Ván Cược

Chương 17

Từ cửa huyện nha đi ra, hai người cưỡi ngựa một trước một sau hướng đến nhà lớn của Phương Gia cách đấy khoảng ba trăm thước.

Trong lòng vị công tử thầm cười nhạt, y hiểu rõ từ trước đến nay quan huyện ở Dương Châu chắc chắn ngầm cấu kết với Phương gia, nếu như dự liệu không sai, có lẽ phủ đệ của quan huyện cùng cửa sau nhà họ Phương cách nhau chưa đầy trăm thước. Tuy nhiên, điều đáng mừng chính là, lần này quan huyện chắc chắn đứng ngoài chuyện đương gia nhà họ Phương, cho nên y sẽ không có hạ công phu đặc biệt đối với lão. Nếu như huyện phủ bị đối phương khống chế, y sẽ phải tốn một phen động thủ.

“Phu nhân! Đại gia!” Phương quản gia lảo đảo chạy vào Chủ Sự đường ở hậu viện.

“Có việc gì mà kinh hãi như thế.” Từ Chủ Sự đường truyền ra thanh âm mềm mại ngọt nhẹ nhưng vô cùng điềm tĩnh.

“Phu nhân, bẩm phu nhân, ngoài phủ có hai người, mang theo khế ước đất đai của Phương gia và còn thư do lão gia tự tay viết, nói rằng y chính là Phương Kính mà lão gia lúc còn sống chỉ định trở thành người thừa tự chính tông, phu nhân hãy mở rộng cửa phủ để nghênh đón y.”

Trời rét đậm, trên trán Phương quản gia chảy mồ hôi, liên tục dùng tay áo lau thấm. Phương quản gia này xem như là lão nhân ở Phương gia, bởi vì hiểu được thời cuộc kiến phong chuyển đà (gió chiều nào theo chiều ấy) mà được chủ nhân hiện tại của Phương gia giữ lại.

“Ngươi cho rằng là ai?” Nam tử ngồi trên ghế nghiêng đầu hỏi nữ tử bên cạnh.

Kiều nữ và nam tử cùng liếc mắt nhìn nhau, minh bạch đối phương cũng chính là kẻ mà bản thân phỏng đoán.

“Kẻ nào dám đến giả mạo! Thật to gan! Đi, dẫn ta ra xem y!” Nam tử tức giận đứng lên, cất bước đi ra phía ngoài. Nữ tử được gọi là phu nhân kia cũng bước theo, mỗi bước đi qua hoa sen nở rộ[1].

Đại môn được mở ra. Du đưa mắt cười nhạt nhìn một đám gia đinh bao vây chung quanh một nam một nữ mặc hoa phục đang đi tới.

“Ha ha, A Du, ngươi xem, nhiều người như thế ra cửa đón tiếp yêm đó.” Thiết Ngưu dắt ngựa thẹn thùng gãi đầu cười.

Du liếc mắt ngó ngang sang hắn.

“Các ngươi là ai! Dám đến giả mạo truyền nhân Phương gia! Bọn giặc to gan! “ Nam tử ở giữa lớn tiếng quát dẹp đường.

Du quay đầu, “Thiết Ngưu, thấy chưa, cái này gọi là đã ăn cướp còn la làng, da mặt dày đến mức có thể đem làm hài (giày).”

Thiết Ngưu chỉ biết ngây ngốc gật đầu, kỳ thực trong lòng thấy kỳ quái đến chết. Người kia nói không có sai à, A Du chính là giả mạo mà.

“Tặc tử giỏi lắm! Xưng tên đi!” Nam tử giận dữ.

Du tảng lờ không nghe, tỉ mỉ quan sát nam nữ ở giữa vòng vây của đám gia đinh. Nam tử, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, đúng vào thời khắc phong độ nhất của nam nhân, tràn đầy tinh khí, một đôi ngư nhãn lóa tinh quang, biểu thị công lực của người này không tệ mà tâm cơ lại sâu, nhưng tướng mạo rất lạ, nếu như y không nhớ sai, trong chốn giang hồ hẳn không có nhân vật nào như thế này. Chuyển ánh nhìn sang nữ tử, vừa thấy tưởng như thiếu nữ mới mười tám mười chín tuổi, nhưng Hoàng Phủ Du có thể nói là từ nhỏ đã sống giữa bao nữ tử, trưởng thành cũng đã trải qua không ít nữ nhân, thoáng nhìn qua thì đoán ra nữ tử chí ít đã hơn ba mươi. Nếp nhăn trên cổ nữ tử là dễ dàng bị bỏ qua nhất, nhưng lại tuyệt đối không lừa được người. Hơn nữa đôi môi đỏ đã xuất hiện vế hằn, nữ tử đã qua tuổi đương thì thanh xuân sẽ có dấu hiệu này.

