Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 298

Hứng trọn ba cái Đại Tụ Linh Ấn, Kết Ấn Tráo liền bị phá vỡ, chứng minh khí thế mãnh liệt của tông chủ Thánh Tuyền Tông.

Chênh lệch giữa Quân Thường Tiếu và lão quả thật không nhỏ.

Tất nhiên rồi.

Nhị phẩm và đỉnh phong có chênh lệch nhau quá xa.

Không chỉ chênh lệch về sức mạnh, mà còn chênh lệch về linh lực và võ học.

Võ giả thế lực các nơi đang quan chiến thì lại hơi sững sờ.

Ba chưởng vỗ xuống, uy lực tối thiểu phải trên 50 vạn cân, vậy mà chỉ có thể đánh vỡ kết giới, buộc cho tên đó lui về sau mấy bước, thậm chí máu còn không nôn ra, thật quá khó tin đi!

Hoàng tông chủ không vội công kích, kinh ngạc nói:

"Quân chưởng môn, cấp bậc võ kỹ phòng ngự này của ngươi e không thấp nha."

Cũng không cao lắm, mới chỉ là thượng phẩm sơ giai thôi, nhưng vì là võ học trong thương thành, cho nên cấp bậc chắc chắn mạnh hơn công pháp phòng ngự đồng cấp khác của Tinh Vẫn Đại Lục.

Nếu Quân chưởng môn không có Kết Ấn Tráo bảo hộ, trúng ba chưởng đó thì hắn đã bị trọng thương và bại trận rồi.

"Rất khó thắng."

Dạ Tinh Thần thầm nhủ.

Sự chênh lệch to lớn về cảnh giới khiến hắn không cho rằng chưởng môn sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.

"Phù!"

Quân Thường Tiếu thở ra một hơi, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Tông chủ Thánh Tuyền Tông là một kình địch, nhất định phải nghiêm túc đối phó, bằng không sẽ thua rất thảm.

"Soạt!"

Quân Thường Tiếu thi triển Túng Vân Bộ, tiếp tục lao tới, truyền linh lực vào trong Thanh Long Yển Nguyệt Đao, bề mặt cây đao lập tức lóe lên hào quang màu xanh.

Có điều vẫn kém hơn nhiều so với linh lực hùng hậu của Hoàng tông chủ.

Không sợ!

Chơi khô máu luôn!

"Soạt!"

Thanh Long Yên Nguyệt Đao chém xuống lần nữa, ánh đao màu xanh cắt ngang hư không quét tới.

Hoàng tông chủ cũng biết, vũ khí của đối phương rất mạnh, cho nên không mù quáng đi lấy linh lực ra đối kháng trực diện, thay vào đó là chân đạp thân pháp né tránh.

"Đùng!"

Đao khí chém xuống mặt đất!

"Soạt! Soạt!"

Quân Thường Tiếu thuận thế đứng dậy, liên tục chém tới.

Đùng!

Đùng!

Ánh đao xanh chém lên mặt sân tới tấp, đất bụi tức thì nổi lên cuồn cuộn.

Tầm nhìn bị ngăn cản song vẫn khiến mọi người kinh hãi thán phục, chưởng môn Thiết Cốt Phái dù rơi vào thế hạ phong nhưng khí thế vẫn còn rất mạnh.

Chỉ điều này, rất đáng được mọi người tôn trọng!

Lần này đến khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, bất luận là Thiết Cốt Phái hay Quân Thường Tiếu đều đã giành được thanh danh và vinh dự, cho dù có thua tông chủ Thánh Tuyền Tông cũng chẳng mất mặt gì.

Đùng!

Trong đất bụi phát ra tiếng ra quyền nặng nề.

"Thịch thịch thịch!"

Quân Thường Tiếu liên tục thoái lui, lui đến sát mép sân luyện võ mới miễn cưỡng cắm mạnh mũi đao xuống để giữ thân thể lại.

"Phụt!"

