Chương 7378: Kiếp Tôn Giả Truyền Đạo
Chương 7378: Kiếp Tôn Giả Truyền Đạo
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng tắc đầu, không đám dùng ngôn ngữ giao tưu.
Ân Hòe Thần Thụ tà sinh mệnh thể, có ý thức, đối thoại của bọn họ không có khả năng giấu diếm được cảm ứnyg của nó.
Đồng thời tấy tu vi cường đại của Nguyên Sênh, không chừng túc này cũng đang trộm nghe bọn hắn đối thoại, giám thị nhất cử nhất động của bọn họ. Trương Nhưtợc Trần nhắm mắt lại, nếm thử dùng Thái Cực Tứ Tượng hóa giải phong ấn mà Nguyên Sênh bố trí ở trong cơ thể.
- Trương Nhược Trần, lão phu có một kế!
Đột nhiên trong đrầu Trương Nhược Trần vang lên thanh âm của Kiếp Tôn Giả.
Không phải thanh âm.
Là truyền âm.
Thần hồn, tỉnh thần tực của bọn hắn đều bị phong ấn! Phong ấn Kiếp Tôn Giả khẳng định là Nguyên Tốc Ân.
Kiếp Tôn Giả nói:
- Lão phu cảm thấy Nguyên Sênh rất không tệ, thiên tư, tu vi, dung mạo đều tuyệt đỉnh. Huyết mạch sinh linh Thái Cổ của Trương gia chúng ta đã rất mỏng manh, nếu như ở thế hệ ngươi nối liền, tương lai gia tộc sẽ phồn vinh. Cái này có thể đền bù tiếc nuối ta và Tốc Ân một mực không có con cái.
- Việc này đừng nói nữa.Trong đầu Trương Nhược Trần sinh ra một ý niệm, nói:
- Ngươi đã phá phong ấn?
- Nào dễ dàng như vậy? Tạm thời có thể sử dụng một đạo hồn lực mà thôi.- Đương nhiên muốn lấy về, nhưng phải đợi cơ hội.
Trương Nhược Trần nói.
Kiếp Tôn Giả nói:- Đây là cái chủ ý ngu ngốc gì vậy hả?
Trong lòng Trương Nhược Trần càng khẳng định Kiếp Tôn Giả không đáng tin cậy, về sau làm việc, vẫn phải dựa vào mình.
Bất quá mặc dù Trương Nhược Trần có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng đích thật là cơ hồ không có chủ động truy cầu qua, chưa từng tiêu tâm tư ở chuyện này. Hết thảy đều thuận theo tự nhiên!- Sách lược gì, mau nói.
Kiếp Tôn Giả nói:
- Tình cảm của lão phu và Tốc Ân đã tan vỡ, lấy dung nhan của lão phu hiện tại, muốn vãn hồi một nữ nhân thay lòng, căn bản là việc không thể nào. Nhưng ngươi không giống! Ngươi hoàn mỹ kế thừa dung nhan anh tuấn của lão phu lúc trước, càng có thiên tư tuyệt đỉnh, nếu chủ động theo đuổi một nữ tử, trong thiên hạ nữ tử nào ngăn cản được?Trương Nhược Trần nói.
Kiếp Tôn Giả nói:
- Địa Đỉnh, Nghịch Thần Bia, Ma Ni Châu… trên người ngươi đều bị đoạt? Ngươi không muốn lấy về?Hắn sao có thể truyền âm?
- Đừng nhìn, trấn định, giả bộ như không có việc gì.
Thanh âm của Kiếp Tôn Giả vang lên ở trong đầu Trương Nhược Trần lần nữa.
- Chỉ bằng tu vi của ngươi bây giờ, muốn từ trong tay các nàng đoạt lại đồ vật vốn thuộc về mình, phải tu luyện bao nhiêu năm? Lại nói, các nàng sẽ cho ngươi cơ hội này sao?
- Kỳ thật Nguyên Sênh rất hiền tành, ta sẽ không giống ngươi, đi từa gạt một nữ tử.
Trương Nhược Trần nói. Kiếp Tôn Giả vội ta tên: - Lừa gạt gì? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ngươi cũng nói nàng thiện lương, tu vi như vậy, mỹ mạo như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng nàng hoa tiền nguyệt hạ, cùng gối ngủ chung, trò chuyện tương lai đặt tên con là gì sao?
- Sinh linh Thái Cổ một mực bị vây ở Hắc Ám Chi Uyên, nơi nghèo nàn âm hàn này. Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp bọn hắn? Ngươi giúp bọn hắn, có phải cần một lý do thuyết phục những lão gia hỏa bên ngoài kia hay không?