Công phu của nữ tử có thể còn cao hơn nam tử, hơn nữa nhất định là một cao thủ nổi danh! Du trầm ngâm suy nghĩ xem trong chốn giang hồ có người nào danh tiếng mà ngoài ba mươi diện mạo phù hợp.

“Người đâu, đi báo quan, nói đã tìm được kẻ trộm mất khế đất Phương gia, để họ tới bắt!”

“Ha ha ha! Tốt! Gọi quan phủ tới đây, chúng ta cùng nhau phân xử. Thiết Ngưu à, vị huyện quan kia vừa nãy nói cái gì?”

“Lão liều mạng gật đầu nói sẽ giải oan cho chúng ta, còn nói sẽ hảo hảo tra xét nội tình Phương gia, còn có… ừm… Huyện lão gia còn nói muốn mời bọn yêm uống rượu.”

Thiết Ngưu nhớ lại lúc Du kín đáo đưa lại miếng đá màu đen cho hắn – khi đó hắn còn kỳ lạ A Du sao biết hắn dùng miếng đá đen này đổi lấy một cục bột với sư phụ nặn tượng, Du trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng không dám hỏi. Về sau, A Du bảo hắn đem miếng đá đen đó cho huyện thái gia nhìn, lại bảo hắn nhẹ nhàng nói với huyện thái gia hai câu, rồi thì huyện thái gia run như mắc bệnh sốt rét mà liên tục, liên tục dập dầu quỳ trước mặt hắn, nhưng lại không hành đại lễ với A Du.

A Du nói với huyện thái gia rằng y là bằng hữu của yêm, vậy nên huyện thái gia lắng nghe y nói. Cái miếng đá đen kỳ quái vậy mà hữu dụng như thế. Nếu như yêm giơ miếng đá cho A Du nhìn, A Du có thể cũng giống huyện thái gia mắc bệnh sốt rét nghe lời yêm nói chăng? Thiết Ngưu quyết định sau này nếu A Du tiêu tiền bậy bạ thì mượn miếng đá đen ấy đối phó y.

“Chờ một chút! Vị công tử này, ngươi luôn miệng nói mình sở hữu khế đất nhà ta, chỉ là lời nói vô căn cứu không bằng chứng, có thể đem ra để thiếp thân kiểm nghiệm một chút.” Nữ tử chầm chậm đi tới trước mặt Du.

“Ngươi có lẽ chính là yêu nữ theo như lời của biểu đại gia (bác họ bên mẹ) của ta. Yêu nữ, biểu đại gia nói ngươi dụng kế khiến ông thú ngươi, còn muốn hại chết cả nhà biểu đại gia để đoạt quyền đoạt kim, giờ đây một nhà biểu đại gia quả nhiên không ai may mắn sống sót. Hừ hừ, xem ra quả là sự thật! Sao vậy, thấy ta tìm đến cửa, ngươi có phải cũng muốn hại luôn cả ta đúng không!” Du to tiếng, chỉ mấy câu đã đem mọi chuyện nói rõ ràng, đảm bảo dân chúng trên phố gần đấy đều có thể nghe được.

“Ngươi! Tặc tử to gan không được tùy miệng nói bừa! Nói! Ngươi rốt cuộc là ai! Nhận chỉ thị của kẻ nào mà đến đây quấy rối?” Phương đại gia mở miệng quát lớn ngăn lại.

“Ta Phương Kính, tự Du Nhiên. Thay mặt cho chủ nhân trước đây của Phương gia là biểu đại gia của ta đến đây đòi lại toàn bộ Phương gia!” Du không chấp nhận tỏ ra yếu thế, lại càng tỏ ra lớn tiếng hơn.

