Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 101

La Phi buông tay khỏi Tát Sa, không cần thiết phải giữ nữa, bởi vì thái tử Lợi Tư cũng giống như hắn, đang đờ đẫn nhìn ra cửa sổ.

Chỉ khi đội cận vệ rút đi cùng với chiếc xe ngựa, La Phi mới cất lời: "Tôi nhìn nhầm chăng? Hình như đó là quan Chấp Chính Tu Nạp, ngài ấy điên rồi sao?"

Tát Sa đứng lặng rất lâu, đột nhiên lên tiếng: "La Phi, cậu từng báo cáo rằng không thể điều tra được quá khứ trước khi nhập ngũ của Tu Nạp đúng không?"

La Phi vẫn chưa hiểu: "Đúng vậy, vị ấy dường như chỉ đột ngột xuất hiện sau năm 16 tuổi."

"Nghe nói hắn ghét phụ nữ mắt xanh lục?"

La Phi càng thêm mơ hồ: "Đúng vậy, nhưng điều đó có liên quan gì đến việc ngài ấy điên hay không?"

Tát Sa im lặng một lúc lâu, môi khẽ giật giật, đột nhiên cười rộ lên.

Nụ cười kỳ lạ chứa đựng một điều gì khó diễn tả, khiến La Phi không khỏi bất an, gần như nghĩ rằng có thêm một kẻ điên nữa. "Ngài cười cái gì vậy?"

"Làm sao có thể có một người phụ nữ như thế? Cô ta vẫn luôn giữ bí mật này, im lặng mang theo xuống mồ..." Tát Sa nhìn về phía chiếc xe ngựa đang dần biến mất, nụ cười phức tạp mà chua xót, thoáng chút căm hận: "Tu Nạp thật là người đàn ông may mắn nhất trên đời."

La Phi hoàn toàn không hiểu: "Ngài đang nói gì vậy?"

Tát Sa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "La Phi, cậu từng nói rằng một trong những lý do Lâm Y Lan phóng hỏa năm đó là để trả thù cho tình nhân."

"Đúng, nhưng đó chỉ là một suy đoán vô lý..."

"Không, đó không phải là vô lý, mà là sự thật. Cô ta phóng hỏa để che giấu một bí mật: cô ta đã bí mật hồi sinh tình nhân của mình." Tát Sa dần hiểu ra mọi mối liên hệ. "Nếu Lâm Y Lan có thể được hồi sinh nhờ Thần Quang, người khác cũng có thể. Có lẽ, thiên tài học giả bị giết trong vụ hỏa hoạn vì lý do đó. Cô ta đã cứu sống tình nhân rồi đưa hắn đi, sau đó phóng hỏa để thiêu rụi mọi dấu vết. Còn lúc cô ta bị xử bắn, rất có thể công tước Lâm đã giở trò, khiến cô ta tái sinh dưới danh tính của Ngải Vi."

"Ngài phân tích rất hợp lý, nhưng....", La Phi trong sự mơ hồ đột nhiên nhận ra. "Tình nhân đó..."

"Tình nhân đó đã rời đi an toàn,  sau đó không ngừng thăng tiến, bằng cách nào đó đã lên nắm quyền nhờ cuộc đảo chính quân sự và trở thành quan Chấp Chính của đế quốc Tây Nhĩ." Tát Sa nói với giọng lạnh lùng đầy chế giễu. "Hắn biết tình nhân đã chết, nhưng trong lòng chưa bao giờ quên cô ta. Lý do hắn căm ghét cô ta chỉ vì từng yêu cô ta tha thiết. Thế nhưng, hắn không ngờ rằng cô ta đã bí mật hồi sinh, và vẫn âm thầm bảo vệ gia tộc mà cô ta từng phản bội bằng máu của mình."

Chỉ là một ảo ảnh, tôi đã nhìn nhầm.

