- Hừ!
Liễu Truyền Thần phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, chắp hai tay sau
lưng, đi ra bên ngoài, thấp giọng nói:
- Còn không mau xin lỗi Đan cô nương?
Liễu Thừa Phong nghe thấy tiếng của Liễu Truyền Thần, lập tức xoay
người nhìn lại, sắc mặt thay đổi, ngông cuồng và kiêu ngạo lúc nãy trong chớp
mắt đã biến mất sạch sẽ.
- Phụ... Phụ thân... Ta chỉ đang nói đùa với Hương
Lăng cô nương... thôi, ta đi xin lỗi Hương Lăng cô nương ngay bây giờ...
Trong lòng Liễu Thừa Phong vô cùng lo sợ, thân thể trở nên run rẩy.
Nhìn thấy bộ dạng của Liễu Thừa Phong, trong lòng Liễu Truyền Thần thở
dài, càng thêm thất vọng, lắc đầu nói:
- Nghịch tử đã làm cho Cửu điện hạ chê cười rồi, bây giờ chúng ta đi
đấu trường Vũ Thành thôi!
Dưới sự hướng dẫn của Liễu Truyền Thần, không bao lâu, Trương Nhược
Trần, Cửu quận chúa, Đan Hương Lăng đã đi đến đấu trường Vũ Thành.
Đấu trường Vũ Thành, biển người mênh mông, nơi nào cũng có thể thấy võ
giả có tu vi cường đại.
Đương nhiên, cũng có nhiều võ giả có tu vi võ đạo thấp, bọn họ đứng
bên ngoài đấu trường, quan sát và học tập kỹ nghệ chiến đấu của cường giả.
Liễu Truyền Thần đi đến đấu trường Vũ Thành, liền lập tức rời đi, đi
đến một cung điện sâu nhất trong đấu trường, có chuyện quan trọng phải
làm.
Trương Nhược Trần, Cửu Quận chúa, Đan Hương Lăng đi vào Hoàng cấp Vũ
Đấu cung.
Hoàng cấp Vũ Đấu cung là một kiến trúc hình tròn, vô cùng cổ xưa, tổng
cộng chia là sáu tầng, mỗi một tầng đều có ba trăm sáu mươi đài quan sát, mỗi
đài quan sát có thể thấy rõ vị trí trung tâm cuộc chiến đấu ở Hoàng cấp chiến
đài.
Mỗi người nộp mười lượng bạc, thì có thể đi vào Hoàng cấp Vũ Đấu
Cung.
- Cửu đệ, ngươi thật sự muốn tham gia đấu võ? Tu vi của ngươi hiện giờ
vẫn còn quá kém, có khác biệt rất lớn với võ giả Hoàng bảng.
Cửu quận chúa nói.
Cửu công chúa cũng không phải là xem thường Trương Nhược Trần, chỉ là
nàng hiểu rất rõ sự tàn khốc của đấu trường Vũ Thành, những người dám bước lên
chiến đài, đều không phải kẻ yếu kém.
Đan Hương Lăng nói:
- Ta nghe nói trước khi bước lên chiến đài, võ giả đều phải ký vào khế
ước sinh tử, bởi vì những võ giả dám bước lên chiến đài đều là những kẻ điên,
đều muốn nhất chiến thành danh, đều sử dụng những chiêu thức liều mạng, nếu sơ
ý sẽ bị đánh đến trọng thương, thậm chí có thể chết trên chiến đài.
- Đúng thế! Cửu đệ, hay là đệ tu luyện đến Hoàng Cực
cảnh đại viên mãn mới đến tham gia võ đấu đi! Tiền còn thiếu để mua lò luyện
khí, có thể thỉnh cầu với phụ hoàng, với thiên phú của đệ, cho dù có muốn một
trăm ngàn lượng bạc, phụ hoàng nhất định vẫn cho đệ.
Cửu quận chúa khuyên nhủ.
Trương Nhược Trần nói:
- Xem tình hình rồi tính sau!