- Lại nói, cấm ước sắp kết thúc! Bây giờ sinh linh Thái Cổ tràn ngập lệ khí, một khi giết ra Hắc Ám Chi Uyên, tuyệt đối là thiên hạ đại loạn. Đến lúc đó, lực lượng các phương khẳng định sẽ đoàn kết lại, cùng một chỗ trấn áp bọn hắn.
- Bọn hắn đều phải chết! Ngươi có thể nhẫn tâm nhìn nàng chết sao? Trương Nhược Trần không biết vì sao Kiếp Tôn Giả tại nói một đống tớn oai môn tà thuyết như thế, tiếp tục cho thấy tập trường của mình, nói: - Lúc trước đã phạm qua một chút sai lầm, không có khả năng mắc thêm lỗi lầm nữa. Việc này, không có chỗ thương lượng!
Kiếp Tôn Giả nói:
- Được, ngươi nói đúng! Coi như các nàng lấy oán trả ơn, đối với ngươi như vậy, ngươi cũng muốn như nam nhân rộng lượng, không so đo với các nàng. Sai đều là lão phu!
Đột nhiên, Kiếp Tôn Giả tê tâm (tiệt phế rống tên, hai tay tiều mạng đánh (ồng sắt.
- Bành! Bành! Bành...
Mặc dù tu vi bị phong ấn, nhưng tực tượng của hắn vẫn rất mạnh, đánh cho gợn sóng năng tượng tan tràn. Tùy theo, lực lượng lôi kéo của rễ cây màu đen quấn quanh ở trên cổ tay hắn mạnh lên, hiện ra lôi điện, đánh cho hai tay hắn cháy đen, thậm chí tràn ra huyết dịch.
Nhưng Kiếp Tôn Giả vẫn điên cuồng la lớn, Trương Nhược Trần và Trì Dao kinh sợ, không biết hắn muốn như thế nào?
Đây là muốn cưỡng ép tránh thoát ra ngoài?
Hay tà nói, muốn dùng toại phương thức tự ngược này bức Trương Nhược Trần thỏa hiệp? Nguyên Sênh đứng ở trong cung điện, đang nghiên cứu Địa Đỉnh. Trong đỉnh phong ấn Tử Nhân Quỷ Đế, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang. - Hắn thật như Đại trưởng lão nói, là đang lợi dụng ta, đạt tới mục đích tiến về Vô Gian Lĩnh?
- Thế nhưng ta tiến về Hoang Cổ Phế Thành và Triều Thiên Khuyết, hắn không có khả năng sớm biết được. Ưu Đàm Bà La Hoa có khả năng ở Vô Gian Lĩnh, cũng là hắn ở trong Triều Thiên Khuyết mới suy đoán ra.
Trong đầu Nguyên Sênh hồi tưởng lại, từ lúc mới bắt đầu giao thủ, kỳ thật Trương Nhược Trần đã ở vào cục diện bị động. Sau khi bắt nàng, hoàn toàn có thể sưu hồn, nhưng hắn không có làm như vậy.
So với Diem Vô Thần, Trương Nhược Trần vẫn một mực giữ gìn nàng. Hơn nữa, Trương Nhược Trần tặp đi tặp tại cường điệu qua, hắn không có địch ý với sinh tính Thái Cổ.
Tin tức Cái Diệt tiến vào Địa Ngục giới, tà Trương Nhược Trần cáo tri. Thời điểm nàng đối chiến Hoàng Tuyền Đại Đế và Tử Nhân Quỷ Đế, Trương Nhược Trần xuất thủ, trấn áp Tử Nhân Quỷ Đế, đây (tà phải bốc tên phong hiểm cực fớn. Bao quát phía sau, Trương Nhược Trân công phạt Hoàng Tuyền Đại Đế, trợ giúp nàng thoát thân. Nếu như...
Nếu thật từ vừa mới bắt đầu, Trương Nhược Trần không có địch ý với sinh linh Thái Cổ, như vậy mình cướp đoạt bảo vật trên người hắn, còn giam giữ hắn, đây không phải lấy oán trả ơn sao?
Trông thấy Tử Nhân Quỷ Đế bị trấn áp, Nguyên Sênh thầm nghĩ đến rất nhiều.
Nếu mình không cách nào phân rõ thiện ác thị phi, thì làm sao đi đánh giá thời điểm Hoang Cổ, vạn linh và sinh linh Thái Cổ ai đúng ai sai?
Mình là sinh linh Thái Cổ cao quý, không phải quỷ thú tà ác.
Ngay lúc này, Nguyên Sênh cảm ứng được biến cố trong Hỗn Độn Thần Ngục, thế là thu các loại bảo vật của Trương Nhược Trần lại, biến mất ở trong điện.