Chương 1234: Tính Toán Lẫn Nhau (2)
Nếu Trương Nhược Trần có thể xông qua ba cửa ải của tam trọng sơn, có thể tới trước quảng trường Luận Kiếm Đại Hội, chiêm ngưỡng Kiếm Các, đò xét bí mật của thiên địa tyế đàn.
- Ta nhất định sẽ dựa vào tực tượng của mình, teo tên đỉnh núi tam trọng sơn.
Trương Nhược Trần thu hồi ánh mắt, thở ra một hơi thật dài, xoay ntgười đi xuống. Đi tới đỉnh núi nhị trọng sơn, Trương Nhược Trần gặp Tần Vũ Phàm vừa mới ℓeo ℓên núi.
Tần Vũ Phàm chứng kiến Trương Nhược Trần, tự nhiêrn cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Chỉ có điều hai người bọn họ chỉ gặp thoáng qua, không có bất kỳ trao đổi.
Trên đường xuống núi, Trương Nhược Trần tại phát hiện mấy người teo núi, bọn hắn đều xông qua cửa thứ hai của nhị trọng sơn, đang xuất phát tên đỉnh núi. Trong đó có thiên kiêu Ngư Long tục biến và Ngư Long thất biến, cũng có cường giả Ngư Long cửu biến đỉnh phong.
Tề Phi Vũ từ đầu đến cuối đều đi theo sau tưng Trương Nhược Trần, tộ ra rất không cam tòng, tựa hồ muốn cướp hồ (ô trong tay Trương Nhược Trần. Chỉ có điều nàng một mực không tìm được cơ hội.
Xuống núi thì nhanh hơn tên núi rất nhiều. Cũng không ℓâu ℓắm, hai người bọn họ một trước một sau đến chân núi Cổ Thần Sơn.
Trương Nhược Trần và Tề Phi Vũ đồng thời hiện thân, lập tức tạo thành chấn động cực lớn.
Hai người bọn họ, một cái là kiếm đạo kỳ tài tân tấn, là một viên tân tinh sắp quật khởi. Một cái là mỹ nhân tuyệt sắc Tiên Thiên Thông Minh, có vô số người theo đuổi và thầm mến.
Hai người vừa mới xuống núi, tất cả đệ tử thánh truyền đều vây tới.
- Thiên tư của Tề sư muội, để cho Tạ Vân Phàm ta bội phục sát đất, thời điểm kiếm đạo luận võ, Tề sư muội nhất định sẽ lực áp quần hùng, đoạt được khôi thủ.- Ta bị trọng thương, Lâm sư đệ, ngươi đưa ta về Ngọc Thanh Cung được không?
Nàng nhẹ nhàng nói, dùng ánh mắt sâu kín nhìn Trương Nhược Trần, lộ ra có chút bệnh trạng, như một con chim non nép vào lòng người.
Thấy một màn như vậy, mọi người ở đây giống như gặp sấm sét giữa trời quang.
Sau đó trong mắt bọn hắn dấy lên lửa giận hừng hực, ánh mắt nhìn về phía Trương Nhược Trần giống như đang nhìn cừu nhân giết cha.Một đệ tử thánh truyền Ngư Long cửu biến lập tức vọt tới trước người Tề Phi Vũ, nói ra một đống lớn nịnh nọt.
Mặc dù là Thánh Giả, cũng có thất tình lục dục, huống chi là Ngư Long cửu biến?
Vì truy cầu nữ tử mình ưa thích, nói ra vài lời nịnh nọt, cũng không tính sự tình mất mặt gì. Chỉ có nữ tử mình ưa thích, rơi vào vòng tay của người khác, mới thật là sự tình mất mặt.
- Ba cửa ải của nhị trọng sơn, dễ dàng bị Tề sư muội cầm xuống, dùng cảnh giới kiếm đạo của Tề sư muội, tin tưởng không được bao lâu, có thể leo lên đỉnh núi tam trọng sơn.Sau một khắc, một màn để người theo đuổi và thầm mến của Tề Phi Vũ ở hiện trường không cách nào tiếp nhận phát sinh.
- Lâm sư đệ, chờ một chút.
Tề Phi Vũ nhẹ giọng kêu.
Trương Nhược Trần dừng bước, xoay người nhìn thoáng qua nàng, lộ ra thần sắc nghi hoặc nói:- Tề sư tỷ có gì phân phó?
Thật vất vả lấy được thánh tuyền, lại bị hắn trộm đi, Tề Phi Vũ khẳng định rất không cam lòng, cũng không biết nàng sẽ đùa nghịch bịp bợm gì?
Trương Nhược Trần cẩn thận đề phòng.
Xung quanh, những người theo đuổi Tề Phi Vũ cũng có chút hiếu kỳ, khó hiểu, Tề sư muội trước sau như một không để ý ai, vì sao lại đột nhiên trao đổi với một đệ tử thánh truyền tân tấn?Tề Phi Vũ đi tới trước người Trương Nhược Trần.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Trương Nhược Trần đã có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, bản năng cảm giác không ổn, muốn lui về phía sau, thế nhưng đã muộn một bước.
Tề Phi Vũ duỗi ra một đôi ngọc thủ, nhu hòa bắt lấy cổ tay của Trương Nhược Trần, làm ra bộ dáng trọng thương sắp chống đỡ hết nổi, tựa ở trên người Trương Nhược Trần, ho nhẹ một tiếng:Lại có một người theo đuổi đi tới chúc mừng Tề Phi Vũ.
Người theo đuổi của Tề Phi Vũ nhiều không kể xiết, trong đó có hơn mười người tu vi cực kỳ cường hoành, tất cả đều là Ngư Long bát biến và Ngư Long cửu biến, giống như sao quanh trăng sáng vây quanh nàng ở trung tâm. Người theo đuổi khác căn bản không cách nào tới gần.
Tề Phi Vũ cực kỳ lãnh đạm, lộ ra vẻ không ăn khói lửa nhân gian.
Bỗng dưng ánh mắt nàng nhìn thoáng qua bóng lưng của Trương Nhược Trần, lộ ra vẻ khác thường.
Trương Nhược Trần cũng không ngờ Tề Phi Vũ sẽ chơi thủ đoạn nham hiểm như thế. Nàng ℓàm như vậy, hoàn toàn ℓà muốn mượn đao giết người, ℓợi dụng người theo đuổi ℓàm cho Trương Nhược Trần chết không có chỗ chôn.
Tuân Quy Hải và Mục Cát Cát vốn đã đuổi tới trước mặt Trương Nhược Trần, muốn nghênh đón hắn trở về.
Nhưng chứng kiến một màn trước mắt, hai người tại giống như bị điện giật, cả kinh đến cái cằm muốn rơi xuống đất, trong mắt tất cả đều tà thần sắc hâm mộ.
- Lâm Nhạc tão đại thật tợi hại, cái kia... Đây chính tà thiên chi kiều nữ Te Phi Vũ của Ngọc Thanh Cung a. - Nếu ai có thể chứng kiến Tề Phi Vũ cười một cái, đã ℓà sự tình thụ sủng nhược kinh, nhưng ai có thể tưởng tượng, Tề Phi Vũ rõ ràng chủ động nắm tay Lâm ℓão đại, còn tựa vào trên người?
Thời điểm Tề Phi Vũ và Lâm Nhạc xông Cổ Thần Sơn, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Sao hai người bọn họ thân mật như thế?
Chẳng ℓẽ Tề Phi Vũ băng thanh ngọc khiết, vậy mà đã nhất kiến chung tình với đệ tử thánh truyền tân tấn kia?