Lúc này, một tên võ giả trung niên ba mươi mấy tuổi bước lên chiến
đài, trong tay hắn cầm một cây trường thương màu đỏ thắm, trên người phát ra
một luồng khí thế cường đại, nói:
- Ta là đại đệ tử của Thiên Hạc Tông, Nhiếp Hành, lần đầu tiên đến
Hoàng cấp Vũ Đấu cung, ai muốn làm đối thủ thứ nhất của ta?
Đan Hương Lăng nói:
- Nhiếp Hành, ta có nghe qua tên của hắn, lúc hắn hai mươi hai tuổi,
đã đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, đã ở trong Hoàng Cực cảnh đại viên mãn
mười lăm năm, thực lực tương đối mạnh, chắc chắn có thể thắng liên tiếp bảy,
tám trận.
Ở Côn Lôn giới, số lượng tông môn và gia tộc nhiều vô số kể, có những
tông môn nhỏ chỉ có trên dưới mười đệ tử.
Những đại tông môn có số lượng đệ tử vượt quá ngàn vạn, thống trị hơn
mời quận quốc trong giới võ đạo, thực lực lớn mạnh không gì sánh bằng.
Cho nên, tông môn và gia tộc bị chia làm ba đạo chín cấp.
Giống như Xích Vân Tông của Đan Hương Lăng, Thiên Hạc Tông của Nhiếp
Hành, đều thuộc tông môn cấp bảy.
Vân Vũ quận quốc, tổng cộng có một tông môn cấp sáu, năm tông môn cấp
bảy, mười bảy tông môn cấp tám, số lượng của tông môn cấp chín không thể đếm
xuể.
Những tông môn này, toàn bộ đều chịu sự quản lý của thế lực quan phủ.
Nếu không chịu quản lý, đều là những tông môn tà đạo, đều sẽ gặp phải
sự đuổi đánh và tiêu diệt của các thế lực quan phủ.
Cửu quận chúa nói:
- Tu vi của Nhiếp Hành quả thực rất mạnh, nhưng cường giả trong Vũ Đấu
cung này rất nhiều, ta đoán hắn chỉ có thể thắng liên tiếp sáu trận.
Đan Hương Lăng nói:
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đặt cược đi!
- Tốt!
Cửu quận chúa và Đan Hương Lăng cùng đi đến khán đài cao nhất của
Hoàng cấp Vũ Đấu cung, tham gia đánh cược.
- Ta đặt một ngàn lượng bạc, cược Nhiếp Hành thắng
liên tiếp sáu trận.
Cửu quận chúa lấy ra một viên Linh Tinh, đặt trên bàn cược có một ô
vuông viết số “Sáu”.
- Ta đặt năm trăm lượng bạc, Nhiếp Hành thắng liên
tiếp tám trận.
Đan Hương Lăng lấy ra một túi bạc, đặt trên bàn cược có một ô vuông viết
số “Tám”.
- Nếu đã như vậy, thì ta đặt con số ở giữa vậy!
Trương Nhược Trần cũng có vài phần hứng thú, lấy ra một viên Linh Tinh,
để trên bàn đặt cược có một ô vuông viết số “Bảy”.
Rất nhiều người tham gia đặt cược, nếu như mỗi một lần đều đặt trúng,
cũng có thể thu hoạch số lượng lớn tài phú.
Thực lực của Nhiếp Hành quả thực rất mạnh, thậm chí có người cược hắn
thắng liên tiếp mười trận, trở thành võ giả Hoàng bảng, mặc dù xác suất rất
thấp, nhưng nếu Nhiếp Hành thành công, như vậy người đã đặt cược hắn sẽ thắng
được rất nhiều tiền.
Võ giả thứ nhất bước lên chiến đài khiêu chiến với Nhiếp Hành, nhìn
qua khoảng bốn mươi tuổi, tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh đại cực.
- Rầm!