Thiết Ngưu kéo kéo A Du, nghĩ A Du có chút xấu tính. Hắn không rõ Du vì sao mà tìm đến quấy rối Phương gia, nếu y là khâm sai thì sao không trực tiếp đem bọn họ tống vào đại lao?

“Người đâu, bắt hai tên tặc tử này lại, Phương An ta muốn nhìn cho rõ xem rốt cuộc là ai tìm đến phiền phức Phương gia!” Phương đại gia vung tay, sai bắt hai người.

Gia đinh vùn vụt xông lên.

“Thiết Ngưu ngươi xem, đám đạo tặc chiếm đoạt gia sản người khác này để không bị lộ, hiện tại muốn bắt chúng ta rồi giết người diệt khẩu.” Du rõ đang chế nhạo, lười biếng tựa lên người Thiết Ngưu.

“Vậy yêm môn phải làm sao giờ?” Thiết Ngưu lo lắng nhìn đám ngươi đang vùn vụt xông lên.

“Thì phải đánh trả thôi! Thế nhưng… Thiết Ngưu à, ta một tên thư sinh muốn đánh cũng không đánh lại bọn họ, hôm nay phải dựa vào ngươi rồi!” Du vỗ vỗ vai Thiết Ngưu, xoay người đi ra sau hắn.

Thiết Ngưu ưỡn ngực hai mắt rực sáng, trong lòng hào khí vạn trượng! Cuối cùng đã đến lúc yêm bảo hộ vợ yêm! Đến đây! Chỉ cần các ngươi dám chạm vào một sợi tóc của vợ yêm, thì yêm liều mạng với các ngươi!

Bọn gia đinh lao tới, Thiết Ngưu cuộn cuộn xắn ống tay áo hét lớn một tiếng, giơ nắm đấm nhắm đánh.

Yêm đập! Yêm đá! Xem yêm hạ gục toàn bộ các ngươi!

Trong đám gia đinh có người truyền đến tiếng kêu thảm thiết, xem ra bị Thiết Ngưu cao to bự chảng kia cho vài đấm lên người thì người cũng rất không dễ chịu.

Du đứng ở phía sau Thiết Ngưu ba thước, cười tủm tỉm nhìn tình hình phát triển. Y đã chú ý đến hai tên cao thủ đến giúp sức đang trà trộn trong đám gia đinh, nghĩ đến chuyện Thiết Ngưu sẽ phải ứng phó với hai cao thủ này như thế nào, y tràn ngập hứng thú.

Du phát hiện Thiết Ngưu tựa hồ có sức khỏe vô song dùng mãi chẳng hết, đánh nhau hoàn toàn không có chiêu thức, nhưng chỉ cần trúng phải nắm đấm kia, chắc chắn sẽ đo ván trên mặt đất.

Thiết Ngưu, ngươi còn muốn che giấu đến lúc nào nữa?

Phương đại gia tự xưng Phương An và di sương (góa phụ) của Phương lão gia là Phương phu nhân đều lộ nét cười khinh thường trên mặt. Còn tưởng rằng người Phương Kính mời tới bản lĩnh lớn đến đâu, nguyên lai cũng chỉ là một tên man phu (kẻ thô lỗ, kẻ võ biền), đối phó người như thế chả tốn mấy hơi sức. Trong lúc Thiết Ngưu giơ tay hạ chân, đám gia đinh kia ngã xuống phân nửa. Có người lợi dụng sơ hở tiến sát bên người Thiết Ngưu, lặng lẽ một chưởng hướng xuống Thiết Ngưu.

Thiết Ngưu quay người lại, vừa lúc thấy có người định ám toán hắn, nhìn một chưởng kia khinh khinh phiêu phiêu cũng không suy tính, chẳng hề bận tâm đánh trả một quyền. Nhưng vào lúc này! Một đạo quang ảnh bắn thẳng tới lưng Thiết Ngưu!

Đê tiện! Du gần như chưa kịp nghĩ gì, lao nhanh như tia chớp về phía Thiết Ngưu! Muốn thử tiểu tử ngốc kia, sau này còn có cơ hội!