Lần này hắn không nhịn được mà phun ra một búng máu.

Thấy cảnh đó, mọi người đoán rằng Quân chưởng môn nhất định đã bị Hoàng tông chủ đánh trúng một chưởng.

Rốt cuộc... đã phun huyết!

"Chưởng môn!"

Đệ tử Thiết Cốt Phái lập tức trở nên lo lắng.

Dạ Tinh Thần lắc đầu nói:

"Đứng trên sân diễn võ sẽ chỉ bị ăn hành một trận, vì cái gì không dứt khoát rút lui đi."

Rút lui?

Quân Thường Tiếu không hề có ý định này.

Hắn đưa tay lên, quệt khóe miệng đang rỉ máu, rồi lại nâng Thanh Long Yển Nguyệt Đao xông vào khu vực đất bụi chưa tiêu tán.

"Nước dìm bảy quân!"

"Chém Nhan Lương, diệt Văn Xú!"

Đùng!

Thịch thịch thịch!

Quân Thường Tiếu lại bị đánh văng ra, gắng gượng giữ vững lấy thân thể, thổ ra thêm một búng máu, sắc mặt đã biến thành tái nhợt.

"..."

Mọi người giật giật khóe miệng.

Hoàng tông chủ dùng thực lực cường đại đánh hắn phải hai lần hộc máu, bất quá vì cái gì còn đứng được, vì cái gì nhìn giống như chỉ bị thương nhẹ!

"Vù vù!"

Cuồng phong rít gào, đất bụi dày đặc trên sân diễn võ bị thổi tan.

Thân ảnh Hoàng tông chủ hiện ra, nói:

"Có thể chịu được năm Đại Tụ Linh Ấn của bổn tọa, Quân chưởng môn đúng là có thân thể rất trâu."

"Thường thôi."

Quân Thường Tiếu đưa ống tay áo chùi vệt máu, tiếp tục nâng cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao chém tới, tuy lực lượng kinh người, nhưng mà đối phương vẫn có thể tránh né dễ dàng.

Được hệ thống trợ giúp, đến Dị giới mới hơn một năm đã đạt đến cảnh giới Võ Tông, tiến bộ có thể nói là thần tốc.

Nhưng biết làm sao khi đối thủ quả tật quá mạnh!

Đây mới là Võ Tông đỉnh phong, phía trên còn có Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh, thậm chí là Võ Đế.

Cho nên... sao mình có thể thua bởi một tên Võ Tông đỉnh phong được!

"Vù vù!"

Quân Thường Tiếu hai tay nắm chặt cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao, quanh người bùng phát linh lực dày đặc, tóc bị thổi bay tán loạn.

"Hửm?"

Hoàng tông chủ kinh ngạc không thôi.

Quân Thường Tiếu lạnh lùng mở miệng:

"Có thể ép ta phải dùng đến át chủ bài, Hoàng tông chủ là người đầu tiên."

Át chủ bài?

Tần minh chủ và đám lão đại liên minh khịt mũi coi thường.

Dưới sự cách biệt về thực lực, ngươi có thể lấy ra cái gì át chủ bài để phản kích trong bước đường cùng này đây?

Hoàng tông chủ khẽ nhíu mày.

Lão đánh hơi được một cảm giác nguy hiểm, mặc dù rất yếu ớt, không hề mãnh liệt, thầm tự nói:

"Có phải vì còn có át chủ bài cường đại cho nên hắn mới dám ứng chiến?"

Nếu vậy, mình thật không thể xem thường.

Cách tối nhất là, tiên hạ thủ vi cường, không để hắn sử dụng át chủ bài, từ đó đạt được thắng lợi.

Hoàng tông chủ sẽ không ngu ngốc đón nhận lấy át chủ bài của đối thủ, cho nên quyết định kết thúc tỷ thí, vãn hồi chút mặt mũi cho tông môn mình.