Nhiếp Hành đứng ở trung tâm của hoàng cấp chiến đài, chỉ trong vòng
một chiêu, đã đánh tên võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực bay ra, rơi xuống hoàng
cấp chiến đài.
Trận thứ nhất thắng!
Trận thứ hai thắng!
...
Trận thứ năm thắng!
Trận thứ sáu thắng!
Nhiếp Hành thắng liên tiếp sáu trận, khiến Hoàng cấp Vũ Đấu cùng chấn
động vô cùng mạnh, các võ giả trên khán đài không ngừng hò hét.
Ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung, mỗi ngày có thể có một võ giả thắng liên tiếp
sáu trận, quả thật rất đáng gờm.
Nên biết rằng, càng về sau, đối thủ Nhiếp Hành gặp phải càng mạnh.
Đến trận thứ bảy, chỉ có võ giả được ghi chép lại thắng liên tiếp bảy
trận ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung, mới có thể khiêu chiến với hắn,
Phàm là võ giả đã được ghi chép lại thắng liên tiếp bảy trận ở Hoàng
cấp Vũ Đấu cung, có người nào yếu kém?
Nhiếp Hành trong trận thứ bảy, cuối cùng đã gặp được một kình địch.
Hoàng Trấn Long, võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, ba lần thắng liên
tiếp bảy trận, nhưng tiếc là ba lần đều bị bại ở trận thứ tám. Thực lực của hắn
tương đối mạnh.
Nhiếp Hành và Hoàng Trấn Long giao thủ nửa canh giờ, cuối cùng thi
triển ra một chiêu võ kỹ Nhân cấp trung phẩm “Tuyết Hoa Thương Pháp” đâm xuyên
vào ngực của Hoàng Trấn Long, khiến cho Hoàng Trấn Long trọng thương, từ chiến
đài bay thẳng xuống phía dưới.
Nhưng Nhiếp Hành cũng trúng một chưởng của Hoàng Trấn Long, bị nội
thương.
Trong miệng hắn, phun trào ra từng giọt máu tươi.
Lúc này, một tên nam tử khoảng hai mươi tuổi bước lên chiến đài, trên
tay cầm một chiếc quạt gấp màu trắng:
- Ngươi đã bị trọng thương, không thể thắng liên tiếp tám trận, tự
nhận thua đi!
Cuộc chiến trên Vũ Đấu trường, chính là tàn khốc như vậy, căn bản sẽ
không cho ngươi thời gian nghỉ ngơi và dưỡng thương, nhất định phải liên tục
chiến đấu.
Muốn thắng liên tiếp mười trận, quả thực khó như lên trời.
Cho dù với thực lực cường đại của Nhiếp Hành, sau khi đánh liên tiếp
bảy trận, chân khí trong cơ thể đã tiêu hao một nửa, hơn nữa còn bị trọng
thương.
Với tình trạng bây giờ của hắn, muốn thắng liên tiếp mười trận, gần
như là chuyện không thể.
Nhiếp Hành cắn chặt hàm răng, nhìn tên nam tử đang cầm quạt gấp trên
tay, nói:
- Ai nói ta không thể đánh trận thứ tám? Ngươi là người nào?
- Hắc hắc! Bổn công tử đến từ phủ quốc sư, tên là Tiết
Bệnh Sinh, hai lần thắng liên tiếp tám trận ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung.
Tiết Bệnh Sinh cười nhạt, nhẹ nhàng đung đưa chiếc quạt gấp trên tay.
- Đánh đi!
Nhiếp Hành điều động chân khí toàn thân, truyền vào trường
thương.
Thanh trường thương trên tay hắn, lập tức phát ra một tầng hào quang
như hỏa diệm, một thương đâm về phía Tiết Bệnh Sinh.
- Ào!
Mắt Nhiếp Hành chợt nhòe đi, bóng dáng Tiết Bệnh Sinh đã không thấy
đâu.
Tiết Bệnh Sinh thi triển một bộ pháp Nhân cấp thượng phẩm, trong chớp
mắt, liền xuất hiện trước mặt Nhiếp Hành, cánh quạt trên tay hắn vừa vung lên,
máu tươi hiện ra, đầu của Nhiếp Hành liền bay ra ngoài.
