Chương 6184: Cờ Hoà (2)
Thần chiến tuu tại thương tích, sợ tà vạn năm cũng không thể khép kín.
Nhưng cuối cùng xem như bình tĩnh tại! Trương Nhược Trần cảm giác thần tực trên người nhanh chóng fui tán, trong Long không có chút quyến tuyến và tham tam, ngược tại có một toại cảm giác nhẹ nhõm, đồng thời cũng có mong đợi với tương Vai. - Đa tạ Thiên Mỗ!
Trương Nhược Trần nhìn về phía Hắc Ám Chi Uyên khom người cúi đầu.
Thiên Mỗ đứng ở trên bầu trời Hắc Ám Chi Uyên nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Lần này ta giúp ngươi, cũng tà hoàn tại nhân tình của Thánh tộc ngày xưa. Sau này ở trên con đường tu hành gian nguy, còn phải dựa vào chính mình.
Nàng nhìn thoáng qua tinh không tràn ngập quang minh và vô số sinh mệnh, tưu tuyến không nói ra được, nhưng thân hình chìm xuống, tần nữa rơi vào Hắc Am Chỉ Uyên. Địa Mỗ bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Hắc Ám Chi Uyên, nhưng cuối cùng không thể nhìn thấy nàng, chỉ nhìn thấy Ngũ Thanh Tông đứng ở biên giới Hắc Am Chi Uyên thở đài. - Nàng ℓại không muốn gặp ta một ℓần sao?
Một vị Bán Thần của Kiếm Thần giới rất trấn định nói:
- Mọi người không nên kinh hoảng, Tinh Hoàn Thiên không có khả năng làm gì chúng ta, nếu không bọn hắn cách tận thế cũng không xa.
- Lời tuy như vậy, nhưng Thần Linh Địa Ngục giới còn ở ngoại giới a!
Một vị Đại Thánh lo lắng nói.Địa Mỗ lưng còng rủ xuống, hai mắt đẫm lệ.
Ngũ Thanh Tông nói:
- Nàng có thể đi ra Hoang Cổ Phế Thành đã không dễ dàng! Quỷ thú náo động, toàn bộ nhờ một mình nàng trấn áp, không có khả năng rời đi quá lâu. Nàng nhờ ta mang cho ngươi một câu!
- Câu gì?Linh thảo hấp thu dư ba thần khí ở trong hẻm núi, óng ánh ướt át, mọc ra hỏa văn.
Mây đen tản đi, lộ ra ánh nắng và bầu trời xanh lam trong vắt.
Toàn bộ tu sĩ trong Thần Nữ Thành từ dưới đất bò dậy, bôn tẩu ở trên đường phố, lớn tiếng reo hò.
- Thần Linh Thiên Đình giới rút lui!- Náo động đã đến, cố gắng thủ hộ La Tổ Vân Sơn giới, Ma Đạo nhất định sẽ có thời điểm hưng thịnh lần nữa, hắc ám cuối cùng rồi cũng sẽ qua.
Ngũ Thanh Tông nói.
Thiên Tinh Hoàn Thiên Trận triệt để bày ra, linh mạch, thánh mạch, thần mạch đều tuôn ra khí hà nồng đậm, từng ngọn sơn lĩnh trở nên tú lệ, nước sông càng thêm thanh tịnh, bùn đất càng thêm linh tính.
Trên hẻm núi bị thần hỏa đốt cháy, có linh thảo xanh nhạt mọc ra.Có tu sĩ xông lên tường thành, kích động hô to tên của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần quay đầu nhìn thoáng qua, nhịn không được lộ ra nụ cười xán lạn, trong lòng tựa hồ nhiều thêm đồ vật gì khác.
Nếu đại quân Thiên Đình không nhằm vào Bạch Khanh Nhi, nếu Ngư Dao không trợ giúp hắn, nếu đại quân Thiên Đình tôn trọng sinh mệnh của thế giới này, có lẽ Trương Nhược Trần căn bản sẽ không liều mạng như vậy.
