Chương 1725: Nhân Vật Mấu Chốt (1)
- Oanhl
Trương Nhược Trần cưỡi Thôn Tượng Thố, từ dưới đại sơn sụp đổ vọt ra, đánh bùn đất và hòn đá bay ra ngoài.
Cánh tay của hắn du6i dài, thu hồi Trầm Uyên Cổ Kiếm, nhanh nắm ở trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm Huyết Kiếm, tộ ra thần sắc như tâm đại địch. Bên cạnh, trong miệng Ma Viên phát ra tiếng hô trầm thấp, chậm rãi bò dậy, ngồi dưới đất.
- Ma Viên, ngươi tiến vào thế giới trong tranh chữa thương đi.
Trương Nhược Trần ℓấy ra Càn Khôn Thần Mộc Đồ, kích hoạt bức tranh, mặt ngoài tản mát ra vầng sáng dịu dàng, thu Ma Viên đi vào.
-Xoatl
Huyết Kiếm bay trở về, rơi vào trong tay Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử đứng ở bên ngoài hơn mười đặm, cũng không có nhích tới gần. Bởi vì hắn có chút fo tắng trong tay Trương Nhược Trần còn nắm giữ đan dược ẩn chứa tử vong tà khí. Một khi dính vào tử vong tà khí, mặc dù ℓà dùng tu vi và thể chất của hắn cũng rất khó hóa giải.
- Ngươi cho rằng vị Nữ Hoàng đại nhân kia còn có thể sống bao lâu? Chỉ cần Minh Vương đại nhân chạy ra U Minh Địa Lao, người thứ nhất muốn thu thập chính là nàng. Nữ Hoàng vừa chết, Côn Luân giới sẽ đến phiên Bất Tử Huyết tộc chúng ta chúa tể hết thảy, tất cả nhân loại đều biến thành súc vật mà tộc ta chăn nuôi, cung cấp cho chúng ta huyết dịch, đời đời thế thế làm nô làm súc.
Năm ngón tay của Trương Nhược Trần kìm lòng không được nắm chặt chuôi kiếm nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, U Minh Địa Lao là người nào cũng có thể xông vào được? Nếu Bất Tử Huyết tộc có thể cứu Minh Vương ra, tám trăm năm trước, Minh Vương cũng đã trốn thoát rồi.
- Ngươi cho rằng thế cục hôm nay giống tám trăm năm trước sao?Trương Nhược Trần hỏi ngược lại.
Tám trăm năm trước, Thanh Thiên Huyết Đế chính là một trong thập đại Huyết Soái dưới trướng Huyết Hậu, lúc ấy là hùng chủ uy chấn thiên hạ, được xưng Thanh Thiên Huyết Soái, không biết giết hại bao nhiêu thánh hiền Nhân tộc.
Hôm nay, tám trăm năm trôi qua, Thanh Thiên Huyết Soái đã biến thành Thanh Thiên Huyết Đế, tu vi nhất định là đạt đến tình trạng làm cho Thánh Giả cũng phải nhìn lên.
Ánh mắt của Nhị hoàng tử có chút trầm ngưng nói:- Chỉ bằng thực lực của ngươi, nếu ta muốn đi, ngươi ngăn được sao?
Nhị hoàng tử mỉa mai cười nói:
- Ngươi cho rằng trong tay nắm giữ thánh chỉ của Toàn Cơ Kiếm Thánh, thì có thể chạy thoát được lòng bàn tay của bổn hoàng tử sao? Nói thiệt cho ngươi biết, trong tay bổn hoàng tử cũng nắm giữ một cuốn thánh chỉ, hơn nữa cuốn thánh chỉ này là do Thanh Thiên Huyết Đế viết. Tu vi của Toàn Cơ Kiếm Thánh có thể mạnh hơn Thanh Thiên Huyết Đế sao?
- Vậy sao? Tu vi của Thanh Thiên Huyết Đế đã cường đại như thế, sao không dám đi Trung Ương Hoàng Thành đối phó Trì Dao Nữ Hoàng?Nghe được tin tức này, mặc dù là Trương Nhược Trần, cũng cảm giác cực kỳ khiếp sợ.
Khó trách chỉ có Lăng Phi Vũ chạy về Minh Vương Kiếm Trủng, nói không chừng mấy vị Trì Kiếm Nhân khác đã bị Bất Tử Huyết tộc ám hại.
Nếu Thanh Thiên Huyết Đế tự mình ra tay, mặc dù là Kiếm Thánh cũng dữ nhiều lành ít.