Anh ấy sống rất tốt, tốt hơn tôi tưởng nhiều.

Có lẽ anh ấy cũng không yêu tôi. Thế thì sau bao nhiêu năm, cũng chẳng còn lý do gì để gặp lại!

Không ai sẽ yêu một phù thủy cả.

Cô đã từng hỏi Tu Nạp sẽ xử lý phù thủy như thế nào, nhưng hắn luôn nghĩ đó chỉ là một cách để cô đổi lấy cơ hội sống sót.

Hắn chưa bao giờ thực sự hiểu cô, dù đã từng thấy nước mắt của cô, từng hôn lên đôi môi cô, trò chuyện với cô vô số lần, nhưng đến giây phút này, hắn mới thực sự thấu hiểu linh hồn kiêu hãnh và trong sáng của cô. Trong tâm trí hắn lại hiện lên đôi mắt đỏ mỹ lệ, phủ một tầng lạnh lẽo tự giễu. Ngực của Tát Sa đột nhiên đau đớn mãnh liệt.

La Phi hoàn toàn ngơ ngác trước những gì đang xảy ra. "Tôi không hiểu, tại sao cô ta không nói ra tất cả?"

"Bởi vì hắn đã thay đổi, không còn là tình nhân hèn kém của cô ta nữa. Nếu người đàn ông này không còn yêu cô ta, thì cô ta chẳng còn cần thiết phải cầu xin sự sống từ hắn." Tát Sa ngừng lại một lúc, cười gượng. "Nếu ai đó nói với tôi rằng quan Chấp Chính  Tu Nạp lãnh khốc vô tình bỗng trở nên điên cuồng vì tình yêu, tôi sẽ nghĩ đó là một trò đùa lố bịch."

Quan Chấp Chính Tây Nhĩ yêu say đắm một phù thủy sao? La Phi không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ của hắn hỗn loạn không kém gì lời nói. "Tôi không hiểu... Làm sao có thể... Tại sao lại thế này... Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Tát Sa nhìn những ngọn đèn sáng rực ngoài phố, một lúc lâu sau mới lên tiếng. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ không còn phải đối mặt với vị quan Chấp Chính khó nhằn này nữa."

La Phi lại lần nữa choáng váng.

"Chỉ cần hắn còn chút cảm xúc của con người, thì sẽ không giết chết phù thủy. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn xong đời rồi." Tát Sa nói với giọng điệu cực kỳ phức tạp. "Người đàn ông này đã mất trí rồi. Lẽ ra hắn nên giấu kín phù thủy đi, nhưng thay vào đó lại công khai bế cô ta trước mặt tất cả mọi người. Người dân sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội này, hành động của hắn vừa rồi đã hoàn toàn hủy hoại danh dự và uy tín của chính mình." Edit: FB Frenalis

"Ngài đang nói rằng quan Chấp Chính Tu Nạp sẽ bị lật đổ sao?"

"Hắn sẽ rơi xuống với tốc độ nhanh gấp mười lần so với khi hắn leo lên, danh tiếng tan tành." Tát Sa lạnh lùng cười. "Trừ khi hắn có thể ngay lập tức tìm được một người phụ nữ khác có đôi mắt đỏ để thay thế và công khai xử tử phù thủy, nhưng điều đó rõ ràng là không thể."

La Phi cố gắng theo kịp dòng suy nghĩ của Tát Sa. "Vậy có phải chúng ta nên lập tức thắt chặt mối quan hệ với vị đại thần có khả năng kế nhiệm quan Chấp Chính tương lai nhất của Tây Nhĩ?"

"Tạm thời hãy quan sát thêm. Nếu trong vài ngày tới Tu Nạp không quay về Đế Đô..." Tiếng nói dần nhỏ lại, Tát Sa chìm vào suy tư.

*****

Bên trong một chiếc xe ngựa nhỏ, đủ chỗ cho hai người ngồi đối diện nhau.

