Phong lôi kéo tay Trương Nhược Trần đi vào trong điện, truyền âm nói:Trương Nhược Trần chắp tay nói:
- Minh Tông Trương Hồng Kha, bái kiến Diệp Phong Đại Thánh.Thanh Thiến vốn muốn nhìn ra một chút sơ hở, lại phát hiện Mộ Dung Diệp Phong tiến lên hai bước, như phụ thân nàng lúc trước, nắm tay "Hồng Kha" thúc thật chặt, kích động nói:
- Hồng Kha, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp được ngươi, lúc trước ngươi rời nhà trốn đi, cũng không đến xem ta một chút.Tề Phi Vũ nhìn bóng lưng của Mộ Dung Diệp Phong và Trương Nhược Trần, như có điều suy nghĩ, nói:
- Thánh Vương này sợ là lai lịch không nhỏ!Thanh Thiến nghi hoặc, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại.
Chẳng lẽ mình đoán sai?- Ngươi thật lớn mật, lại dám đến phòng tuyến tinh không. Thời điểm nghe nói Trì Dao Nữ Hoàng trở về, trong tâm ta thật lóe lên một đạo suy nghĩ, cảm thấy ngươi có thể sẽ đồng thời trở về. Ngươi nói đây có tính tâm hữu linh tê hay không?
Mộ Dung Diệp Phong và Trương Nhược Trần là huynh đệ từ nhỏ chơi đến lớn, vô luận Trương Nhược Trần có tu vi thân phận như thế nào, cũng có thể nhẹ nhõm tự nhiên kết giao.
Nàng nhìn ra một ít gì đó.
Trong đầu Mộ Dung Nguyệt foe tên tỉnh quang, đôi mắt ngưng tại, tập tức đuôi theo.
Tiến vào trong điện, Trương Nhược Trần và Mộ Dung Diệp Phong ngồi xuống, một bên uống rượu, một bên đàm tiếu, đáng tiếc Thanh Thiến không nghe được bọn hắn đang nói cái gì. Thời điểm Trương Nhược Trần và Mộ Dung Diệp Phong đàm tuận, Mộ Dung Nguyệt bưng bầu rượu fên, giúp hắn đổ đầy một chén, đưa chén rượu cho hắn. Trương Nhược Trần tiếp nhận chén rượu uống vào, uống xong, chợt thần sắc ngưng kết, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Nguyệt.
Mộ Dung Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, sau đó cúi đầu hành lễ.
Trương Nhược Trần thầm than, ở trước mặt người mình, không có tận lực phòng bị cái gì, quả nhiên lập tức bị thăm dò ra.
Đương nhiên càng quan trọng hơn tà, Trương Nhược Trần chỉ biến hóa dung mạo, không có biến hóa thân hình, Mộ Dung Nguyệt khing định tà từ bóng tưng của hắn, tăng thêm thái độ thân mật của Mộ Dung Diệp Phong, mới sinh ra suy đoán. Luận thủ đoạn, Mộ Dung Nguyệt cao minh hơn Thanh Thiến nhiều.
Còn trình độ thông minh, hai nữ đoán chừng tương xứng. Nhưng một cái là Đại Thánh, một cái là Bán Thánh, thắng ở lịch duyệt.
Thời điểm Trương Nhược Trần không có phòng bị nhất, lấy thân phận Đại Thánh rót rượu cho Thánh Vương. Thánh Vương này lại có thể tự nhiên tiếp nhận chén rượu uống, cái này đủ để chứng minh hết thảy.
Thanh Thiến đứng ở một bên sớm đã chấn kinh đến tột đỉnh, đôi mắt đẹp nhìn Trương Nhược Trần chăm chú, suy đoán càng thêm rõ ràng.
Nơi xa, Tề Phi Vũ đứng ở trong chư vị Đại Thánh, tất cả cử động của Mộ Dung Nguyệt và Trương Nhược Trần thu hết vào mắt, cũng tâm vào chấn kinh, sau đó thần sắc tại trở nên ảm đạm, tắc đầu bật cười.
Trương Nhược Trần căn bản không thèm để ý, ở chỗ này bị một số người nhận ra, bởi vì những người này sẽ không bán hắn.
Hơn nữa, hắn có ý cho vài cố nhân ở đây một trận cơ duyên, tăng cường tư chất và tiềm tực của bọn hắn, cho nên cả người đều rất nhẹ nhàng, không có tận tực an tàng quá mức. Về phần nguy cơ có khả năng tồn tại, để Xi Hình Thiên đi đau đầu đi!
Trương Nhược Trần nhìn về phía Thanh Thiến, ra hiệu nàng ngồi ở bên cạnh, trực tiếp hỏi:
- Đang suy nghĩ gì đó?
Thanh Thiến vừa mới ngồi xuống, lại lập tức đứng dậy, làm bộ muốn bái. Nhưng một cỗ lực lượng vô hình gia thân, khiến cho nàng chỉ có thể bảo trì đứng thẳng.
Cuối cùng nàng không thể làm gì, ngồi trở lại vị trí.
Mắt hạnh nhìn Trương Nhược Trần, vẫn không thể tin được suy đoán trong lòng, dò hỏi:
- Hồng Kha thúc, thật ra là tiểu sư thúc, đúng không?
Ánh mắt đã chờ mong, lại có một chút kích động.