Vươn cánh tay đem con trâu ôm vào trong ngực. Thân người đại chuyển, hai chân đạp về phía kẻ xuất chưởng, một tay dụng một chiêu vươn ra bắt lấy thanh chủy thủ đang lao tới, sau đó liền trở tay vận tám thành công lực phóng lại tên đánh lén, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai tiếng kêu thảm thiết, kẻ tung chưởng cùng tên bắn ám khí đánh lén kia đồng thời bay ngược theo hai hướng.

Phương An kinh hãi, một tiếng bạo rống, gia đinh xung quanh hắn lấy cung nhỏ từ trên người xuống nhằm ngay Du cùng Thiết Ngưu phóng tên.

Mũi tên vun vút bay tới! Du cân nhắc trong lòng, chợt thấy thân thể đang ôm Thiết Ngưu của y run mạnh, một tiếng kêu khẽ, lảo đảo mấy bước.

“A Du!” Thiết Ngưu vừa bị Du hù cho choáng váng lập tức đỏ con mắt, ra sức giãy ra khỏi vòng tay Du xem xét thương thế của y.

Một mũi tên bắn đến lưng Thiết Ngưu, ngay lúc mũi tên sắp sửa cắm vào lưng Thiết Ngưu, trong chớp mắt đó, Du đưa tay bắt được mũi tên. Nhưng đúng lúc này, Thiết Ngưu đột nhiên kêu một tiếng thảm thiết, hắn cảm thấy A Du hung hăng bấm vào thắt lưng hắn. Mũi tên sắc bén cắt qua bàn tay Du, bàn tay nắm chặt chảy xuống tiên huyết nhuốm đỏ lưng áo Thiết Ngưu, thoạt nhìn tựa như chảy ra từ giữa lưng Thiết Ngưu.

“Chúng ta đi!” Du ôm lấy Thiết Ngưu, phá tan vòng vây của đám gia đinh, xoay người phi thân lên mái nhà nhanh chóng chạy đi.

“Đuổi! Không được tha cho chúng!” Phương An thấy Phương Kính bị thương, tên bảo tiêu thì trúng tên vào chỗ hiểm, không suy nghĩ nhiều lập tức sai người truy kích.

Hai con tuấn mã thấy chủ nhân rời đi, cùng nhau hí một tiếng dài chạy ra đường lớn. Gia nhân họ Phương thấy chủ nhân không xuống lệnh, cũng tùy ý để ngựa chạy thoát.

Một truy một chạy, ra đến ngoài thành Dương Châu ba dặm thì gia đinh nhà họ Phương mất dấu hai người Phương Kính. Không cam lòng tìm kiếm một vòng mà vẫn không có tung tích, đành quay đầu lại bẩm báo việc này với Phương đại gia.

.

Lẫn trong rừng ẩn giấu giữa tầng tầng lớp lớp cỏ tranh là một ngôi nhà cỏ.

Hoàng Phủ Du đưa Thiết Ngưu vào trong nhà, nhẹ buông tay, cả người mềm nhũn, ngã vào ngực Thiết Ngưu.

“A Du! A Du!” Thiết Ngưu vừa vội vừa hối, ôm lấy người Du ngồi xuống mặt đất đau đớn gọi. Đôi mắt đen nhẵn mở to mà rơi lệ.

“Cái gì vây?” Du lười biếng nằm trong lòng Thiết Ngưu, chờ cho Thiết Ngưu kêu la náo loạn thì mới mở miệng vàng. Thuận tiện đem chân trái gác trên chân phải, ẩn hiện suy tính xa xôi.

“A Du…” Thiết Ngưu nháy mắt mất cái, không thể tin được giơ tay sờ tới sờ lui trên người Du.

“Ngươi không có việc gì? Ngươi không có việc gì sao?”

“Ta làm sao không có việc gì! Ôm ta đến trên giường mau” Du nguýt hắn một cái xem thường.

“Ừm” Thiết Ngưu chùi chùi nước mắt, nghe lời ôm lấy Du, quay người lại thấy bên vách tường có một giường gỗ được lót trải đầy đủ.

