Vạn Cổ Truyện

Chương 62


Người anh hùng, người quân tử thật phải biết sống để không làm khổ mình không làm khổ người Minh Triết hắn vẫn đang cố để sống như thế, chứ đứng ra làm khiên rồi chuốc phiền toái có thể gây ra cái chết để nhận cái danh quân tử rởm thì đấy chỉ là mấy người ngu thôi.

Để làm được người quân tử đâu có dễ, đâu phải người đời cứ hô mình là quân tử thì mình là quân tử, người quân tử nếu đã là quân tử thì người đời có hô mình hay không thì mình vẫn là quân tử, trên đời này có bốn loại người, loại thứ nhất là kẻ làm khổ người kẻ làm khổ mình loại này là loại bỏ đi vì có thì cũng chẳng có tích sự bản thân mình còn chẳng biết tự chăm sóc lại còn đi hại người khác.

Loại thứ hai là kẻ làm lợi người mà khổ mình những người này nghe thì có vẻ cao thượng dám chịu phần thiệt phần đau khổ về mình để làm lợi cho người khác nhưng thực chất thì cũng chỉ là một kẻ ngu thôi vì thế gian này đã có vô vàn thứ khổ, chúng sinh thì giống như một con người không biết bơi lạc giữa biển khổ vậy nếu có một cái phao ở đấy mà chỉ một người dùng được rồi mình nhường cho người khác thì có chắc chắn là họ quay lại cứu mình không hay chỉ nhận được một câu cảm ơn cùng cái danh quân tử rởm, chính mình không biết thương yêu mình chính mình làm khổ bản thân mình thì ai thương mình ai cứu mình cho được, chính mình phải biết thương yêu mình, chính mình phải tự cứu lấy mình thì mới có thể cứu lấy người khác được chứ.
Loại thứ ba là loại người trái ngược với loại hai, nếu nói loại người thứ nhất là bỏ đi, loại người thứ hai là ngu si thì loại người thứ ba là ích kỷ chỉ biết làm lợi cho bản thân mình rồi làm khổ người khác, loại này thì thời nào cũng có nhưng dân số không nhiều luôn giữ ở mức vừa phải, nói thật thì Minh Triết hắn cũng thuộc loại này tuy bình thường hắn vẫn sống để không làm khổ người không làm khổ mình nhưng nếu đi vào bước đường cùng hắn vẫn chọn tự cứu lấy mình chứ không phải ai hết.

Còn loại thứ tư là khó tìm nhất nếu tìm được thì phải kết giao ngay đó chính là người quân tử, người quân tử sống không làm khổ người sống không làm khổ mình làm tấm gương đạo đức sáng cho chúng sinh noi theo.
Quay lại chuyện hồi nãy nếu như Lâm Hy muốn hắn làm tấm khiên cũng được nhưng nàng phải trả cho hắn một cái giá thỏa đáng một cuộc trao đổi một giao dịch cân bằng thì hắn mới cân nhắc đến việc làm còn không hắn sẽ vẫn rời đi mà thôi.

Minh Triết hắn rời đi cũng chẳng phải là vì sợ hãi trước quyền lực hay là gia thế của cậu thiếu niên kia, hắn rời đi đơn giản là để tránh cái phiền toái mà cơn ghen của cậu bé kia đem lại thôi, đối với những người trẻ tuổi sóng gió cuộc đời chưa trải qua nhiều chưa đủ chín chắn mỗi khi gặp chuyện thường dễ bị tình cảm che mờ đi lý trí, cơn ghen tuông có thể đưa đến hận thù và hận thù có thể đưa đến cái chết của mình của người hoặc của cả hai, tuy biết hiện tại cả hai người đang ở trong tông môn luật lệ tuy còn đó nhưng ai dám bảo đảm tiểu tử kia không động thủ.

Thế nên tỏ vẻ yếu đuối rồi rời đi là cách tốt nhất, một người bị tình cảm che mờ đi lý trí thì khác quái gì một con thú đâu mà trong thế giới của động vật khi hai con đực tranh giành một con cái, một con đực tỏ vẻ yếu đuối rồi rời đi thì cũng có chịu thiệt gì đâu mà ai cũng được lợi tiểu tử kia thì hả hê chiến thắng, còn đối với người đã ly dục như hắn thì Lâm Hy khác gì một đống xương khô thịt thối, đối với hắn con người dù là nam hay là nữ đẹp đến mấy cũng chẳng khác gì chín cái lỗ cống cả, Minh Triết hắn cũng chẳng sợ quyền lực mà cũng chẳng sợ phiền toái chỉ sợ những cái phiền toái từ những thứ không đâu đem lại thôi.

