Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 1

Năm 1884 theo lịch đế quốc Tây Nhĩ, đầu thu.

Trời vừa mới mưa xong, tầng mây xám xịt bao phủ bầu trời thành Hưu Ngoã, khiến khung cảnh u ám và lạnh lẽo. Một cỗ xe ngựa mệt mỏi lăn bánh từ xa tiến đến. Người đánh xe và ngựa đều đã kiệt sức, trên thân xe phai màu còn in những vết bùn khô cằn, xe rung lên leng keng khi chạy vào chợ, cuối cùng dừng lại trước trạm dịch.

Một chiếc chân mang giày ủng bước ra khỏi xe, tiếp theo là chiếc chân còn lại, trên đôi ủng là đôi chân mảnh mai, rồi đến bộ y phục lữ hành màu đen. Nhìn lên trên nữa là khuôn mặt xinh đẹp của một thiếu nữ. Gương mặt trắng nõn, mũi cao cùng đôi môi mềm mại, đôi mắt màu xanh lục như ngọc bích, sáng rực dưới hàng mi dài.

Thiếu nữ không mang vẻ mệt mỏi sau chuyến hành trình dài. Cô quan sát thành phố xa lạ, xách chiếc va li lên, từ chối những tiểu nhị đang vây quanh chào mời khách, rồi rời khỏi trạm dịch.

Thành Hưu Ngõa không phải là một thành phố thân thiện.

Những công trình thô sơ che khuất ánh sáng, con đường u ám và chật hẹp. Những viên đá lát đường hằn sâu dấu vết bánh xe, nước mưa đọng lại trong các khe đá lớn nhỏ, chỉ cần giẫm chân vào là bùn nước bắn tung lên.

Đám trẻ rách rưới chơi đùa trên đường, một đứa trẻ vấp ngã vì viên đá nhô lên, chiếc bánh mì đen trên tay lăn lông lốc trên đường, dính đầy nước bẩn và bùn lầy, bị một đứa trẻ khác nhặt được. Còn chưa kịp cắn miếng nào, mẹ đứa trẻ bị mất bánh mì đã xông ra, tát mạnh vào mặt thằng bé ăn trộm, giật lại chiếc bánh mì và chửi rủa, nhét vào tay đứa con đang khóc. Đứa trẻ nín khóc, nhìn thằng bé bị đánh với nụ cười khoái trá, cắn ngấu nghiến chiếc bánh mì đầy bùn đất, quên cả cơn đau từ đầu gối đang rướm máu.

Một tên say rượu không có tiền trả bị những người làm thuê đánh tới tấp, bị kéo lê ra ngoài đường, mặt mũi bầm tím còn dính đầy nước bọt và vết máu, xung quanh vang lên tiếng cười giễu cợt.

Đội cảnh vệ của thành phố lười biếng tuần tra, áo đồng phục đỏ bị đội lệch, vào các quán rượu để tống tiền theo thông lệ, mắt ngó lơ những tên trộm đang chạy trốn ở con hẻm bên cạnh. Một tên cảnh vệ đi ngang qua kẻ say rượu nằm sõng soài, thấy đôi ủng mới lau sáng loáng dính bùn, liền nhấc chân lên lau vào người kẻ say đang bất tỉnh.

Ở góc phố, một đám trẻ con bắt được một con chuột gầy guộc, chơi trò xét xử. Con vật nhỏ tội nghiệp không yên trong chiếc lồng sắt, bị những chiếc que gỗ chọc vào khiến nó nhảy lên liên tục. Cuối cùng, bọn trẻ đổ dầu đốt đèn lên nó và châm lửa, biến con chuột thành một quả cầu lửa. Bọn trẻ đóng vai quan toà và luật sư cười vang khi nghe tiếng kêu thảm thiết của con chuột, mùi thịt cháy khét bốc lên trong không khí.

Người đánh xe vung roi, chiếc xe ngựa chở theo vị khách mới chạy nhanh hơn. Đôi mắt xanh lục trong xe im lặng quan sát, lướt qua những người ăn xin nằm rạp bên đường, những tên lưu manh lục lọi thùng rác, đám trẻ con cười đùa ác độc, và những tên cảnh vệ đang sờ nắn túi tiền, bước về phía cửa tiệm tiếp theo. Xe chậm rãi quẹo vào góc phố.

Là căn cứ quân sự hàng đầu của đế quốc Tây Nhĩ, căn cứ Hưu Ngoã nằm ở ngoại ô, tựa như một thành phố khác chỉ cách thành Hưu Ngoã một đoạn ngắn. Căn cứ khổng lồ đóng quân hàng vạn binh lính, nhiều bộ phận khác nhau hoạt động trật tự, khiến dân chúng trong vùng nhìn mà khiếp sợ. Edit: FB Frenalis

Vào buổi trưa nhàn nhã, cửa phòng hành chính quân sự bị gõ. Viên thượng uý ngồi sau bàn làm việc khẽ ngồi thẳng dậy.

