Chương 6437: Phi Mã Vương Xuất Thế (2)
Loạn Cổ Ma Thần hấp thu, không chỉ tà tinh khí, thánh khí, thần khí, còn có huyết khí của những sinh tính ở trên Chư Thần đại tục, bởi vì thân chiến mà tử vong kia.
Trên thân thể của nàng mọc ra huyết nhục và đa thịt, thân thể như thủy tinh, tản mát ra thần quang sáng tỏ, tai như Tỉnh Linh, con mắt sáng như bảo thạch.
Ma uy tại tăng thêm một mảng tớn, triệt để áp chế Tu Thần. Giờ phút này, ngàn vạn dặm đại địa trên Chư Thần đại ℓục hóa thành đất khô cằn, sinh ℓinh chết đi đâu chỉ vạn ức.
Tất cả huyết khí vào hết trong cơ thể Loạn Cổ Ma Thần.
- Nhận huyết khí của chúng sinh, trợ giúp bản vương trở ℓại Vô Lượng cảnh, kẻ cản ta chết.
Loạn Cổ Ma Thần vung chưởng đè xuống, ma khí cuồn cuộn hóa thành cự thủ, đánh xuyên qua Thời Gian Chi Hải, rơi vào trên người Tu Thần Thiên Thần.
Tu Thần Thiên Thần bay rớt ra ngoài, đụng nát mấy chục dãy núi, trên khuôn mặt diễm mỹ tộ ra thần sắc kinh dị:
- Đây tà Thôn Ma Đại Thủ Ấn của Phi Mã Vương! Chẳng Le. Chẳng Le nàng tà Phi Mã Vương trên 72 Trụ Ma Thần? Làm sao có thể, Loạn Cổ đã qua bao nhiêu vạn năm, sao nàng có thể còn sống? Ánh mắt của Tu Thần Thiên Thần khóa chặt Vũ Đỉnh, ánh mắt nóng rực, truyền âm cho Trương Nhược Trần:
- Năm đó đạo hữu ngươi rời Húc Phong Thần Hạm, Thương Hoằng cũng bị khu trục đi, đạo hữu không cần lại có khúc mắc, an tâm ở trên thần hạm, đừng rời đi nữa, bây giờ Hắc Ám Đại Tam Giác Tinh Vực cực kỳ nguy hiểm. Bách Tộc Vương Thành, Tu La tộc, Bất Tử Huyết Tộc đều có số lớn cao thủ đến đây, ngay cả Huyết Tuyệt Chiến Thần...
- Thất thúc, Thanh Bình đạo hữu sẽ không sợ Huyết Tuyệt Chiến Thần.
Phong Hề cuối cùng không có tiếp tục giả bộ nữa, đi tới, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, chăm chú nhìn Trương Nhược Trần, ba phần nổi giận, ba phần oán hận, còn có bốn phần cảm xúc phức tạp khó hiểu, lại nói:
- Nếu đã tới Húc Phong Thần Hạm, đạo hữu không cần tiếp tục mang theo gương mặt này chứ? Còn không lấy xuống, lộ ra diện mục thật của ngươi?- Bần đạo có dễ dàng vẫn lạc như vậy sao? Đám chuột nhắt Hắc Ám Thần Điện kia, căn bản không dám đối địch với bần đạo.
Trương Nhược Trần nhịn không được, ánh mắt nhìn về phía Phong Hề.
Thời khắc này khuôn mặt của hắn là Thư Thiên Si, chỉ vì tay cầm Thanh Bình Kiếm, mới bại lộ thân phận, để Phong Huyền cho rằng hắn là Thanh Bình Tử.
Nhưng thân phận của Thư Thiên Si, Phong Huyền không biết, nhưng Phong Hề khẳng định biết.Trương Nhược Trần không cam lòng, nhưng vẫn quay người nhanh chóng trốn xa, dự định chạy ra Chư Thần đại lục, chờ Tu Thần và Loạn Cổ Ma Thần phân ra thắng bại, lại đoạt Vũ Đỉnh cũng không muộn.
Ngay lúc này, bầu trời biến thành màu vàng, một cỗ Hoàng Kim Chiến Xa xông phá ma khí đầy trời, ở giữa không trung lướt qua Trương Nhược Trần, lao thẳng về phía Loạn Cổ Ma Thần.