Nếu như Thiết Ngưu có một chút kinh nghiệm giang hồ thì tốt, hắn sẽ nhận thấy tại vùng thôn quê hoang vu lại có một nhà cỏ ẩn giấu, bên trong có trải da gấu đen, màn gấm buông nhẹ chạm đất, trên chiếc giường lớn được làm hoàn toàn bằng gỗ cây ngô đồng là áo ngủ bằng gấm thêu tay, quả là có bao nhiêu kỳ quái! Càng không cần phải nói đến góc tường trong nhà đã để sẵn một đống than cùng một lò sưởi bằng đồng hiếm thấy ở dân gian, bên tường kia còn đặt một bàn cùng hai ghế.

“A Du, yêm giúp ngươi gọi đại phu, ngươi chờ một chút, yêm sẽ về ngay!” Đem Du đặt cẩn thận xuống giường, nhẹ nhàng mà cởi giày, đắp chăn lên người cho y, Thiết Ngưu sờ hai má Du yêu thương nói.

Du chớp mắt nhìn chằm chằm Thiết Ngưu, chờ Thiết Ngươi sắp xoay người rời đi, mới chầm chậm mở miệng nói: “Ta không bị thương, là giả thôi. Lại đây, đến bên giường, giúp ta băng bó bàn tay, ta có sẵn thuốc tốt, tuyệt đối hữu dụng hơn so với bọn lang bắm bên ngoài. Đúng rồi, gối lên đùi người rất thoải mái đó!”

Vừa nghe Du không có việc gì, Thiết Ngưu đầu óc đơn giản đâu nghĩ được việc phải trách cứ Du giả bộ bị thương, vội vã cởi giày ngồi xuống giường, vỗ vỗ đùi, ý bảo Du hãy gối lên đi.

Du cũng không khách khí, khẽ lật người, gối lên đùi Thiết Ngưu nhắm mắt dưỡng thần.

“A Du, vì sao ngươi lại muốn đến Phương gia?” Thiết Ngưu cẩn thận băng vết thương cho Du xong, không nín được tò mò mà hỏi.

“Tìm đầu mối.” Nói ra ba chữ này, mặc kệ Thiết Ngưu truy hỏi như thế nào, Du cũng không chịu nôn ra một chữ nào nữa.

“Vậy vì sao ngươi phải giả vờ bị thương?” Đành chịu, Thiết Ngưu không có được đáp áp nên không thể làm gì khác hơn là chuyển chủ đề.

“Ai, Thiết Ngưu, vấn đề của ngươi là lúc nào cũng vì sao như thế à? Đệ muội của ngươi có chịu nổi điểm này của ngươi không?” Du mở mắt trừng hắn.

“Hắc hắc” Thiết Ngưu cười khúc khích, “Cho nên bọn họ đều thông minh hơn yêm, hiểu biết nhiều hơn yêm. A Du, ngươi cũng biết nhiều thứ hơn yêm mà, yêm biết ngươi không những đẹp, còn rất thông minh, rất có học vấn, vậy nên yêm không biết thì hỏi ngươi thôi.”

Mấy lời vuốt mông ngựa (nịnh nọt) của hắn làm cho Du tức mà cũng không mắng được, nghẹn nửa này cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

“Con trâu ngốc nhà ngươi bây giờ cũng học được người khác cách vuốt mông ngựa rồi!”

Thiết Ngưu lại cười khúc khích.

Thở dài, Du không thể làm gì khác ngoài việc nhận mệnh giải thích cho hắn, bằng không hôm nay y đừng nghĩ đến việc nghỉ ngơi cho tốt mà suy tính tiếp.

“Ta giả vờ bị thương, là để cho đối phương đoán không ra thực lực của chúng ta. Bởi vì ta thấy kẻ tiếp nhận Phương gia đích thực không đơn giản, trừ bỏ tên đương gia nhà họ Phương là Phương An cùng yêu phụ Phương phu nhân, trong đám gia đinh ẩn dấu không dưới tám gã cao thủ, trong đó có hai tên vừa âm thầm hạ độc thủ với ngươi, nóng lòng muốn giải quyết sạch sẽ chúng ta mà không kinh động đến quan phủ cùng dân chúng bên ngoài. Ta giả bộ bị thương, khiến đối phương nghĩ rằng ngươi trúng tên, bọn chúng sẽ coi nhẹ thực lực chúng ta, ngờ vực ta không phải Phương Kính nhưng cũng không nghĩ đến thân phận chân chính của ta. Dọc theo đường đi ta đã cố tình lưu lại không ít dấu chân ngựa, bọn chúng không ngừng phái ngươi đi giết chúng ta, như thế tạo cơ hội để chúng ta tiêu diệt từng tốp nhỏ, thuận tiện còn có thể tra được không ít khẩu cung. Hiện tại ngươi đã hiểu rõ ràng là vì sao ta phải giả vờ bị thương chưa?”