Anh ngồi cách cô chỉ một cánh tay, hoàn toàn trầm mặc, chỉ còn lại tiếng xe ngựa lăn bánh bên tai.

Bên trong xe im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của anh, gần như bao trùm lấy không gian.

Ánh nhìn của anh quá mãnh liệt, cô không dám nhìn lại, vô thức ôm lấy cánh tay mình. Trong một thoáng, cô nghĩ rằng anh đã nhìn thấu mọi thứ, nhưng lý trí lại nói với cô đó chỉ là ảo giác. Có lẽ anh chỉ muốn giữ mạng cho phù thủy để thẩm vấn, hoặc có lẽ ngay sau đó sẽ xuất hiện xiềng xích và dụng cụ tra tấn.

Sự lo lắng và bối rối quẩn quanh trong lòng cô, suy nghĩ trở nên mệt mỏi và hỗn loạn.

Bỗng nhiên anh giơ tay lên, theo phản xạ cô né đi, không kịp chuẩn bị nên đầu đập mạnh vào vách xe cứng, gây ra một cơn chóng mặt dữ dội.

Bàn tay anh lơ lửng giữa không trung rồi rút lại, sau đó anh lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh cô.

Mất một lúc cô mới nhận ra, sau đó dùng khăn tay để ấn lên vết thương ở trán.

Máu thấm ướt chiếc váy dính vào da một cách khó chịu. Anh cởi áo khoác của mình đưa cho cô, nhưng cô lắc đầu. "Sẽ làm bẩn áo."

Trong bóng tối của chiếc xe ngựa không thể nhìn thấy biểu cảm của anh. Đốt ngón tay anh lại khẽ kêu lên, sau đó anh ném chiếc áo khoác lên đùi cô, giọng nói cứng nhắc đến mức kỳ lạ.

"Mặc vào!"

Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhấc chiếc áo khoác và đắp lên người. Chiếc áo khoác dày ấm vẫn còn giữ lại hơi ấm từ anh, khiến cơ thể lạnh lẽo của cô dần ấm lại. Sự rung lắc đều đặn của chiếc xe ngựa làm cô mê man, không còn gắng gượng nổi nữa, cô dựa vào vách xe mà thiếp đi.

Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn xa hoa.

Tấm chăn lụa mềm mại như mây nhẹ nhàng phủ lên người cô, khiến cơ thể ấm áp và dễ chịu. Gối đầu tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, loại hương liệu cao cấp nhất từ Tây Âu. Lò sưởi vẫn cháy bập bùng, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Chiếc bàn trang điểm tinh xảo, ghế bành có tay vịn thiết kế trang nhã, chân nến và bồn rửa tay bằng bạc tinh khiết, thảm lụa mềm mại phủ trên nền nhà. Căn phòng rộng rãi tao nhã và ấm cúng, bày trí lãng mạn xa hoa như thế này chắc chắn thuộc về một gia đình quý tộc nào đó.

Nhưng có gì đó không đúng, cô lẽ ra phải tỉnh dậy trong một nhà giam.

Cô ngẩn ta một lúc, sau đó xốc chân lên lại ngây người.

Chiếc váy tang dính đầy máu đã biến mất, còn cơ thể thì trần trụi không mảnh vải che thân. Mọi vết thương đều đã được băng bó lại, thậm chí đến cả lòng bàn chân cũng được lau sạch sẽ.

Đầu óc cô mơ hồ không thể suy nghĩ thêm gì, cô kéo chăn quấn quanh người bước xuống giường.

Mở cửa phòng ngủ, đập vào mắt cô là một phòng khách tinh tế nối liền với thư phòng. Cánh cửa dẫn ra hành lang bị khóa, bên ngoài văng vẳng tiếng bước chân tuần tra của binh lính.