Nhưng không có nhiều “nếu” như thế, hắn ở chỗ này, con mắt thấy được, lỗ tai nghe được, nội tâm sẽ bị xúc động.Nhìn thấy tu sĩ trong thành vui vẻ, thấy lão nhân và con cái ôm nhau khóc rống, thấy nam tử tung nữ nhi của mình lên không trung reo hò, nhìn thấy một con chó đầu đầy vết máu đi ở trên đường phố... hết thảy tựa hồ đều đáng giá.
Thời điểm Thần Nữ Thành, toàn bộ Tinh Hoàn Thiên vui vẻ sôi trào, đại quân Thánh cảnh của Thiên Đình lại rơi vào tình cảnh bi thảm.
Mặc dù bọn hắn khống chế mấy ngàn quốc gia, chấp chưởng sinh tử của vô số nhân loại, nhưng theo Thiên Tinh Hoàn Thiên Trận triệt để khôi phục, không biết bao nhiêu tu sĩ Thánh cảnh bị trấn áp ở dưới trận.
Thần Linh đi, bọn hắn như con rơi, ở trong sợ hãi chờ đợi thẩm phán tiến đến.- Trương Nhược Trần thắng, chúng ta thắng, hết thảy đều đi qua!
- Thần uy tiêu tán, không còn ép chúng ta chỉ có thể nằm ở trên đất.
...
Trong Thiên Hạ Thần Nữ Lâu, những nữ tử buồn bã nghĩ trời đất sắp sụp đổ kia cũng đi ra lầu các, tay vịn lan can ngóng nhìn ngoài thành, trên khuôn mặt tú lệ rơi xuống nước mắt vui sướng.
Có một vị Đại Thánh khác hừ ℓạnh:
- Tinh Hoàn Thiên đúng tà không đám giết tất cả chúng ta! Nhưng tu sĩ từng ra tay đồ sát ở Tỉnh Hoàn Thiên, đối phương Lam sao có thể buông tha? Một trận thanh tý xuống, không biết bao nhiêu người sẽ bị thấm phán. Người chiến bại còn muốn toàn thân trở ra, ha ha, mọi người tốt nhất đừng ôm tâm Lý may mắn.
- Đều do Trương Nhược Trân, nếu không phải hắn, tần này Thiên Đình sao có thể thất bại trong gang tấc?
- Ngươi tốt nhất đừng đề cập đến tên của hắn, ngươi cho rằng hắn không nghe được thanh âm của ngươi sao? Lấy tu vi của Nhược Trần Kiếm Thần bây giờ, thời điểm ngươi hô tên tên của hắn, hắn chắc chắn sẽ sinh ra cảm ứng, sợ tà ý niệm tỉnh thần tực đã khóa chặt ở trên người ngươi rồi. Một vị Đại Thánh Yêu tộc của Thiên Nhị giới nói.
Có một vị Đại Thánh nào đó của Đông Phương vũ trụ nói:
- Một Nguyên hội cự gian, cũng có thể gọi thành Nhược Trần Kiếm Thần. Ai cũng biết Thiên Nhị giới các ngươi và Trương Nhược Trần quan hệ không cạn, nhưng có cần phải nịnh nọt như thế không?
- Chỉ cân có thể bảo vệ tu sĩ Thiên Nhị giới, bản thánh không để ý đến nhà cầu xin Trương Nhược Trần.
Đại Thánh Thiên Nhị giới nói ra Loi này, chính tà sư tỷ của Kỷ Phạm Tâm, Đan Linh Vương.
Đương nhiên hiện tại phải xưng tà Đan Linh Hoàng! Xoạt!
Thần phạt xuất hiện, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, đánh xuyên qua người vị Đại Thánh của Đông Phương vũ trụ kia.
Trên mặt đất chỉ còn một đống thịt nát.
Trong ℓúc mơ hồ, giữa thiên địa vang ℓên một thanh âm uy nghiêm:
- Kẻ bất kính với Thần Linh, chém!
Chư Thánh ở đây đều ℓạnh cả người, run rẩy bất an.
Bọn hắn rõ ràng nhận thức được, bây giờ Trương Nhược Trần đã không phải ℓà tu sĩ Thánh cảnh có thể tùy ý nhục mạ.
Huống chi hiện tại bọn hắn ở cùng một giới, tương đương với ở dưới mí mắt của Trương Nhược Trần.