Thời điểm Trương Nhược Trần giật mình, bên tai vang lên truyền âm của Phong Nham:
- Đại ca, mau tới Húc Phong Thần Hạm!- Ngươi muốn mất Vũ Đỉnh sao? Dùng một kiếm kia của Hư Phong Tẫn chém nàng.
Trương Nhược Trần không động.
Nói đùa, một kiếm này là căn bản để hắn lập thân. Coi như thật chém Loạn Cổ Ma Thần, Vũ Đỉnh cũng không có khả năng trở lại trong tay hắn, chắc chắn sẽ bị Tu Thần đoạt đi.
Tu Thần muốn đoạt, hắn còn có thể sống sao.Trương Nhược Trần nhìn cặp mắt u oán của Phong Hề, làm hắn còn đau đầu hơn mất Vũ Đỉnh.
Phong Huyền thấy trong mắt Phong Hề phảng phất như muốn rơi lệ, vội vàng cảm thán:
- Có lẽ đạo hữu không biết, sau khi ngươi rời đi, thương tâm nhất chính là Hề nhi. Tính cách của nàng vẫn luôn thanh đạm, ít có tu sĩ có thể vào mắt của nàng, mấy năm này, cả người trở nên u buồn. Thậm chí nàng còn nhiều lần đi vào hắc ám tìm ngươi...
Phong Huyền muốn nói tiếp, lại bị Phong Nham đánh gãy.Trương Nhược Trần ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ngoài tầng mây, một chiếc thần hạm khổng lồ lơ lửng ở nơi đó.
Do dự một chút, Trương Nhược Trần thu hồi Thanh Bình Kiếm, bay về phía Húc Phong Thần Hạm.
Vừa mới leo lên thần hạm, Phong Huyền đã chạy tới, ôm hắn một cái, mừng rỡ cười nói:
- Thật may mắn, xem như lần nữa nhìn thấy đạo hữu, nếu đạo hữu tao ngộ bất trắc, vẫn lạc ở trong tay Đại Thần của Hắc Ám Thần Điện, Phong Huyền ta chắc chắn cả đời sống ở trong áy náy .Quả nhiên ánh mắt của Trương Nhược Trần nhìn qua, Phong Hề cố ý không nhìn hắn, làm bộ quan sát thần chiến trên Chư Thần đại lục, nhưng sắc mặt hết sức khó coi, thân thể mềm mại đang khẽ run rẩy.
Hiên Viên Thanh lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười, một bộ xem kịch vui.
Liễm Hi đứng ở bên cạnh Hiên Viên Thanh thì mắt đẹp ẩn tình, đồng thời cũng có chút giống như cười mà không phải cười.
Phong Huyền nói:
Phong Nham đương nhiên biết giờ phút này Phong Huyền nói càng nhiều, Phong Hề khẳng định càng khó chịu:
- Thất thúc, những tời này ngài đừng nói nữa!
- Cũng được, ta nói không thích hợp.
Phong Huyền cười ha ha, rất tự giác thối tui, tiện thể tôi Phong Nham đi. Trương Nhược Trần tránh đi ánh mắt của Phong Hề, đi đến biên giới thần hạm nói:
- Thanh đạo hữu, chúng ta đi trợ giúp Liên công tử một chút sức ℓực, tu vi của Loạn Cổ Ma Thần một mực tăng trưởng, có khi sẽ khôi phục ℓại Vô Lượng cảnh.
Hiên Viên Thanh chỗ nào không biết Trương Nhược Trần muốn mượn chuyện này trốn tránh Phong Hề:
- Thái Hư cảnh giao phong, chúng ta đừng có rảnh nhúng tay vào! Ta tin tưởng ℓấy tu vi của huynh trưởng, khẳng định có thể ứng đối. Hề cô nương bảo ngươi ℓấy xuống gương mặt này, ngươi cũng thật không biết xấu hổ, cao tuổi rồi, còn cố ý giả ra dáng vẻ như vậy, ℓà muốn ℓừa gạt nữ tử nhà ai?
Trên thần hạm vang ℓên vô số tiếng cười.