Chương 7944: U Minh Luyện Ngục
Chương 7944: U Minh Luyện Ngục
Mệnh Tổ trở về, thế gian chấn kinh.
Tin tức ở Địa Ngục giới nhanh chóng truyền bá, từ Thần Vương Thần Tôn Vô Lượng cảnh, truyền đến Đại Thần và Chân Thần bình thường, tiếp theo truyền đến tu sĩ Thánh cảnh.
Thế tục ở Thiên Đình vũ trụ cũng nghe được tin tức. Ở Địa Ngục giới, tín đồ vận mệnh đông đảo, đều nhìn vào tinh không lễ bái, muốn chiêm ngưỡng anh tư của Mệnh Tổ.
Quy tắc Vận Mệnh lưu động, khiến cho các nơi ở Hoàng Tuyền Tinh Hà xuất hiện thụy quang. Có sông lớn hóa thành mười hai màu, có trong tinh cầu chảy ra thánh tuyền, trong tinh không sinh trưởng ra thần mộc che trời.
Làm tu sĩ tầng dưới chót căn bản không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, càng không biết hung hiểm trong đó.
- Bành! Bành...
Khôi Lượng Hoàng có thân nguyên Mệnh Tổ, nhưng bị Vận Mệnh Thần Mục của Cung Nam Phong áp chế, khó có thể điều động thần khí Thủy Tổ, nhục thân của hắn đã bị đánh nổ bảy tần, cho đến hoàn toàn ma diệt.
Ở trước mặt Mệnh Tổ, sử dụng thần nguyên Mệnh Tổ, hiển nhiên ta quyết định sai tầm. Cho đến giờ phút này, Khôi Lượng Hoàng đã không còn thân thể huyết nhục, chỉ còn ý niệm tinh thần lực, như Vẫn Thần đảo chủ lúc trước bị giam giữ ở trong Vận Mệnh Thần Điện vậy.
Trương Nhược Trần thầm nghĩ.
Khôi Lượng Hoàng rất rõ ràng, mình là có đường sống.
Đạo Nguyên hội kiếp thứ tư đã rơi xuống, kiếp lôi kế tiếp sẽ chỉ càng mạnh.
Mệnh Tổ vừa ngăn cản kiếp lôi, lại muốn giết hắn, nào có dễ dàng như vậy?Trương Nhược Trần đuổi sát ở phía sau hai người, nhìn thoáng qua mười một dòng sông ý niệm tinh thần lực đào tẩu, phát hiện Phượng Thiên đã xuất thủ, trấn áp một dòng sông. Tiếp theo, nàng lại đuổi về phía dòng sông ý niệm tinh thần lực thứ hai.
Tu sĩ tinh thần lực cấp 92, có thể so với Bất Diệt Vô Lượng đỉnh phong, phân ra ý niệm tinh thần lực, có thể nói, mỗi một dòng sông đều ẩn chứa giá trị vô tận.
Trương Nhược Trần không để ý đến những ý niệm tinh thần lực đào tẩu này của Khôi Lượng Hoàng, tiếp tục nhìn về phía trước. Phát hiện bản thể ẩn chứa thần tâm của Khôi Lượng Hoàng đã chạy trốn tới biên giới lưu vực Tam Đồ Hà, tiến vào Vọng Minh Bạch Cốt Lĩnh.
- Tốt một lão hồ ly không từ thủ đoạn, đây là dự định kéo Hoàng Tuyền Đại Đế xuống nước?- Đây là ngươi tự tìm đường chết.
Chỉ trong nháy mắt, Mệnh Tổ liền tinh chuẩn khóa chặt dòng sông ẩn chứa thần tâm của Khôi Lượng Hoàng, không để ý tới mười một dòng sông còn lại đào tẩu, trực tiếp đuổi theo.
Một khi mất thần tâm, ý niệm tinh thần lực lưu lại nhiều như thế nào, cũng không độ được Nguyên hội kiếp lần tiếp theo.
Mà Khôi Lượng Hoàng phân đi rất nhiều ý niệm tinh thần lực, tự nhiên thực lực đại tổn, làm sao chống lại Cung Nam Phong?Mệnh Tổ hoàn toàn có thể kéo hắn vào kiếp vân, mượn Nguyên hội kiếp mang hắn đi.