Đường từ đây đến dược đường cũng chẳng phải gần nên đi mãi đi mãi đến gần buổi trưa thì hắn mới đến dược đường, không biết có phải là do mũi hắn thính hay không nhưng mà chỉ đứng từ đằng xa thôi chưa bước vào hắn đã ngửi thấy mùi thơm của đan dược mới ra lò rồi, đơn này hắn đoán chắc là chỉ có một hoặc hai loại đan dược với số lượng khá nhiều mới luyện ra, vì thường mỗi loại đan dược kể cả là mới luyện ra hay không nhưng chúng đều có một mùi khác nhau, hơn nữa để mùi hương bốc lên nồng nàn như này một viên đan dược không thể nào làm như vậy được thế nên hắn mới đoán ở đây có một số lượng lớn đan dược mới luyện thành, nhưng cụ thể nó là loại đan gì thì hắn chịu vì đan dược trên thế gian này nhiều vô số kể, một loại đan phương cũ bị diệt mất thì lại có hai loại mới được sinh ra nhiều như vậy thì hắn đoán làm sao được.

Vốn ban đầu đã được nghe hai người kia cảnh bảo về dược đường có cái luật ngầm là không được bán các loại dược liệu, nhưng Minh Triết hắn vẫn muốn thử vì luật ngầm là luật ngầm nó không được Ngự Lang tông công nhận, mà đã không được công nhận thì ắt sẽ có cách lách luật đó chính là tạo quan hệ thế nên nếu đã không có quan hệ thì hắn sẽ tìm cách tạo ra quan hệ.
Khi hắn đi đến cổng ở nơi đó đang có hai người đứng gác nhìn tướng mặt của họ có vẻ mệt mỏi lắm vì đã gần chưa rồi tức là sắp đến giờ nghỉ hơn nữa lại còn đứng giữa trời nắng nữa thì không mệt làm sao được, nhìn thấy Minh Triết tiến đến một người giơ tay ra cản lại rồi hỏi:

“Sư đệ, giữa trưa nắng nóng mà đệ lại không bị thương vậy thì đệ tìm đến dược đường để làm gì có thể cho lão huynh xem lệnh bài được không?”
Thấy thái độ của người này có vẻ tạm ổn Minh Triết đưa lệnh bài của mình cho nam tử ấy xem rồi cung kính đáp lại:
“Bạch sư huynh lão đệ đây cũng là mới đến tông môn, lần đầu đến dược đường không biết lão huynh có thể chỉ cho đệ đường đến chỗ để mua dược thảo không?”
Nam tử kia thấy vậy thái độ có vẻ mềm mỏng hơn hẳn ban nãy, cái khó chịu vì cái nóng chẳng biết lúc nào đã tan biến trên khuôn mặt, đưa lệnh bài cho Minh Triết nam tử ấy đáp lại:
“Nếu đệ mới đến tông môn thì có thể không biết tuy không được luật pháp của tông môn công nhận nhưng dược đường có một cái luật ngầm là không được bán dược thảo nếu đệ muốn tìm mua dược thảo thì có thể đến chợ để tìm cửa hàng của dược đường chứ ở đây luật ngầm là cấm không được bán.”
Minh Triết nghe vậy thì đáp lại:
“Vậy phải làm sao thưa sư huynh, lão đệ đã đến của hàng cửa dược đường tại chợ rồi nhưng dược thảo đệ cần thì lại không có không biết lão huynh có kế sách gì có thể giúp đỡ dù sao lão đệ cũng mới vào tông môn quan hệ thì không có nhưng linh thạch thì có một ít nếu lão huynh giúp được vậy thì lão đệ ắt sẽ có hậu tạ.”

Nam tử kia nghe vậy thì liền hiểu ý ngay nháy mắt ra hiệu với nam tử đang đứng cạnh rồi bảo Minh Triết chỉ tay về một hướng bụi cây rồi nói:
“Chỗ này không tiện lão đệ với ta ra kia nói.”
Nói rồi nam tử kia bước luôn ra chỗ bụi cây đấy Minh Triết hắn cũng lặng yên đi theo còn nam tử kia làm thinh như chẳng biết chuyện gì cả.

.

Bình Luận (0)
Comment