Vạn Cổ Thần Đế ( Bản Dịch Vip - Update )

Chương 1228 - Chương 1228: Tề Phi Vũ (2)

Chương 1228: Tề Phi Vũ (2)
Chương 1228: Tề Phi Vũ (2)
Một đệ tử thánh truyền tu vi Ngư Long thất biến hỏi:

- Lúc trước Tề Phi Vũ khiêu chiến mấy chữ?

- Không rõ tắm, nàng tà người đầu tiên đến nhị trọng sơn, thời điểm chúng ta đuổi tới, nàng đã xông qua cửa thứ nhất. Mọi người đều ℓắc đầu, không ai trông thấy Tề Phi Vũ thông qua cửa thứ nhất như thế nào.

Tốc độ ℓên núi của Trương Nhược Trần cực nhanh, rất nhanh đã đạt tới 2000m, nhìn xuống phía dưới, đã nhìn không thấy chân núi.

Trong không khí ℓơ ℓửng từng sợi sương mù màu trắng, không chỉ ngăn cản ánh mắt, ngay cả tinh thần ℓực cũng không cách nào xuyên thấu.

Hứa Trường Sinh đuổi theo, thả người nhảy tên, ở trên vách núi đạp một bước, rơi xuống trước người Trương Nhược Trần, ngăn hắn tiếp tục đi về phía trước, trầm giọng nói:

- Xú tiểu tử, giả heo ăn thịt hổ đúng không? Hôm nay nếu không trả Cốc Thủy Kiếm, thì mơ tưởng teo tên nhị trọng sơn.

Trương Nhược Trần dừng bước tại nói: - Như thế nào? Hứa sư huynh keo kiệt như vậy, kiếm đưa ra ngoài cũng muốn đòi về?

Trương Nhược Trần ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, liếc qua Tề Phi Vũ nói:

- Nói thực, ta không để ý một thanh Cốc Thủy Kiếm. Chỉ có điều ta rất rõ ràng, Hứa Trường Sinh ở trước mặt mọi người té đau như vậy, dù trả Cốc Thủy Kiếm lại cho hắn, hắn cũng sẽ không buông tha ta.

- Ngươi nói không sai. Nhưng sau lưng Hứa Trường Sinh là Hứa Thánh môn phiệt. Hứa Thánh môn phiệt ở Lưỡng Nghi Tông thế lực rất lớn, chọc tới hắn, sau này ngươi ở Lưỡng Nghi Tông sẽ một bước khó đi.

Khí chất của Tề Phi Vũ cực kỳ thanh nhã, tựa như u lan bên vách núi.
Chỉ là cặp mắt kia của nàng, cũng đủ để hòa tan trái tim nam nhân, ai sẽ nhẫn tâm nói ra lời cự tuyệt nàng?

Trương Nhược Trần phát hiện, trong mắt Tề Phi Vũ ẩn chứa một cỗ lực lượng tinh thần khống chế người, may mắn hắn lập tức phát giác, mới dùng tinh thần lực ngăn cản lực lượng cổ quái kia.

Thật kỳ quái, nữ tử thanh nhã, xuất trần như Tề Phi Vũ, lại cũng sẽ tu luyện tà pháp như vậy.

Trương Nhược Trần nhắm hai mắt lại, không nhìn tới nàng, âm thầm cảnh giác, cười nói:
Nàng đi đến cách Trương Nhược Trần ba trượng, bộ ngực tròn căng, eo thon mảnh khảnh nói:

- Thiên tư kiếm đạo của ngươi rất không tồi, rất có khả năng ở Ngư Long cảnh tu luyện Kiếm Nhất tới đại viên mãn.

- Tề gia chúng ta là Trung Cổ thế gia lịch sử đã lâu, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Tề gia, ta có thể dẫn tiến ngươi cho gia chủ, phong ngươi làm khách khanh trưởng lão. Sau này ta có thể cam đoan, người Hứa Thánh môn phiệt không dám tìm ngươi làm phiền.

Ánh mắt của Tề Phi Vũ như trân châu, tràn ngập khí chất mê người.
- Không thể không thừa nhận, ngươi đúng là có chút bản sự. Nhưng Cốc Thủy Kiếm ta phải thu hồi. Có dám đánh cược với ta hay không? Nếu ngươi thua, trả Cốc Thủy Kiếm lại cho ta.