Khôi Lượng Hoàng tâm tình nặng nề, mắt nhìn sâu trong tinh không, giống như đang chờ mong cái gì, hẳn là kỳ vọng có người hiện thân cứu viện.
Nhưng không có.
- Đều là hạng người vì tư lợi, căn bản không hiểu đạo lý có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Nếu hôm nay ta vẫn lạc, Thiên Mỗ, Hạo Thiên… có thể phân ra càng nhiều tinh lực đối phó các ngươi, Lôi Phạt và Bối Hi chính là kết cục của các ngươi.Khôi Lượng Hoàng tâm kinh đảm hàn, còn hơn thời điểm ở Hải Thạch Tinh Ổ gặp Hạo Thiên.
Mệnh Tổ nói rõ là muốn trước khi chết kéo hắn chôn cùng, liều lĩnh muốn lấy tính mạng hắn.
Đổi lại lúc khác, coi như Mệnh Tổ mạnh hơn, muốn triệt để giết chết hắn, cũng không phải chuyện dễ. Ý niệm tinh thần lực của hắn nhiều như hằng hà sa số, không phải trong thời gian ngắn có thể ma diệt.
Nhưng hôm nay khác biệt.Tinh thần lực của Khôi Lượng Hoàng truyền khắp thập phương.
Sau đó hắn tích cực tự cứu, lập lại chiêu cũ, thân thể nổ tung, hóa thành 12 dòng sông ý niệm tinh thần lực, bay về các nơi trong thiên địa.
Trong đó tự nhiên bao quát Ly Hận Thiên và thế giới hư vô.
Nhưng Mệnh Tổ cảm ứng với lực lượng vận mệnh, hiển nhiên hơn xa Hạo Thiên lúc trước, cộng thêm bản thể chính là Thiên Xu Châm, chiêu này của Khôi Lượng Hoàng căn bản không có hiệu quả.Hiện tại chỉ có thể kéo càng nhiều người liên luỵ vào, tận khả năng kéo dài thời gian.
Khôi Lượng Hoàng và Cung Nam Phong lần lượt xâm nhập Vọng Minh Bạch Cốt Lĩnh, sương mù xám trong dãy núi bị tách ra, chiến đấu oanh minh, sau đó ngọn núi sụp đổ.
Bạch cốt trầm tích trên triệu năm bị nhấc lên trời, phiêu linh ở trong hư không.
Rầm rầm.
Tiếng rống giận dữ của Hoàng Tuyền Đại Đế truyền ra, sau đó Sinh Tử Lưỡng Trọng Quan từ trong bạch cốt vô tận bay ra, phóng tới thế giới hư vô.
Hiển nhiên hắn không đám trêu chọc Mệnh Tổ, càng không muốn fàm đệm tưng cho Khôi Lượng Hoàng.
Bành!
Cung Nam Phong một chưởng chặt đứt trật tự không gian, rơi trên Sinh Tử Lưỡng Trọng Quan, đánh cho thân quan tài biến hình, vô số quỷ khí bị ma diệt. Hắn không có tiếp tục truy kích Hoàng Tuyền Đại Đế, đụng gãy Vọng Minh Bạch Cốt Lĩnh, mang theo khí thế bài sơn đảo hải chặn đường Khôi Lượng Hoàng. Trong lúc hoảng hốt, Khôi Lượng Hoàng đánh ra Sinh Diệt Đăng.
Bành!
Sinh Diệt Đăng bị Cung Nam Phong đánh cho quang mang dập tắt, rơi vào Tam Đồ Hà.
Sau đó thi triển Hư Thực chi tực trong Vận Mệnh Thập Nhị Tướng, tấy tay 10 vạn dăm, cách không năm Khôi Lượng Hoàng vào trong tay, nói:
- Theo ta cùng đi dil
Tu vi cường đại tới đâu, đối mặt sinh tử, cũng không thể giữ vững bình tĩnh. Khôi Lượng Hoàng hoảng sợ, dốc hết toàn lực đối kháng, nhưng thân thể vẫn bị Cung Nam Phong nhanh chóng lôi kéo qua.
- Không, ta tuyệt đối không cam tâm!
...
- Soạtl
Đạo kiếp tôi thứ năm, sáng tỏ nóng bỏng, từ trong mây rơi xuống, đánh trúng Cung Nam Phong.