Thiết Ngưu bội phục gật gật đầu. Mặc kệ có hiểu hay không, từ đáy lòng hắn thầm nghĩ vợ mình thật vô cùng lợi hại. Chí ít y phi thân đá cái phi đao kia một cái cứu mạng già này của hắn, là đã đủ để hắn phục sát đất.

“A Du.”

“Ưm” Du sắp chìm vào giấc ngủ. Hắn hiện tại phải dưỡng thần, đêm nay chắc chắn là sẽ rất vui vẻ đây.

“Nhi tử của hoàng đế cũng bắt chước múa tạp kỹ sao? Ngươi đá cái phi đao kia thật là chuẩn.” Thiết Ngưu nói với chút ao ước.

Du mở choàng mắt, chưa kịp tức giận với hắn, “Ngươi thấy được động tác của ta?”

“Thấy a.” Thiết Ngưu gật đầu, không rõ vì sao mà Du kinh ngạc như thế.

Ngẩng đầu ngưng thần quan sát người phía trên nửa ngày, vẫn chưa nhìn ra được điều gì.

Thiết Ngưu à Thiết Ngưu, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào…

.

Trong lúc Thiết Ngưu còn đang ngủ, Hoàng Phủ Du đi ra ngoài lượn hai vòng trở về.

“Dậy đi! Con trâu lười!” Một cước không chút khách khí đạp lên người hắn.

“A Du” Thiết Ngưu bị đạp cho tỉnh ngủ, “Ngươi sao lại đạp người ta!”

“Ngươi có biết nhóm bếp lò không?”

“Biết a.” Dụi dụi mắt nhìn kỹ, Thiết Ngưu kinh ngạc phát hiện trên mặt Du một nửa đen một nửa trắng, trước ngực áo là một vết bẩn lớn, hai tay cũng đen đen bẩn bẩn.

Thiết Ngưu sửng sốt một chút, lập tức thích thú vỗ đùi đứng dậy, “Ha ha ha! Đại hoa kiểm (Vai mặt hoa) [2]! Đến bếp lò mà cũng không nhóm được! Du ngốc nghếch!” Cuối cùng cũng đến lượt hắn được mắng A Du là ngốc nghếch rồi.

Hoàng Phủ Du mím môi tiêu sái đến bên giường, vươn hai tay, kẹp lấy mặt Thiết Ngưu mà lau chùi bậy bạ một trận.

Hoàng Phủ Du cũng là người không chịu nhận thua, biết rõ từ nhỏ đến lớn bản thân chưa từng nhóm qua bếp lò, ra khỏi nhà thì mọi việc cũng đều có người chuẩn bị cẩn thận. Hôm nay cũng không biết vì sao mà y hăng hái, đột nhiên hứng khởi muốn tự mình nhóm bếp lò, để căn nhà tranh được ấm áp, nhân tiện sẽ mua về chút thức ăn nóng sốt, rồi đánh thức Thiết Ngưu… tiến hành kế hoạch.

Sau nửa canh giờ, đương kim Lịch vương phải thừa nhận có vài thứ một số người học cả đời cũng không thể giỏi, đích thực Hoàng Phủ Du y cũng không phải vạn năng. Trong lòng vạn phần không muốn thuộc hạ nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của y, lập tức không chút do dự mà đạp Thiết Ngưu tỉnh dậy.

Thiết Ngưu cười hì hì châm lửa nhóm bếp, đem đồ ăn Du vứt đấy mà hâm lại cho nóng sốt. Đằng sau nhà tranh, Du thấy một vại nước sạch, múc một ít rửa mặt mũi, cởi áo khoác ra rồi ngẫm nghĩ sao lại mặc vào. Lúc vào phòng thì Thiết Ngưu đã chuẩn bị tốt toàn bộ.

Sau khi hai người ăn no uống say, Du cầm khăn tao nhã lau tay lau miệng, nhìn thấy Thiết Ngưu phủi phủi mồm một cái, thuận tiện đưa khăn tay, Thiết Ngưu cũng không ngại đồ y đã dùng qua, nhận lấy rồi chùi một loạt, bắt chước Du lau lau miệng, lau xong miệng thì lau tay, thấy trên ngón tay còn dính một chút nước sốt, đưa vào miệng mút một cái.

Du ngồi nhàn rỗi thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, mỉm cười nói: “Buổi tối có muốn đi dạo với ta?”

“Muốn. Đi nơi nào?” Thiết Ngưu cầm khăn, nghĩ thầm chờ giặt sạch rồi trả lại cho A Du.

“Gần đây có một miếu thổ địa, chúng ta đi cúng bái.”

Đi ra khỏi nhà cỏ được một đoạn ngắn, Thiết Ngưu quay đầu lại thì không còn thấy căn nhà. Đâu đâu cũng chỉ thấy cảnh vật hoang vu, cây cỏ xơ xác quấn vào những thân cây thấp. Thiết Ngưu nhận ra, đó là bụi gai.

Đi theo A Du rẽ bảy tám lần, rẽ tới một cái đường nhỏ do người khác đi nhiều mà thành, đầu đường thấy một miếu thổ địa nho nhỏ hai cửa nhỏ đóng kín, nhìn bề ngoài hoang vắng, có lẽ đã nhiều năm không ai thắp nhang đèn.

“Thiết Ngưu, ngươi biết bện dây thừng bằng cỏ không?” Du dừng chân nhìn kỹ ngôi miếu thổ địa im ắng.

Thiết Ngưu theo phân phó của A Du, vừa ngồi bện dây thừng, vừa ngồi trong bụi cỏ nhìn A Du nhà hắn diễn kịch.

Chỉ thấy Du khập khà khập khiễng khó khăn bước về phía trước, vừa đi vừa kinh hãi quan sát tình hình xung quanh. Kia một thân quần áo bị nhuốm bụi than lại thêm vài chỗ rách, như là vừa chui ra từ trong bụi cỏ gai. Cho tới bây giờ Thiết Ngưu chưa từng thấy qua bộ dạng A Du lôi thôi như thế, không khỏi thấy buồn cười.

Cách miếu thổ địa còn chừng hai mươi bước, đột ngột có người nhảy ra vỗ tay cười to.

“Ha ha! Bộ dạng sao lại thế này, ta đã nói con rùa rụt đầu này chạy không được bao xa. Quanh đây cũng không có chỗ ẩn thân, trong miếu còn quần áo dính máu của tên bảo tiêu, ngươi xem, đã trở lại rồi!”

Hoàng Phủ Du đóng giả điệu bộ Phương Kính khẩn trương thoái lui.

Trong miếu thổ địa âm u xuất hiện một nhân ảnh chậm rãi thong thả bước ra.

“Tiểu tử, nói, ngươi là ai phái tới! Nói ra không chừng còn có thể cho ngươi chết một cách dễ dàng, bằng không…!” Trung niên hán tử gầy còm tay khoát sau lưng âm trầm nói.

“Hỏi thừa như thế làm gì! Trực tiếp bắt thằng rùa con này lại rồi tra khảo! Nhìn thủ đoạn của lão tử sẽ khiến hắn nói ra cả chuyện mẹ mình đi vụng trộm ấy chứ chả chơi! Ha ha!” Nam tử râu ria đầy mặt nhảy một bước đến trước mặt Phương Kính.

Phương Kính tựa như con thỏ sợ hãi, lại lui một bước.

“Ngươi, các ngươi đã giết bảo tiêu của ta còn chưa đủ sao, muốn như thế nào nữa?”

“Tiểu tử, ngươi còn muốn giấu diếm đến lúc nào? Trong lòng ngươi với ta đều biết rõ, Phương Kính thực sự giờ đã nằm làm thức ăn cho con kiến! Nói! Ngươi là ai phái tới!”

“Ai nói ta không phải là Phương Kính, các ngươi không chỉ đoạt gia sản của ta, giết người nhà ta, hiện tại còn vu tội ta không phải người nhà họ Phương! Các ngươi cũng quá mức rồi!” Phương Kính phẫn nộ, thần sắc thê lương mà kêu lên.