Rõ ràng cô đang bị giam giữ, nhưng điều đó lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ Tu Nạp chưa phát hiện ra điều gì, chỉ muốn tìm cách khác để khai thác bí mật về Thần Quang. Nghĩ vậy, cô bình tĩnh lại và bước vào phòng tắm trong phòng ngủ.

Cô mở vòi nước, dòng nước trong lành chảy xuống xối sạch những bụi bẩn tích tụ sau những ngày chạy trốn. Nước ngấm vào các vết thương gây ra cảm giác nhức nhối, nhưng cô cố chịu đựng cơn choáng váng mà tắm rửa sạch sẽ, sau đó quấn khăn tắm quanh người, đứng trước chiếc gương lớn viền bạc gỡ bỏ băng gạc trên trán.

Vết thương dài khoảng ba phân, xung quanh tím bầm. Cô nhìn một lúc, bất chợt bị thu hút bởi vết sẹo trên cổ.

Cô vén mái tóc ướt qua một bên, nhìn thấy trên gáy mình có một vết sẹo đỏ mờ. Cô khẽ ấn vào rồi chợt nhớ ra, có lẽ đó là vết sẹo để lại từ máy chém. Nếu lưỡi dao rơi xuống thêm một chút nữa, đầu cô chắc đã lìa khỏi cổ.

Nếu điều đó xảy ra, tất cả mọi thống khổ đều sẽ kết thúc. Cô hoảng hốt nhìn mình trong gương, hình ảnh rõ ràng dần bị hơi nước làm mờ. Cô giơ tay lau đi, đột nhiên phát hiện có một người nữa trong gương, lập tức sững sốt.

Tu Nạp đứng ở cửa nhìn cô.

Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm không thể nhìn thấu, làm cả người rét run.

Cô rõ ràng đã khóa cửa...

Sự trầm mặc chăm chú đáng sợ hơn hết thảy, chưa bao giờ cô cảm thấy điều gì hoặc ai đó đáng sợ đến thế. Sau một lúc lâu, cô đè lại khăn tắm cố gắng mở miệng: "Xin hãy ra ngoài, để tôi mặc đồ."

Cuối cùng anh cũng động đậy, nhưng thay vì rời đi, anh lại tiến về phía cô, đôi mắt sâu thẳm không rời khỏi cô.

Giống như con mồi dưới móng vuốt của chim ưng, cô hoảng loạn cố tránh xa, nhưng vô ích. Anh túm lấy cánh tay cô, ép cô vào tường, thô bạo xé toạc chiếc khăn tắm ra khỏi người cô.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Cơ thể trần truồng của cô phơi bày trong không khí lạnh lẽo, ngực cô áp vào bức tường gạch men lạnh ngắt. Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt anh, cũng không biết anh định làm gì, chỉ có thể run rẩy không kiềm chế được. "Đừng... Làm ơn..."

Cô nghẹn ngào, không biết mình đang cầu xin điều gì.

Bàn tay giữ chặt cánh tay cô mạnh mẽ như gọng kìm, còn một tay kia bất ngờ vuốt ve dấu ấn trên tấm lưng mảnh khảnh. Giọng nói trầm thấp vang lên sau tai: "Linh hồn bên trong cơ thể này là ai?"

Cô sững người lại, không thể trả lời.

Bàn tay anh siết chặt hơn. "Nói cho tôi biết, linh hồn bên trong là ai."

Cô cắn chặt môi.

Một lát sau, anh bật cười, tiếng cười phát ra từ kẽ răng đầy hận thù và oán giận. "Tôi biết cô sẽ không nói, ngay cả tòa án hay máy chém cũng không thể khiến cô mở miệng, đúng không?"

Anh siết chặt eo cô, kéo cô xoay lại và ôm chặt vào lòng, tay còn lại rút súng ra, họng súng lạnh lẽo đặt lên lưng cô. "Đây là khẩu súng mới nhất, uy lực rất mạnh, một viên đạn có thể xuyên qua ba người."