"Vào đi."

Thiếu nữ bước vào, vẫn mặc bộ y phục lữ hành, nét kiều diễm mang theo khí chất lạnh lùng của quân nhân. Cô thực hiện một động tác chào theo kiểu quân đội. "Báo cáo, Lâm Y Lan phụng mệnh đến trình diện."

Viên thượng uý giấu vẻ kinh ngạc của mình, nhận lấy tập hồ sơ trình lên, ánh mắt dừng lại đôi chút ở dấu tuyệt mật.

"Lâm Y Lan, điều chuyển từ thành Đặc Nhĩ, tốt nghiệp Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, kỹ năng quân sự xuất sắc, thành tích công tác tốt... Xin lỗi, cô trình diện với tư cách một binh nhì!?" Ghi chú không thể nhầm lẫn khiến viên thượng uý sửng sốt.

"Vâng, thượng uý."

Viên thượng uý không nhịn được hỏi thẳng. "Cô đã đắc tội với vị đại nhân nào?"

"Thuộc hạ chỉ phụng mệnh đến Hưu Ngoã báo danh, ngoài ra không biết gì khác."

Câu trả lời không quá cứng rắn cũng không quá mềm mỏng đã đập tan lòng tò mò đang bùng phát, đồng thời kéo viên thượng uý quay về lý trí. Những đặc tính trong hồ sơ này không cho phép bất kỳ sự điều tra nào. Viên thượng uý tỉnh táo lại, nặng nề suy nghĩ về bản lý lịch kỳ lạ này.

Có lẽ mỹ nhân này đã chọc giận một vị quyền quý nào đó mà bị giáng chức, thậm chí có thể cô sẽ không còn sống để trở về. Dính líu đến cô thì khó mà đoán trước kết cục, tốt nhất nên tránh xa. Viên thượng uý tiếc nuối liếc nhìn gương mặt kiêu lạnh kia, khẽ đóng tập hồ sơ lại, bấm chuông gọi lính cần vũ

"Tân binh trình diện, đưa cô ấy đi sắp xếp."

Lính cần vụ cung kính dò hỏi. "Xin hỏi trưởng quan, đưa đến bộ phận nào?"

"Doanh bộ binh đã trình không biết bao nhiêu báo cáo thiếu người, vậy thì..." dẫu sao cũng là mỹ nhân hiếm thấy, viên thượng uý mềm lòng, để lại một đường lui, "Đưa cô ấy đến báo danh với Chung Tư."

Căn cứ Hưu Ngoã có vài lữ đoàn bộ binh, mỗi lữ đoàn chia thành năm doanh, mỗi doanh lại chia thành mười liên đội. Chung Tư là trung úy chỉ huy liên đội năm của doanh ba, một trong những chiến đội xuất kích thường xuyên nhất, đồng thời cũng thuộc tầng lớp thấp nhất trong quân đội.

Liên đội bộ binh chiến đấu rất mạnh, nhưng tỉ lệ thương vong cũng cao không kém.

Nhiều năm phục vụ trong đội tiền tuyến, trung úy Chung Tư nổi tiếng xấu tính mà mọi người đều biết, có một vết sẹo dữ tợn trên má khiến người ta không dám nhìn thẳng. Khi nổi giận, anh ta trở nên vô cùng đáng sợ. Lông mày rậm cau lại, Chung Tư tỏ vẻ không hài lòng khi nhìn tân binh đến báo danh, lộ rõ sự khinh miệt.

"Đã qua huấn luyện cơ bản chưa?"

"Vâng, thưa quan chỉ huy."

"Biết dùng súng không?"

"Biết ạ."

"Đi nhận trang bị đi, ba mươi phút sau chia đội tập hợp, mong cô không chỉ dùng vẻ ngoài để vượt qua cuộc khảo sát."

Phân công xong tân binh tựa như yếu kém không có sức chiến đấu, Chung Tư buông lời chửi thề, lại một lần nữa mắng chửi cấp trên.

Tình hình ở thành Hưu Ngoã đang hỗn loạn, gần đây chiến sự hao tổn nhiều, đặc biệt thiếu những cựu binh giàu kinh nghiệm. Anh ta đã nhiều lần nhấn mạnh sự cần thiết của việc bổ sung nhân lực, nhưng kết quả lại toàn nhận về tân binh hoặc phụ nữ. Nếu ở thời kỳ bình thường, có lẽ họ còn có cơ hội huấn luyện, nhưng lúc này, quân đội của doanh ba đã được lệnh tham gia trấn áp cuộc tấn công vào tòa thị chính của phiến quân thành Hưu Ngoã.

Chỉ hy vọng rằng những kẻ xui xẻo đến không đúng thời điểm này sẽ đủ may mắn, không phải chết ngay trong ngày đầu báo danh.
Bình Luận (0)
Comment