“Vương lão, theo ta thấy, thằng rùa con này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Để ta cho hắn nhìn một cái mới được!” Đại hán râu ria cười ngoan độc.

Vài câu thằng rùa con của gã khiến Hoàng Phủ Du bốc hỏa.

Miễn cưỡng nhếch miệng, Phương Kính nói: “Các ngươi không nên khinh người quá đáng. Đến tượng đất còn có ba phần thổ tính (kẻ hiền lành mấy cũng có một phần hung dữ), nếu như các ngươi muốn đuổi cùng diệt tận, như vậy ta cũng chỉ có, chỉ có…”

“Chỉ có thể nào? Thằng rùa con…”

Đại hán râu ria cười đến quái đản, đi một bước tới gần Phương Kính, đột nhiên đại thủ vung một trảo, chụp xuống đỉnh đầu Phương Kính.

“Chỉ có bắt các ngươi làm con lừa để giỡn chơi.” Hoàng Phủ Du đang giả bộ làm Phương Kính liền bật cười. Tránh cũng không tránh, khẽ phất một chưởng, nhanh như cắt nắm lấy cổ tay của địa hán râu ria một cách nhẹ nhàng.

“Xoạch”

Đại hán râu ria thảm thiết kêu một tiếng, ngay lập tức trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

“Lại đây lại đây, con lừa ngoan, chạy một vòng để gia nhìn.”

Du gian xảo nắm cổ tay đại hán râu ria giống như dắt con lừa, tha đi một vòng.

Đại hán râu rai bị ép buộc chạy quanh Du một vòng.

Tất cả mọi việc tựa như một màn điện quang thạch hỏa (màn chớp giật) [3], chờ hán tử trung niên họ Vương phản ứng kịp, đại hán râu ria đã rơi vào tay địch nhân. Hán tử họ Vương lấy làm kỳ lạ tại sao đại hán râu ria lại cam tâm chịu nhục bị tha đi một vòng trên đất như thế, hắn lại không biết rằng cổ tay của đại hán râu ria không chỉ bị Du bóp nát, mạch môn yếu hiểm của gã cũng bị Du nắm được khiến cho không thể xuất lực. Đại hán râu ria cũng không mở miệng chửi bới, là vì đã bị nội lực của Du cuồn cuộn đổ vào không thở nổi.

Hán tử họ Vương mở to hai mắt, không thể tin được tất cả phát sinh ngay tại trước mắt, hắn lại không thể thấy rõ Phương Kính xuất thủ từ bao giờ mà đã nắm đại hán râu ria trong tay. Phương Kính vừa nãy biểu tình hoảng sợ tinh thần sa sút cũng biến đổi thành bộ dạng lười biếng chế nhạo khinh thường. Một thân áo quần rách rưới kia cũng như một loại châm chọc đả kích bọn chúng.

“Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai!” Là người nào có thân thủ như vậy! Có thể một chiêu đã chế phục được Sa Tiêm Đao.

~*~

[1] Nguyên văn “dã liên bộ” | 也莲步: cụm từ này có phần liên quan đến điển tích sau.

Nam sử kể: Đông Hôn Hầu yêu quý nàng hầu là Phan Phi rất đẹp, cho làm cái lầu ở, sàn chạm những đoá sen. Mỗi lần nàng bước đi, ông khen: “Thử bộ bộ liên hoa dã” (“Mỗi bước đi nở một đoá sen vậy”), ý chỉ sự tôn quý, đẹp đẽ.

[2] Đại hoa kiểm | 大花脸: Vai mặt hoa trong tuồng hát thời xưa.

[3] Điện quang thạch hoả | 电光石火: Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石]: Điện quang là ánh sáng của tia chớp, thạch hỏa là lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Theo Baidu )

~*~

Phương danh:

Phương Kính – 方敬 – Phương: chính trực, ngay thẳng / họ Phương; Kính: tôn kính, ngưỡng mộ.

Phương An – 方安 – Phương: chính trực, ngay thẳng / họ Phương; An: bình an, yên ổn.

Sa Tiêm Đao – 沙尖刀 – Sa: cát / họ Sa; tiêm: nhọn; đao: đao hay dao; Tiêm Đao: đao nhọn, dao nhọn / mũi tiên phong.
Bình Luận (0)
Comment