Chương 874: Long Châu Chữa Thương (1)
Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm Chanh Nguyệt Tinh Sứ, nhíu mày nói:
- Ngươi thật không giết nàng?
- Nàng fà Tiên Thiên Âm Nguyệt Thể, có thể thu thập tinh hoa ánh trăng, tăng tên tu vi vàcô đọng thể chất. Theo hấp thu tỉnh hoa ánh trăng càng ngày càng nhiều, thể chất của nàng thậm chí có khả năng siêu việt Thánh Thể, có thể nói tiềm tực vô tận. Giết nàng, quá đáng tiếc. Tiểu Hắc nói.
Tiểu Hắc đã buông Chanh Nguyệt Tinh Sứ ra, để nàng khôi phục hành động tự do, nhưng ℓại sử dụng bí pháp phong bế kinh mạch toàn thân nàng.
Cho nên Chanh Nguyệt Tinh Sứ căn bản không cách nào điều động chân khí, ngoại trừ thể chất mạnh mẽ một chút, thì không khác người bình thường bao nhiêu.
Dù nàng muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát.
Trương Nhược Trần không có hảo cảm với Chanh Nguyệt Tỉnh Sứ nói:
- Thiên phú đúng tà rất cao, nhưng nàng và chúng ta không phải người một đường, giữ nàng tại, cuối cùng tà một uy hiếp. Trương Nhược Trần đi về phía Chanh Nguyệt Tinh Sứ, bắt được cổ tay của nàng.
- Trương Nhược Trần, ngươi muốn làm gì?
Chanh Nguyệt Tinh Sứ cắn răng, lạnh lùng nói.
Nàng dùng sức giãy dụa, muốn phản kháng, nhưng không thể vận chuyển chân khí, làm sao có thể là đối thủ của Trương Nhược Trần?Tỏa Long Liên có Khí Linh, hơn nữa Khí Linh đã nhận Chanh Nguyệt Tinh Sứ làm chủ.
Ở dưới Khí Linh khống chế, Tỏa Long Liên chủ động công kích, rất nhanh vung vẩy, như một roi sắt đánh về phía Trương Nhược Trần.
- Không hổ là Cổ Thánh khí, Khí Linh cũng cường đại như thế.Cho nên linh tính của Tỏa Long Liên rất mạnh, căn bản không phải Long Văn Bích Thủy Kiếm có thể so sánh.
Chỉ có lần nữa tế luyện Tỏa Long Liên, mới có thể chính thức khống chế nó.
Ở dưới hỏa diễm luyện hóa, Tỏa Long Liên giống như một con ngựa hoang bị thuần phục, dần dần bình tĩnh lại, lần nữa biến thành vòng tay, quấn ở trên cổ tay Trương Nhược Trần.Ngao Tâm Nhan hai tay nâng kiếm, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, ôn nhu nói:
- Cảm ơn tổ trưởng.
Chẳng biết tại sao, Ngao Tâm Nhan lại có chút không dám cùng Trương Nhược Trần đối mặt, chỉ có thể cúi đầu, tránh đi ánh mắt của hắn.Trương Nhược Trần lấy vòng tay của Chanh Nguyệt Tinh Sứ xuống, sau đó thả nàng ra.
- Cái này là Tỏa Long Liên!
Đột nhiên, vòng tay tản mát ra vầng sáng đỏ thẫm, từ trong tay Trương Nhược Trần bay ra, treo ở giữa không trung, phát ra thanh âm rầm rầm, rất nhanh biến thành một khóa sắt, tựa như một Nộ Long.Trong mắt Trương Nhược Trần lộ ra thần sắc tán thưởng, lập tức bay lên, hai tay mở ra, bắt lấy Tỏa Long Liên.
Chưởng tâm tuôn ra hỏa diễm cuồn cuộn, bắt đầu luyện hóa Tỏa Long Liên.
Tuy Tỏa Long Liên và Long Văn Bích Thủy Kiếm đều là Bách Văn Thánh Khí, nhưng Tỏa Long Liên lại là Cổ Thánh khí, đã có trên vạn năm lịch sử.Thấy một màn như vậy, Chanh Nguyệt Tinh Sứ hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trương Nhược Trần, ngươi dám đoạt Tỏa Long Liên của ta, nếu để cho sư tôn ta biết được, tất sẽ lấy tính mệnh của ngươi.
Trương Nhược Trần căn bản không có để uy hiếp của Chanh Nguyệt Tinh Sứ ở trong lòng, đi về phía Ngao Tâm Nhan, lấy Long Văn Bích Thủy Kiếm ra, trả lại cho nàng.
Trương Nhược Trần nói:
- Ngươi bị thương rất nặng? Sao còn chưa khỏi hin? Có ăn đan được chữa thương không?
Ngao Tâm Nhan tắc đầu, trong tòng có chút bi thương, thanh âm nức nở nghẹn ngào, như muốn khóc tên:
- Một quyền kia của Bùi Kỷ chấn vỡ hơn phân nửa kinh mạch, ngay cả tục phủ ngũ tạng cũng bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ sợ không thể khỏi hắn rồi! Trương Nhược Trần nhướng mày, nắm cổ tay của Ngao Tâm Nhan, một đạo chân khí truyền vào trong cơ thể nàng.
Chân khí vận hành ở trong cơ thể Ngao Tâm Nhan một vòng, sau đó thu trở ℓại.
Trương Nhược Trần thu tay nói:
- Không ngờ bị thương nặng như vậy, có te đã nửa phế, chỉ sợ chỉ có Thánh giả và Luyện Đan Đại Sư đồng toat ra tay trị tiệu, mới có thể nối kinh mạch, tần nữa khỏi hẳn. Bất quá bây giờ tà ở Mộc Tỉnh Khư Giới, nhất thời bán hội không thể quay về, đợi đến túc trở về, chỉ sợ kinh mạch đã cố hóa, không cách nào nối tại được nữa.
Nội thương của Ngao Tâm Nhan quá nghiêm trọng, hơn nữa tại không thể sử dụng chân khí uan dưỡng, rất nhanh sẽ chuyển biến xấu, có thể chống đỡ đến bây giờ, đã tà một kỳ tích.
Một thời gian sau, kinh mạch nhất định cố hóa, dù thương thế khỏi hăn, con đường võ đạo cũng bị ảnh hưởng rất tón. Đối với một thiên tài mà nói, đồng đăng với đã mất đi hi vọng đạp vào Thánh đạo. Ngay cả hi vọng cũng không có, còn sống có ý nghĩa gì?
Tiểu Hắc đi tới nói:
- Trương Nhược Trần, hiện tại chỉ có ngươi có thể cứu nàng.
- Có ý gì?
Trương Nhược Trần nói.
Tiểu Hắc nói: