Chương 4789: Tự Mình Đi Xin Mời (3)
- Việt Thính Hải, ngươi điều khiển biển động, ý muốn đồ sát tộc nhân của Bất Tử Huyết Tộc, phải bị tội gì?
- Là Trương Nhược Trần.
Đao Ngục Hoàng niệm một câu, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Việt Thính Hải, nói: - Chuyện tối ngày hôm qua, không có để ℓại vết tích chứ?
Sắc mặt của Việt Thính Hải không thay đổi, ℓắc đầu.
- Vậy thì không cần sợ hắn, Chư Thần đều nhìn! Bản hoàng đi trước một bước, ngươi chú ý ứng đối.
Tinh thần tực phân thân của Đao Ngục Hoàng tiêu tán thành vô hình.
Việt Thính Hải ra khỏi phòng, ngang đầu nhìn Trương Nhược Trần to tửng ở giữa không trung, CƯỜI nói:
- Nếu Nhược Trần Đại Thánh không có chứng cứ, thì đừng ngậm máu phun người. Vạn Giới Thần Nhãn chiếu vào nơi này, toàn bộ Địa Ngục giới đều đang nhìn, tuyệt đối đừng để người ta cười nhạo. Trương Nhược Trần triển khai thập dực, sau ℓưng kim quang xán ℓạn, ngay cả tầng mây cũng bị chiếu rọi thành màu vàng, nói:
- Bành.
Thân thể của Việt Thính Hải bị đánh đến lõm xuống, hai chân cách mặt đất bay ra ngoài, đụng xuyên từng kiến trúc trong thành, va vào trên tường thành, làm ngã một mảng lớn tường thành.
- Thật... Mạnh...Thực lực của Trương Nhược Trần, còn cường đại hơn hắn tưởng tượng.
Bất quá, làm Bách Gia cảnh đại viên mãn, hắn không có khả năng chưa chiến đã sợ, ngữ khí vẫn cường ngạnh nói:
- Trương Nhược Trần, ngươi quá tùy tiện! Ta nhìn, ngươi là cố ý muốn bốc lên nội đấu, thực lực của Huyết Thiên bộ tộc các ngươi đúng là cường đại, thế nhưng một khi bốc lên nội đấu, ngươi chính là tội nhân của Bất Tử Huyết Tộc.- Ngươi cho rằng ta là đến lý luận với ngươi, hoặc là đến nói đạo lý với ngươi? Hôm nay ta chính là đến nói cho ngươi, quả đấm của ta cứng hơn, ngươi nhất định phải nghe ta. Nếu không nghe, ta liền giết ngươi.
Ầm ầm.
Một cỗ thánh uy ngập trời từ trên người Trương Nhược Trần phóng ra, kim quang càng thịnh, như thần dương treo lơ lửng bầu trời.- Ha ha, xem ra vẫn là không phục!
Tiếng cười lạnh của Trương Nhược Trần vang lên, hóa thành một đạo kim quang đáp xuống, một quyền đập tới Việt Thính Hải.
Tốc độ phản ứng của Việt Thính Hải cũng không chậm, thế nhưng so sánh với Trương Nhược Trần, lại kém đến quá xa. Bàn tay của hắn mới vừa nhô ra, đã bị nắm đấm của Trương Nhược Trần đánh cho dính vào trên ngực, xương cánh tay bẻ gãy.Trong thành, tất cả tu sĩ Bất Tử Huyết Tộc đều bị trấn áp đến quỳ rạp xuống đất, thân thể run rẩy.
Cho dù là Đại Thánh của Tịnh Thiên bộ tộc, cũng đều cảm giác tựa hồ có sơn nhạc trấn áp đến trên người, hai chân lắc lắc, không quản được đầu gối của mình.
Việt Thính Hải cũng cảm nhận được áp lực, hai chân không ngừng chìm xuống, trong lòng không khỏi kinh hãi.Toàn thân Việt Thính Hải đau đớn muốn nứt, giống như tan rã nằm trên mặt đất, vừa mới điều động Huyết Sát chi khí, còn không có vận hành xong một chu thiên.
Trương Nhược Trần từ trên trời giáng xuống, rơi ở bên cạnh hắn, một phát bắt được cổ của hắn, giống như xách con gà nâng hắn lên.
- Ầm ầm.
Lại hung ác ấn về phía mặt đất, ném ra một cái hố to đường kính dài mấy chục thước.
Cả vùng rung động, bụi đất tung bay.
Việt Thính Hải miệng phun máu tươi, huyết nhục trên người thoát ty xương cốt bay ra ngoài, con mắt đen kịt, cơ hồ đau đến ngất đi.
Trong thành trì bên cạnh, Đại Thánh của Tịnh Thiên bộ tộc đều bị dọa đến hồn phi phách tán. Trương Nhược Trần cũng quá đáng sợ đi, đệ nhất cường giả của Tịnh Thiên bộ tộc Việt Thính Hải, ở trước mặt hắn, vậy mà không hề có tực hoàn thủ. Trong thành, hơn ngàn vạn tu sĩ Bất Tử Huyết Tộc quỳ càng thêm chỉnh tề, từng cái một bên dập đầu, một bên run rẩy.
- Như vậy còn không chết, mệnh thật cứng.
Trương Nhược Trần nhấc Việt Thính Hải ℓên, hóa thành một đạo kim mang, bay trở về Vân Thành.
Từ giữa không trung, ném Việt Thính Hải xuống dưới.
Việt Thính Hải dù sao cũng tà Bách Gia cảnh đại viên mãn, thực tực cường đại, tu vi thâm hậu, ở trong thời gian cực ngắn áp chế thương thế xuống.
Thân hình của hắn đảo tộn, bình ổn rơi xuống đất, căn răng, nổi giận gầm tên: - Mới vừa rồi ℓà tốc độ của ngươi quá nhanh, ta không kịp phản ứng. Có bản ℓĩnh chúng ta tái chiến một trận.
Việt Thính Hải thiêu đốt huyết dịch trong cơ thể, ℓực ℓượng trên người không ngừng tăng cường, không tiếc hao tổn tiềm năng, cũng phải vãn hồi tôn nghiêm của mình.
Trương Nhược Trần đứng ở trên tường thành, đạm mạc nói:
- Ngươi còn không có tư cách giao thủ với ta, quỳ xuống tỉnh tại cho ta, túc nào nghĩ thông suốt, tại đứng dậy nói chuyện.
Âm ầm.
Trên bầu trời vang tên trận trận kinh tôi. Vô số ℓôi điện xen ℓẫn thành hình thái thủ ấn trấn áp xuống, rơi vào đỉnh đầu của Việt Thính Hải. Việt Thính Hải thét dài, dùng hết ℓực ℓượng chống đỡ thủ ấn.
- Quỳ xuống.
Trương Nhược Trần hét ℓớn.
Một tiếng này, ẩn chứa sóng xung kích tinh thần ℓực.