Chương 7509: Thủy Nữ Vương
Chương 7509: Thủy Nữ Vương
Dưới chân núi Bất Chu Sơn, một dòng thanh khê rộng vài trượng, xuôi theo rừng rậm chảy qua.
Hai bên suối tỉnh mộc um tùm, cành tá rậm rạp, phát ra thanh hương dịu nhẹ.
Trương Nhược Trần mặc áo khoác tông đê, tóc tai chỉnh te, tay áo như mây, ngồi ở trong mộc đình cạnh suối, tay cầm một phần hồ sơ đọc chăm chú, tông mày khi thì nhăn tại, khi thì giãn ra, tộ ra ý CƯỜI. Trên nhánh cây bên cạnh mộc đình, có treo một chiếc thần đăng phát ra ánh sáng màu đỏ tươi.
Trên mặt đất, bóng râm cành lá pha tạp.
Âm thanh nước suối nhẹ nhàng, ung dung không dứt, làm cho người ta sinh ra cảm giác tĩnh mịch.
Tiếng bước chân vang tên.
Không bao (âu, ở trong một mảnh quang vũ, Đại Tuyết Nữ Vương dẫn Thiên La đi vào mộc đình. Tĩnh Linh tộc vô tuận nam nữ, đều mỹ mạo tuyệt tuân, dung nhan đẹp đẽ, dáng người cao gầy, da thịt tỉnh tế tỉ mỉ như ngọc, phảng phất như hội tụ thiên hạ finh tú mà sinh. Làm Nữ Vương Tinh Linh tộc, càng là linh tú trong linh tú.
- Thiên Tinh Văn Minh tặng Thần Tôn Tửu, ta ngâm ở trong suối, ngươi đi lấy tới.
Thời điểm Đại Tuyết Nữ Vương rời đi, ánh mắt của Trương Nhược Trần rơi vào trên người Thiên La, trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân hình, nói:
- Không biết nên xưng ngươi là Thủy Nữ Vương, hay Mã Lan Nữ Vương?
Mã Lan, là Nữ Vương đời trước của Đại Tuyết Nữ Vương.Thanh âm dễ nghe từ ngoài đình truyền đến:
- Cái này phải nhìn Đại trưởng lão muốn gặp là Thiên La, hay Mã Lan.
Trương Nhược Trần lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Thủy Nữ Vương hùng tài vĩ lược, tuyệt diễm hồng trần, tài mạo lan truyền thiên cổ, không biết làm cho bao nhiêu Thần Linh hậu thế kính ngưỡng và sùng bái, Nhược Trần mộ danh đã lâu.- Mời Thủy Nữ Vương ngồi.
Trương Nhược Trần nói.
Thiên La từ trong bóng tối đi ra, thân hình chậm rãi, tiến vào mộc đình, người mặc áo xanh, eo buộc đai lưng ngọc, phác hoạ eo thon cực kỳ uyển chuyển.
Làn gió thơm tùy theo tràn ngập.Ngón tay ngọc của nàng vuốt vuốt cạp váy, tú lệ tuyệt trần ngồi ở đối diện Trương Nhược Trần, mỗi một động tác đều hiển thị rõ cao nhã và đẹp đẽ, đôi con ngươi giống như hổ phách, nhìn chăm chú về phía Trương Nhược Trần, không có một chút gợn sóng.
Đây là tâm hoài đại khí phách, duyệt tận thế gian phồn hoa và âm u, mới có bình tĩnh như vậy!
Là bộ dáng của Mã Lan.
Nhưng cỗ khí chất siêu thoát kia, Chư Thiên cũng chưa hẳn có được.Đơn thuần bề ngoài, các nàng tựa như Tiên Linh từ trong Thần Nữ Đồ đi ra, tìm không thấy bất luận tì vết gì.
Đại Tuyết Nữ Vương khom mình hành lễ, nói:
- Đại trưởng lão, người đã tới!
Trương Nhược Trần vẫn quan sát hồ sơ, sau một lúc lâu mới buông xuống, nói:- Thủy Nữ Vương sớm đã vẫn lạc, bây giờ bất quá chỉ là một sợi tàn hồn cẩu thả tồn tại, sợ sẽ làm cho Đại trưởng lão thất vọng.
Thiên La nói.
Mí mắt của Trương Nhược Trần co rụt, trong lòng âm thầm bội phục.