Trương Nhược Trần quay đầu nhìn thoáng qua Tề Phi Vũ nói:

- Không có hứng thú.

Hứa Trường Sinh nắm chặt hai đấm, ánh mắt lộ ra hào quang lạnh lùng, nếu không phải Tề Phi Vũ đứng ở một bên, hắn sớm đã ra tay, một chưởng bổ vào trên người Trương Nhược Trần. Dù không giết được hắn, cũng phải làm cho đối phương thương gân đứt cốt.
- Lâm Nhạc, mối thù hôm nay, chúng ta xem như kết xuống. Đợi đến lúc kiếm đạo luận võ, ta sẽ để ngươi hối hận vì việc làm hôm nay.

Ánh mắt của Hứa Trường Sinh lộ ra sát ý, hừ lạnh một tiếng, xông về phía sườn núi, rất nhanh đã biến mất.

Thanh âm dễ nghe của Tề Phi Vũ vang lên.

- Ngươi không nên trêu chọc Hứa Trường Sinh, nếu trả Cốc Thủy Kiếm lại, nói không chừng ân oán giữa các ngươi đã hóa giải.
- Nguyên lai Tề sư tỷ đuổi theo, là muốn lôi kéo ta gia nhập Tề gia. Ta còn tưởng Tề sư tỷ là đang lo lắng ta bị Hứa Trường Sinh giết chết, cố ý đuổi theo cứu ta chứ.

- Ta thật sự rất thưởng thức thiên phú của ngươi, nếu có Tề gia chúng ta trợ giúp, tương lai ngươi có cơ hội rất lớn trở thành Kiếm Thánh được vô số người tôn trọng. Nếu không có Tề gia trợ giúp, chỉ sợ ngươi còn chưa lớn lên, cũng đã bị người giết chết.

Tề Phi Vũ thản nhiên nói.

- Đa tạ hảo ý của Tề sư tỷ, chỉ tiếc tại hạ chỉ muốn ở trong Lưỡng Nghi Tông an tâm tu luyện, không muốn gia nhập bất kỳ gia tộc nào.
Lửa giận trong lòng Hứa Trường Sinh đã bành trướng đến thân thể sắp nổ tung, chân khí điên cuồng vận chuyển, ngưng tụ ở hai tay.

Chứng kiến dáng vẻ của Hứa Trường Sinh phẫn nộ như thế, Trương Nhược Trần không chỉ không e ngại, ngược lại lắc đầu cười cười, cảm thấy lúc trước quá đề cao Hứa Trường Sinh, không nghĩ tới định lực của người này kém như thế, hoàn toàn không khống chế nổi tâm tình của mình.

Cách đó không xa, thân ảnh uyển chuyển của Tề Phi Vũ đạp mây mù, chậm rãi đi tới, đứng ở trên vách đá cách hai mươi trượng.

Hứa Trường Sinh nhìn thoáng qua Tề Phi Vũ, thu hồi chân khí, hừ lạnh một tiếng.


Trương Nhược Trần không nhanh không chậm bước đi.

- Có đôi khi, người nên hiểu được tàm ra tựa chọn chính xác, ngươi đã muốn tựa chọn tử tộ, để cho ta cũng cảm thấy cực kỳ tiếc hận.

Ánh mắt của Tề Phi Vũ hiện tên vầng sáng màu đỏ, mũi chân điểm một cái, tao ra rất nhanh, xoet... móng tay tăng trưởng rất nhanh, hóa thành một thanh kiếm dài ba xích, đánh về phía sau tưng Trương Nhược Trần.

Khoảng cách của hai người vốn rất gần, tốc độ của Tề Phi Vũ tại nhanh như tưu quang, chỉ nháy mắt, mũi kiếm đã đâm đến sát Trương Nhược Trần. Kỳ thật Trương Nhược Trần đã sớm cảm giác được khí tức không đúng, bởi vậy hắn thời khắc phòng bị Tề Phi Vũ.

Nên ngay khi Tề Phi Vũ ra tay, Trương Nhược Trần cũng ra tay rất nhanh.

Không kịp rút ra Cốc Thủy Kiếm, Trương Nhược Trần trực tiếp vung chuôi kiếm ra ngoài, đánh mũi kiếm của đối phương chếch đi.

Bành!

Chuôi kiếm và móng kiếm va chạm, hình thành kiếm khí kích tản ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment