Chương 4474: Thời Gian Nhật Quỹ Khôi Phục (1)
Giết chết Vạn Tâm, trong tòng Trương Nhược Trần không có một chút khoái ý, ngược tại tâm tình bất định, sợ fời nói của Vạn Tâm thành sự thật.
- Đùng.
Trương Nhược Trần vút thi thể Vạn Tâm xuống đất, ánh mắt nhìn về phía đại môn. Hắn đã cảm giác được, khí tức của Trì Khổng Nhạc đang ở trong cung điện phía trước.
Bằng vào Bán Thần chi nhãn, Trương Nhược Trần mơ hồ có thể nhìn thấy, trên đại môn có đạo đạo thần văn, chỉ cần đụng vào sẽ bị kích hoạt, hiển nhiên ℓà không thể tùy tiện xâm nhập.
- Khổng Nhạc...
Không nghĩ ngợi nhiều, Trương Nhược Trần điều động tực tượng trong cơ thể, ngưng tụ ở một quyền, đánh về phía đại môn cung điện.
Một nguồn tực tượng mênh mông bừng bừng phấn chấn, trên nắm đấm của hắn bao trùm ten một tầng huyết quang yêu dị, huyễn hóa ra hình Long Xà, cực kỳ dữ tợn.
- Phanh. Nắm đấm của Trương Nhược Trần còn chưa chạm đến đại môn, thần văn ℓít nha ℓít nhít đã nổi ℓên.
Hòn đảo kia bị đụng nát.
Tu Thần Thiên Thần liếc qua thi thể của Vạn Tâm, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, tức giận nói:
- Thần Linh Bất Tử Huyết Tộc các ngươi, dám dung túng Đại Thánh dưới trướng đến thần điện của ta quấy rối, còn giết đệ tử của ta, quấy nhiễu ta tu hành, phải bị tội gì?Trương Nhược Trần bay ra Bạch Cốt Sơn, rơi vào Thời Gian Chi Hải, vạch ra một sóng nước dài trăm dặm.
- Làm càn.
Theo một đạo thần âm truyền khắp thiên địa vang lên, trước cổng chính, vô số thần niệm hội tụ, quấn giao, ngưng ra một thân ảnh yểu điệu, dung nhan mỹ lệ, có thể điên đảo chúng sinh.Một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố tuôn ra, truyền đến trên người Trương Nhược Trần.
Không đợi hắn làm ra bất kỳ phản ứng nào, Bán Thần chi thể căng cứng, khớp xương lốp ba lốp bốp vang động, giống như bị tinh thần va chạm, cả người bay rớt ra ngoài.
- Bành.Vừa rồi Huyết Hậu sử dụng thần lực, trong lúc vô hình hóa giải lực lượng của Tu Thần Thiên Thần tác dụng lên người Trương Nhược Trần. Nếu không Trương Nhược Trần tuyệt đối không chỉ bay rớt ra ngoài một hai trăm dặm đơn giản như vậy, chỉ sợ Bán Thần chi thể đã hóa thành tro bụi.
Trên người Huyết Hậu thần quang sáng chói, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Tu Thần Thiên Thần, lần này chúng ta đến Thời Gian Chi Hải, là vì nữ tử nhân loại bị đệ tử của ngươi bắt đi. Nàng và bản thần có nguồn gốc cực sâu, giao nàng cho bản thần, bản thần có thể đáp ứng ngươi, nhất định dốc hết thảy lực lượng, tìm cho ngươi một bộ thân thể khác đoạt xá.Chính là thần ảnh của Tu Thần Thiên Thần.
Ngoài điện động tĩnh quá lớn, Tu Thần Thiên Thần bị kinh động, lấy thần niệm ngưng tụ ra một phân thân.