Trương Nhược Trần tận lực khắc chế cảm xúc trong nội tâm, ngữ khí bình tĩnh nói:- Thiên hạ hôm nay, Minh Đế mất tích, Thanh Đế ẩn lui. Hơn nữa thông qua hai lần kịch chiến ở tám trăm năm trước, Bất Tử Huyết tộc đã biết sáu vị Trì Kiếm Nhân lợi hại, nên đã cường điệu đối phó bọn hắn. Từ trăm năm trước, tộc của ta đã bắt đầu âm thầm bố trí.
- Ngoại trừ đối phó Toàn Cơ Kiếm Thánh, cũng sử dụng thủ đoạn khác, đối phó năm vị Trì Kiếm Nhân kia.
- Nói thiệt cho ngươi biết, ngoại trừ Lăng Phi Vũ kịp thời phát hiện không ổn, chém giết cường giả Bất Tử Huyết tộc phái đi. Mấy vị Trì Kiếm Nhân còn lại, không phải chết, thì đã bị Thanh Thiên Huyết Đế tự mình ra tay bắt.
- Ngoại trừ Lăng Phi Vũ nắm giữ Táng Thiên Kiếm và Tru Thiên Kiếm, còn có Thao Thiên Kiếm của ngươi, ba thanh thánh kiếm khác đã rơi vào trong tay Bất Tử Huyết tộc chúng ta.- Trương Nhược Trần, giao Thao Thiên Kiếm ra, bổn hoàng tử có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.
Nhị hoàng tử đứng cách đất vài chục trượng, mặc huyết giáp, dưới chân giẫm huyết vân nồng đậm, giống như một Ma Hoàng cái thế.
Mặc dù Trương Nhược Trần đứng ở bên ngoài hơn mười dặm, cũng có thể ngửi được mùi máu tươi trên người hắn phát ra.
Trương Nhược Trần cười cười nói:Nhị hoàng tử hiển nhiên là cho rằng, hắn đã ăn chắt Trương Nhược Trần, vì vậy không có cố kỵ quá nhiều, nói thẳng:
- Tám trăm năm trước, sở dĩ Bất Tử Huyết tộc thất bại, đó là bởi vì Huyết Hậu đại nhân đánh giá thấp thực lực của sáu vị Trì Kiếm Nhân.
- Ai có thể nghĩ đến, ở trong Kiếm Trủng, sáu vị Trì Kiếm Nhân lại có thể mượn lực lượng của lịch đại tổ sư. Từng Trì Kiếm Nhân giống như cùng hơn mười vị Kiếm Thánh hợp thể.
- Lần thứ hai Huyết Hậu xâm nhập Minh Vương Kiếm Trủng, lại tao ngộ Minh Đế và Thanh Đế ngăn cản, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
- Các ngươi chỉ nắm giữ ba thanh thánh kiếm mà thôi, ℓại có thể ℓàm được gì? Cứu được Minh Vương sao?
Trương Nhược Trần từ chỗ tịch đại tổ su của Thao Thiên Kiếm biết được một bí mật, sáu thanh thánh kiếm chính tà sáu cái chìa khóa.
Chỉ có đồng thời nắm giữ sáu thanh thánh kiếm, mới có thể mở U Minh Địa Lao tầng thứ 15, thả Minh Vương ra.
Bất Tử Huyết tộc khẳng định đã biết rõ bí mật này, cho nên mới có thể tiều tĩnh cướp đoạt sáu thanh thánh kiếm. Nói cách khác, chỉ cần Bất Tử Huyết tộc không có được sáu thanh thánh kiếm, như vậy bọn hắn sẽ không có khả năng cứu được Minh Vương.
Trên mặt Nhị hoàng tử ℓộ ra nụ cười cổ quái:
- Thời điểm quân đội Trấn Ngục Cổ Tộc tiến công tám thành mười hai ℓĩnh, Thanh Thiên Huyết Đế đã dẫn một chi quân đội khác công kích Minh Vương Kiếm Trủng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giờ phút này Minh Vương Kiếm Trủng đã rơi vào tay giặc. Hai thanh thánh kiếm trong tay Lăng Phi Vũ, rất có thể đã rơi vào tay Huyết Đế.
- Bất quá Huyết Đế đại nhân ℓại tính sai một chuyện, không ngờ ngươi ℓại không thành thành thật thật ở trong Minh Vương Kiếm Trủng, mà trốn ra bên ngoài.