Cánh tay rắn chắc như thép siết lấy cô đến mức không thở nổi, từng lời anh nói thấm vào tai cô, lạnh lẽo và vô tình. "Nếu cô nhất quyết không nói, thì hãy để trái tim cô nói với tôi. Để viên đạn xuyên qua ngực cô, rồi mang theo máu mà xuyên thẳng qua tim tôi. Có lẽ tôi sẽ biết được sự thật."

Cô sợ hãi, vùng vẫy yếu ớt, nhưng cơ thể kiệt sức chỉ khiến cô bị anh giữ chặt hơn.

Khuôn mặt anh vô cảm nhìn xuống cô, hành động điên cuồng  hoàn toàn trái ngược với lời nói bình tĩnh. "Tôi chỉ đếm đến ba..."

"Không!" Cô cố gắng đẩy anh ra. "Anh điên rồi!"

"Một."

Cô hoảng loạn và sợ hãi, anh chỉ lẳng lặng quan sát cô, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nụ cười lạnh lẽo. Anh kéo chốt an toàn của khẩu súng. "Hai."

"Không!"

Kim loại bạc cấn vào da thịt, họng súng cứng rắn ấn chặt vào lưng. Rốt cuộc cô cũng sụp đổ, mất khống chế hét lên: "Không! Phỉ Qua! Là em!"

Tên gọi như bị phủ bụi từ lâu văng ra trong không khí, thế giới như chợt dừng lại.

Cánh tay anh buông lỏng, Lâm Y Lan ngã gục xuống đất, đôi tay run rẩy che lấy gương mặt. "... Đúng vậy, là em."

*****

Có lẽ do quá sợ hãi, hoặc có thể vì bị lạnh, cô lên cơn sốt cao.

Những khuôn mặt mờ ảo dần hiện lên trong giấc mơ vỡ vụn: Nhũ mẫu dịu dàng dỗ dành, gương mặt hiền hòa của mẹ, nụ cười rạng rỡ của Na Ly, giọng nói chế giễu kiêu ngạo của Tát Sa, còn có cha cô... Đôi mắt xanh lạnh lẽo vẫn đầy vẻ châm chọc, nhưng lạ thay, cô không còn cảm thấy buồn khổ nữa, mà chỉ còn lại sự xa xăm và hoài niệm.

Ai đó liên tục thay khăn mát đắp lên trán cô, lau đi mồ hôi khi sốt cao. Mỗi khi cô uống thuốc đắng, luôn có một thìa mật ong ngọt dịu theo sau. Trong cơn mê man, cô nghĩ đó là nhũ mẫu, nhưng khi hạ sốt tỉnh lại, cô nhận ra người chăm sóc tỉ mỉ cho cô là Phì Qua.

Mười năm trước, anh cũng cực kỳ kiên nhẫn, mười năm sau vẫn không thay đổi. Anh đo thân nhiệt cho cô, cho cô uống thuốc đúng giờ, thay những tấm ga giường ướt đẫm mồ hôi, chăm sóc cô như một đứa trẻ lúc nào cũng yếu đuối, như thể anh chưa bao giờ rời đi.

Có lẽ anh cũng không cần rời đi. Anh ở cùng phòng với cô, ngủ chung giường, nhưng rất ít khi mở lời.

Cô dần dần hồi phục sức khỏe. Đôi lúc anh ngủ say, cô quay đầu sang lặng lẽ ngắm nhìn đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh trong bóng tối.

Anh bất chợt mở mắt ra, khuôn mặt tinh tế khẽ mỉm cười. Đôi môi lạnh lùng bỗng trở nên nhu hoà, làm tan chảy khí chất nghiêm nghị của anh, nhưng đó chỉ là tồn tại trong trí tưởng tượng của cô. Thực tế anh chưa bao giờ mỉm cười. Giữa hai người luôn có một bức tường vô hình ngăn cách họ, so với người xa lạ còn xa cách hơn.