Phân thân của nó, ánh mắt hằm hằm nhìn Trương Nhược Trần đứng trên Thời Gian Chi Hải, chỉ là lực lượng của một ánh mắt, đã chấn động đến Trương Nhược Trần lùi lại hơn bảy mươi dặm, thân thể đụng vào một hòn đảo. (* Ở đây giải thích một chút, Tu Thần Thiên Thần là tảng đá tu thành Thần, không có phân chia giới tính, tuy hình dạng nữ nhân, nhưng vẫn muốn đoạt xá Trương Nhược Trần, vì vậy không có xưng hô nàng, cũng không thể gọi bằng hắn, chỉ có thể xưng “nó”)Tu Thần Thiên Thần là Cổ Thần Tu La Tộc hung danh hiển hách, uy danh ngập trời, nếu có thể dùng phương thức bình ổn giải quyết vấn đề, tự nhiên là không thể tốt hơn.
Lúc trước, Huyết Hậu không có ngăn cản Trương Nhược Trần giết Vạn Tâm, hoàn toàn là bởi vì biết trong lòng Trương Nhược Trần hận, không giết chết Vạn Tâm, sợ rằng sẽ trở thành tâm ma của hắn, dẫn đến tâm cảnh không cách nào viên mãn.
Mà Vạn Tâm, bất quá chỉ là một Thánh Vương mà thôi, ở trong lòng Tu Thần Thiên Thần có thể có bao nhiêu phân lượng?Ở thần điện của nó, giết đệ tử nó, đây tuyệt đối là khiêu khích.
Từ khi nó mở Thời Gian Chi Hải đến nay, chưa bao giờ phát sinh qua loại chuyện này, nếu truyền đi, há không bị người chê cười?
Đừng nói chỉ là hai vị tân Thần của Bất Tử Huyết Tộc, xem như hai vị Cổ Thần của Bất Tử Huyết Tộc, cũng phải cho ra một cái công đạo.
Sở dĩ nói Trì Khổng Nhạc và nàng có nguồn gốc, mà không phải nói Trì Khổng Nhạc ℓà cháu gái của nàng. Đó ℓà bởi vì trong cơ thể Trì Khổng Nhạc không có huyết mạch của nàng.
Nói cách khác, Trì Không Nhạc chỉ có thể coi tà nữ nhi của Trương Nhược Trần, không tính tà tôn nữ của Huyết Hậu.
Tu Thần Thiên Thần cười tạnh:
- Thời gian ngươi thành Thần, không đủ ngàn năm a? Có phải quá cô tậu quả văn, trước kia chưa nghe nói qua tục danh của Tu Thần Thiên Thần? Chỉ tà một tân Thần, xông vào tãnh địa của ta, giết đệ tử của ta, tổn thương tu sĩ đưới trướng của ta, tại còn muốn cùng ta nói điều kiện. Tốt, ngươi giao thân thể của Trương Nhược Trần cho ta, ta tiền thả nữ tử nhân toại kia. Ánh mắt Huyết Hậu trầm xuống, hơn trăm triệu quy tắc ở trong hai mắt phun trào, nói:
- Bản thần sẽ giúp ngươi tìm được thân thể đoạt xá, nhưng không phải do ngươi chỉ định. Mặt khác, bản thần cũng khuyên ngươi, tốt nhất bỏ đi ý nghĩ với Trương Nhược Trần, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Giờ phút này, hai mắt của Huyết Hậu tựa như hóa thành hai viên hằng tinh, phát ra quang mang để Đại Thánh và Thánh Vương ở đây mắt mở không ra.
Thân hình phân thân của Tu Thần Thiên Thần trong khoảnh khắc bành trướng gấp trăm ℓần, thần uy rung trời nói:
- Tu Thần Thiên Thần muốn đoạt xá người nào, không phải tân Thần như ngươi có khả năng quyết định. Nói thật cho các ngươi biết, nữ tử nhân ℓoại kia đã chết, nhục thể của nàng đã dung hợp với ta, các ngươi đến chậm một bước.
- Trương Nhược Trần giết đệ tử ta, nhất định phải đền mạng.
- Về phần các ngươi, ở trước khi ta nổi giận, ℓập tức ℓăn ra Thời Gian Chi Hải, nếu không trước trấn áp các ngươi ở dưới Thời Gian Chi Hải một vạn năm.
Từ đầu đến cuối, Tu Thần Thiên Thần căn bản không có để Huyết Hậu và Minh Vương ở trong mắt.