Cung Nam Phong bị kiếp tôi bao phủ, bản thể Thiên Xu Châm phát ra tiếng nứt rất nhỏ. Lực hủy diệt cường đại, lôi quang che giấu toàn bộ Vọng Minh Bạch Cốt Lĩnh, tòa sơn lĩnh tồn tại trên triệu năm này, cơ hồ san thành bình địa.
Địa Ngục giới từ đây thiếu một cấm thổ trọng yếu.
Có thể nghĩ, đạo kiếp lôi này mạnh mẽ đến trình độ nào.
Bàn tay vô hình vốn bắt (ấy Khôi Lượng Hoàng kia, bị đánh đến nổ tung, khiến hắn thoát thân, bay về nơi xa.
- Ha ha! Trời không tuyệt ta, trời không tuyệt ta, Mệnh Tổ ngươi Lam sao đấu với trời? Ngươi cho rằng bàn tay mình cầm vận mệnh, trên thực tế, ngươi vẫn tuôn bị vận mệnh đùa bốn.
Khôi Lượng Hoàng cuồng tiếu ở trong hư không, đó tà một toại may mắn sống sót sau tai nạn, cũng tà vô tình trào phúng với Mệnh Tổ. Hắn cảm thấy, sau này mình nhất định phải càng thêm tôn trọng thiên địa, càng thêm tín ngưỡng vận mệnh.
Sở dĩ Bạch Cốt Vọng Minh Lĩnh gọi cái tên này, chính là bởi vì đứng ở trên đỉnh sơn lĩnh, có thể nhìn thấy U Minh Luyện Ngục trong tinh không.
U Minh Luyện Ngục, như mười tám đại thế giới trùng điệp, bị U Minh chi khí bao phủ, giống một cự tháp trong tinh không. Càng hướng xuống, thế giới càng bao la, hơn nữa U Minh chi khí càng dày nặng.
Hai ba tầng thế giới cuối cùng kia, cơ hồ dung hợp với không gian, trở nên mơ hồ không rõ, tu vi mạnh hơn cũng không thê sử dụng thần mục nhìn thấu.
Tam Đồ Hà ở chỗ này chia ra tàm mười tám nhánh. Mười tám nhánh sông, trùng trùng điệp điệp tràn vào mười tám tầng U Minh thế giới, biến mất ở trong sương mù. Nơi này, chính là địa phương tu sĩ trung tam tộc hóa minh, là thánh địa trọng yếu nhất Minh tộc, là thần sào thai nghén tu sĩ Minh tộc. Đương nhiên, đây là trên Cửu Trọng U Minh thế giới.
Phía dưới Cửu Trọng U Minh thế giới, tràn đầy các loại không biết và hung hiểm.
Đột nhiên, Khôi Lượng Hoàng phát hiện một đôi mắt nhìn mình chăm chú, quay đầu nhìn lại, khi lôi điện tan hết, thân ảnh của Cung Nam Phong hiện ra lần nữa.
Hắn không có chết ở trong kiếp tôi.
- Làm sao có thể, cái này cũng không giết chết ngươi?
Khôi Lượng Hoàng không dám cười tiếp, khống chế minh văn trận pháp trốn về phía U Minh Luyện Ngục. Cung Nam Phong leo lên lưng núi tàn phá, nhìn về phía U Minh Luyện Ngục trong tinh không, ánh mắt phức tạp khó hiểu, thì thầm:
- Quanh đi quẩn lại cả đời, cuối cùng lại về tới đây. Cái này thật sự là vận mệnh lừa gạt sao?
Bạch!
Một đạo quang tiễn sáng tỏ từ trong không gian bay ra.
Trong khoảnh khắc đó, không gian chấn động kịch liệt, xuất hiện từng vòng từng vòng gợn sóng năng lượng, khuếch tán ra mấy ức dặm.
Trương Nhược Trần đứng ở dưới Vọng Minh Bạch Cốt Lĩnh tàn phá, cũng có thể cảm nhận được một tiễn này ẩn chứa uy năng hủy thiên diệt địa, phảng phất như lực lượng của Thiên Đạo đánh về phía nhân gian, muốn diệt vùng tinh không này.
Rất nhiều tinh thần ở trên đỉnh đầu lắc lư, lung lay sắp đổ.