Một tồn tại ngày xưa đứng ở đỉnh phong vũ trụ, lại có thể bỏ xuống ngạo khí trong lòng, cái này đã vượt qua tuyệt đại đa số cường giả thời cổ.
Tu sĩ khác, lấy khí thế mạnh mẽ hình thành khí tràng, nắm giữ quyền chủ đạo đối thoại, tựa như một thần phong nguy nga!
Mà nàng, tấy tĩnh Lam thế, trong bình thản ẩn chứa thâm thúy, càng thêm khó tường, như biển cả vô biên.
Trong túc nhất thời Trương Nhược Trần không biết tàm sao, vừa thưởng thức nàng, vừa nói:
- Thiên Mỗ trấn áp Khương Sa Khắc, ta được một chút thịt dê, không biết Thủy Nữ Vương có nguyện thưởng thức không? Đại Tuyết Nữ Vương cầm vò rượu từ bên suối đi tới, nghe nói như thế, thần sắc hơi biến.
Khương Sa Khắc là cường giả thời cổ, mà Trương Nhược Trần lấy thịt khoản đãi, không thể nghi ngờ là ra oai phủ đầu cho Thiên La.
Ra oai phủ đầu cho một vị Thủy Tổ?
Bầu không khí trong rừng tập tức trở nên túc sát. Thiên La nói:
- Chăng fẽ Đại trưởng tão không biết, Thủy Nữ Vương ăn chay, không ăn mặn? - Thật sao? Ta là thật không biết, thật có lỗi.
Trương Nhược Trần lại nói:
- Thực không dám giấu giếm, bản trưởng lão và Thiên Đường giới ân oán rất sâu, nếu đếm kỹ cừu hận, phải truy cứu đến vài ngàn năm trước. Rất nhiều Thần Linh của Thiên Đường giới, năm đó ta lập thệ nhất định phải chém.
Đại Tuyết Nữ Vương đang rót rượu cũng nín hơi, trong tòng khẩn trương không thôi.
Rõ ràng hai người này bình tĩnh đối thoại, như tri âm vượt qua thiên cổ thời không, nhưng nàng tại rõ ràng nghe được thanh âm đao kiếm. Thiên La nói: - Nếu muốn bàn về ân oán, năm đó bản tọa cũng giết không ít Thần Linh Côn Lôn giới, Tinh Linh tộc cũng bị Thần Linh Côn Lôn giới giết không ít. Nhưng trên triệu năm trôi qua, ân oán cừu hận sớm đã hoá thành cát vàng, chỉ có tinh không trên đỉnh đầu vẫn vĩnh hằng như cũ. Gió nhẹ mây bay, ai nhớ quá khứ như mây khói?
Không hề nghi ngờ, nàng là đứng ở vị trí cực cao, nói cho Trương Nhược Trần một thời đại có cừu hận và mâu thuẫn của một thời đại. Ân oán giữa Trương Nhược Trần và Thiên Đường giới, không quan hệ gì tới nàng.
- Mã Lan Nữ Vương cũng cho rằng như vậy sao?
Trương Nhược Trần nói. Thiên La cầm chén ngọc, nói:
- Đại trưởng tão, ngươi tà người có cơ hội thành tựu Thủy Tổ tôn vị, sao không thả ánh mắt tới vị trí cao xa hơn? Trương Nhược Trần nâng chén uống một ngụm.
Nơi này vốn là sân nhà của hắn, nhưng ở trên tâm cảnh và khí thế lại bị đối phương áp chế. Có thể thấy được vị Thủy Nữ Vương này, dù chỉ còn tàn hồn, nhưng cũng không thể coi thường. Thật không thể tưởng tượng, năm đó thời điểm nàng đứng ở đỉnh phong vũ trụ, sẽ có phong thái bực nào?
Không đợi Trương Nhược Trần mở miệng phản kích.
Thiên La tại nói:
- Kỳ thật, bản tọa còn phải cảm tạ ân đức của Đại trưởng tão với Tĩnh Linh tộc.
- Không biết ân từ đâu đến? Trương Nhược Trần nói.
Thiên La nhìn Đại Tuyết Nữ Vương, nói:
- Đại trưởng lão thu Đại Tuyết và tộc nhân của nàng vào Kiếm Giới, đối với Tinh Linh tộc chính là đại ân. Dù tương lai thiên băng địa liệt, Tinh Linh tộc ở trong vũ trụ, vẫn tồn tại một chi hỏa chủng.
- Nữ Vương thật cho rằng như vậy?
Trương Nhược Trần nói.