Lâm Y Lan hiểu rất rõ, sự hiện diện của cô là một rắc rối ngoài ý muốn, khiến vị quan Chấp Chính cảm thấy vô cùng phiền phức.

Căn phòng này nằm trên tầng thượng của Tòa Thị Chính Mỹ Lệ, mọi lối vào đều được canh gác bởi những cận vệ trung thành. Họ không phải để ngăn chặn kẻ địch, mà là để đối phó với đám đông phẫn nộ. Những ngày qua, rất nhiều người đã tập trung dưới toà nhà. Nếu không có sự hiện diện của đội cận vệ khét tiếng, có lẽ bạo loạn đã bùng phát.

Đứng lặng rất lâu, cô từ ban công nhìn xuống.

Ban công rất cao, tiếng hét từ phía dưới bị gió thổi tản đi, nhưng cô vẫn đoán được họ đang hô gì.

"Thiêu chết phù thủy!" Đám đông không ngừng gào thét.

Dòng người đông đúc giống như một đàn kiến, mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả.

Cô gần như có thể đoán được, nếu quan Chấp Chính bị phù thủy mê hoặc mà đối đầu với sức mạnh này, đám đông phẫn nộ sẽ không ngần ngại lật đổ vị thần mà họ từng tôn kính, để rồi thiêu anh cùng với phù thủy thành tro bụi.

Cơn gió lạnh buốt xé toạc tà áo cô. Cô đứng đó một mình nhìn xuống rất lâu, cho đến khi một bàn tay giữ chặt cánh tay cô, kéo cô rời khỏi mép ban công.

Cô quay đầu lại. Phỉ Qua đang nhìn cô chằm chằm, ngón tay siết chặt, trong đôi mắt sâu thẳm của anh thoáng hiện một tia sợ hãi.

Lâm Y Lan ngơ ngác nhìn anh.

Phỉ Qua nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói, "Vào đi thôi, bên ngoài gió lớn."

Cô ngoan ngoãn bước vào trong, anh đi theo sau, khóa chặt cánh cửa dẫn ra ban công. "Trên bàn có bánh ngọt."

Lâm Y Lan liếc nhìn khay bạc. "Cảm ơn, nhưng em không đói."

Phỉ Qua kiên nhẫn. "Thử một chút đi, có thể em sẽ thích."

Cô không có tâm trạng để thưởng thức điểm tâm, nhưng vẫn nhấc nắp bạc lên. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khiến cô bất giác khựng lại.

"Bánh kem việt quất, thị nữ trong phủ công tước nói em thích món này nhất." Giọng anh thản nhiên, không rõ cảm xúc. Phỉ Qua đưa cho cô con dao bạc. "Đầu bếp vừa nướng xong, thử xem có ngon như bánh của nhũ mẫu làm không."

Lâm Y Lan ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi cắt một miếng. Hương vị ngọt ngào của việt quất tràn ngập trong miệng, khiến sống mũi cô cay cay. Có lẽ miếng bánh đã mang lại cho cô thêm chút can đảm, cô bỗng nhiên mở miệng. "Phỉ Qua."

Một lát sau, anh khẽ đáp lại.

"Anh có thể..." Cổ họng cô nghẹn lại, khẽ cúi đầu. "Có thể ôm em một lần nữa không? Em biết cơ thể này rất kỳ lạ, bộ ngực cũng không đủ đầy đặn..." Cô căng thẳng đến mức lúng túng. "Nếu anh không thích đôi mắt này, em có thể nhắm lại."

Bầu không khí trở nên cực kỳ yên lặng. Anh không trả lời, đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người đi ra khỏi phòng.

Ánh mắt Lâm Y Lan cuối cùng cũng rời khỏi chiếc đĩa. Cô đặt con dao bạc xuống, đầu ngón tay run rẩy nắm chặt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bình Luận (0)
Comment