Nghĩ đến đây, lão nhanh chóng thi triển thân pháp xông tới, song chưỡng phóng ra linh lực hùng hậu, Đại Tụ Linh Ấn hội tụ phóng ra, mang theo thế mưa sa bão táp mà đè tới.

Hai chưởng ấn, mỗi ấn mang theo sức nặng 50 vạn cân!

"Hoàng tông chủ nghiêm túc lên rồi."

"Đã xong."

"Một trận chiến điển hình cho sự chênh lệch về thực lực!"

Cường giả các thế lực lại bắt đầu nhao nhao thảo luận.

Thậm chí Dạ Tinh Thần cũng cho rằng lần này tông chủ Thánh Tuyền Tông tấn công, hẳn là muốn kết thúc trận đấu, chưởng môn tuyệt đối không chống đỡ được, nếu không kịp rút lui, rất có thể sẽ bị đánh trọng thương!

Lục Thiên Thiên khẽ nhíu mày, truyền âm nói: "

Rút lui đi."

Lúc này nếu hắn chủ động rút lui khỏi sân luyện võ, có lẽ đối phương sẽ cân nhắc đến vấn đề mặt mũi mà thu hồi một phần sức, tránh việc bản thân rơi vào kết cuộc bị trọng thương.

Lui?

Quân Thường Tiếu lưng ưỡn thẳng tắp, chiến ý ngời ngời, quát lên:

"Hãy nói lớn cho bổn tọa biết, tôn chỉ đầu tiên của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái là gì!"

Câu này được hắn dùng phương thức truyền âm tập thể truyền đi, đệ tử Thiết Cốt Phái ai nấy đều nghe được rõ ràng.

Tôn chỉ đầu tiên?

Có rất nhiều tôn chỉ, nhưng thứ khắc sâu vào trong ký ức bọn hắn nhất thì chỉ có một câu, đó là...

Mọi người đồng thanh truyền âm hô to: "Làm người phải xương cứng cốt rắn, làm việc phải xương cốt cứng rắn!"

Không sai!

Đó chính là tôn chỉ đầu tiên của Thiết Cốt Phái!

"Thịch!"

Quân Thường Tiếu cất bước lao tới, toàn thân bùng lên luồng khí linh năng màu xanh cuồng bạo, trong nháy mắt, sau lưng chợt huyễn hóa ra một bóng người mặc chiến giáp, áo bào xanh quấn chéo nửa thân.

Mày ngài, mắt phượng, râu dài năm chỏm.

Hán Thọ Đình Hầu, Quan Vân Trường!

"Soạt!"

Quân Thường Tiếu đề đao quát lớn, Quan nhị gia sau lưng cũng thực hiện cùng động tác, trong ánh mắt trống rỗng tức thì rực lên ánh sáng ngút trời.

"Soạt!"

Hai thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao một thật một ảo bỗng nhiên vung chém xuống, không gian tức thì hiện ra tình trạng bị gấp khúc, như thể bị một đao chém vỡ vậy!

Mọi người trợn tròn con mắt.

Đùng!

Đùng!

Hai Đại Tụ Linh Ấn đang bay tới lập tức bị chém mất!

Hoàng tông chủ không kịp hoảng sợ, bởi ánh đao sắc bén phá chiêu thức lão xong liền không giảm uy lực mà xông tới.

Rất mạnh!

Cực kỳ khủng bố!

Lão không dám đón đỡ, chỉ có thể tránh né!

Thế nhưng, mới vừa khai triển bộ pháp, bỗng lão nhìn thấy Quân Thường Tiếu xách đao xông tới, quát lớn:

"Ngươi có dám đánh với ta một trận!"

Vù!

Thanh Long Yển Nguyệt Đao mang thế hoành tảo thiên quân như muốn xé rách hư không, hào quang xanh thẫm bắn ra khắp nơi.

Lúc đầu trông rất nhỏ, song trong nháy mắt liền biến lớn vô cùng, bao trùm cả nửa sân luyện võ!
Bình Luận (0)
Comment