Tiết Bệnh Sinh nhìn thi thể đang nằm dưới đất, ánh mắt lộ ra một nụ
cười mỉa mai, nói:
- Bảo ngươi chịu thua, ngươi lại không nghe. Ôi! Thật ngu ngốc!
Một tên võ giả cường đại của Hoàng Cực cảnh đại viên mãn cứ như vậy
chết trên chiến đài!
Những sư đệ và sư muội của Nhiếp Hành lập tức xông lên chiến đài, tất
cả đều khóc lóc, đưa thi thể Nhiếp Hành xuống dưới.
Không còn cách nào khác, ai kêu trước khi lên chiến đài hắn đã ký khế
ước sinh tử chứ?
Hoàng cấp Vũ Đấu cung mỗi ngày đều có vài người chết, mọi người đều
không cảm thấy lạ.
Thực ra, chủ yếu cũng vì tu vi của Tiết Bệnh Sinh cao hơn Nhiếp Hành
rất nhiều, cho nên Nhiếp Hành ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có, liền bị
Tiết Bệnh Sinh giết chết.
- Ôi! Đã biết rõ thực lực chênh lệch lớn như vậy,
nhưng lại không nhận thua, thật là cố chấp. Thành danh tuy quan trọng, nhưng
tính mạng càng quan trọng hơn.
Cửu quận chúa thở dài than.
Đan Hương Lăng cũng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Với thiên phú của Nhiếp Hành, tu luyện thêm mười năm, hoàn toàn có
cơ hội trở thành cường giả Huyền Cực Cảnh. Rất nhiều võ giả có thiên phú cường
đại, đều ngã xuống như vậy.
- Oa! Cửu đệ, ngươi thắng cược rồi! Mau đi xem thử
thắng được bao nhiêu?
Cửu quận chúa nói.
- Chỉ là ta may mắn mà thôi!
Trương Nhược Trần cũng chỉ là thuận tay đặt cược, chưa nghĩ qua thực
sự sẽ thắng cược.
Tuy Nhiếp hành chết trên chiến đài, nhưng hắn quả thật đã thắng liên
tiếp bảy trận.
Trương Nhược Trần đã ở trên bàn đặt cược một viên Linh Tinh, lại thắng
được tám viên Linh Tinh.
- Sắp rồi! Ta cũng muốn lên chiến đài thử một lần!
Trương Nhược Trần ký khế ước sinh tử, giao nộp một viên Linh Tinh,
bước về phía chiến đài.
- Cửu đệ, ta biết không ngăn được đệ, nhưng, đệ phải
hứa với ta, nếu như gặp phải đối thủ không thể đánh thắng, phải lập tức nhận
thua.
Cửu quận chúa ân cần nói.
Cửu quận chúa cảm thấy Trương Nhược Trần chỉ là muốn cảm thụ bầu không
khí khi đứng trên chiến đài, chứ không phải thực sự muốn tham gia đấu võ.
Dù sao tu vi của hắn mới chỉ là Hoàng Cực cảnh trung cực, chênh lệch
khá xa so với tu vi của Nhiếp Hành, có thể thắng liên tiếp ba trận, cũng đã
giỏi lắm rồi.
- Yên tâm đi! Ta tự biết chừng mực!
Trương Nhược Trần khẽ cười, ra vẻ vô cùng thoải mái, từng bước đi lên
chiến đài.
Hắn vừa bước lên chiến đài, Hoàng cấp Vũ Đấu cung liền vang lên một
luồng náo động.
- Tên thiếu niên trẻ tuổi này là ai? Trẻ tuổi như vậy
đã dám đến chiến đấu ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung?
- Có lẽ là muốn được thành danh! Những thiếu niên
nhiệt huyết như vậy nhiều lắm, mỗi tháng đều chết mấy chục người, không có gì
kỳ lạ cả.