Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 18

Bên ngoài dường như có chút ồn ào, nhưng Lâm Y Lan không chú ý, đẩy túi tiền về phía quản gia.

Cô may mắn thắng được một khoản lớn khi thách đấu với Đái Nạp trong quân đội, nếu không sẽ rất khó để cân bằng được khoản chi cho Xích Long Nha.

Tiếng va đập mạnh bất ngờ vang lên, như thể có ai đó đang phá dỡ đồ đạc nặng. Nghe thấy hướng âm thanh, tim Lâm Y Lan chợt nặng trĩu, cô vội vàng chạy vào căn phòng ở cuối tầng ba.

Đây là căn phòng đẹp nhất trong phủ công tước, đã hơn mười năm không sử dụng nhưng vẫn được giữ nguyên vẹn, chứa đựng những ký ức đẹp nhất thời thơ ấu của cô trước năm bảy tuổi. Những tấm rèm xanh lá che kín cửa sổ lớn, bốn bức tường treo đầy tranh vẽ tinh tế, không gian sáng sủa được trang trí bởi các tượng thạch cao, bên cạnh là những chồng tranh sơn dầu được xếp ngay ngắn, trên giá vẽ còn dang dở một bức phong cảnh – tác phẩm cuối cùng của công tước phu nhân quá cố.

"Sao lại như vậy!"

Đôi mắt xanh tuyệt đẹp rực lửa, nhìn chằm chằm vào tượng thiên sứ ngã nhào trên sàn, rồi quét qua cả căn phòng.

Mọi thứ đã bị phá hủy hoàn toàn. Những bức tượng trắng tinh khiết bị đẩy ngã thô bạo, vỡ tan thành hàng trăm mảnh, đám người hầu bận rộn cuộn lại tranh vẽ, tháo rời giá vẽ, dường như muốn tháo dỡ cả căn phòng.

Sự áp bức từ ánh mắt sắc bén của Lâm Y Lan khiến người quản gia không kìm được mà lùi lại, cúi mình báo cáo: "Xin lỗi tiểu thư Y Lan, thiếu gia Lâm Tích muốn có một phòng riêng để luyện kiếm, công tước đã đồng ý."

Tim Lâm Y Lan như bị đè nặng bởi một tảng đá lạnh lẽo. "Cha tôi đã đích thân cho phép sao?"

"Vâng." Lần đầu tiên thấy tiểu thư ôn hòa nổi giận, quản gia lo lắng xoa tay. "Công tước nói rằng yêu cầu của thiếu gia Lâm Tích phải được đáp ứng, ngài ấy đồng ý sửa lại căn phòng này."

Cô nhặt lên một chiếc bút vẽ rơi trên sàn, chút màu xanh lá yêu thích của mẹ vẫn còn đọng lại ở đầu bút, đã hơn mười năm trôi qua nhưng vẫn được giữ nguyên. Tường phòng sau khi bị bóc lớp giấy dán trở nên loang lổ khó coi, bụi bay mù mịt sau khi thảm bị lột lên, biến căn phòng thanh lịch thành một nơi lạnh lẽo và xấu xí.

Những dấu vết cuối cùng của mẹ cô đã biến mất. Hình phạt của cha cô luôn trực tiếp và hiệu quả, dễ dàng xóa bỏ từng thứ mà cô yêu quý và trân trọng. Nhà giờ đây chẳng khác gì một ngục tù lạnh lẽo, vậy mà cô vẫn mơ tưởng có thể tìm được chút yên bình khi mệt mỏi.

"Y Lan." Nhũ mẫu già ôm chặt lấy cô, đôi mắt rưng rưng đầy thấu hiểu và đau lòng.

Mãi một lúc sau, Lâm Y Lan mới có thể cất lời: "Xin lỗi nhũ mẫu, con vừa nhớ ra quân đội còn có chút việc cần giải quyết, con phải đi ngay." Cô nhẹ nhàng gỡ tay bà ra, mỉm cười: "Con đi thu dọn đồ đây."

Nhũ mẫu lo lắng nhìn theo cô.

"Con không sao." Lâm Y Lan hôn lên má bà, nhưng cảm giác ấm áp dường như đã mất. "Thật đấy, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."

*****

Một con vịt trời cứ mãi bơi trên mặt hồ.

Không rõ lý do tại sao nó không bay về phương Nam, mà lại dừng chân ở Hưu Ngoã để trú đông. Dù đã kiệt sức nhưng nó vẫn không ngừng đạp nước, lớp băng trắng ngày càng dày lên, dần dần bao phủ toàn bộ mặt hồ, cuối cùng con vịt trời bị đóng băng ở mép hồ khi đã cạn kiệt sức lực. Edit: FB Frenalis

Lâm Y Lan cứ lặng lẽ đứng nhìn.

Không biết đã nhìn bao lâu, cuối cùng cô bước đến gần mép hồ, gõ nhẹ mặt băng rồi đưa chú vịt trời ngất xỉu ra ngoài. Cái đầu nhỏ lông xù rũ rượi trong lòng cô, lông vũ ẩm ướt và lạnh băng. Cô hơi bối rối, không biết nên xử lý thế nào.

"Cô đang làm gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp có chút quen thuộc. Cô nhìn người đàn ông không biết xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào mà không tiếng động. Anh chạm vào tay cô một chút, lập tức cau mày.

Đường phố âm u lộn xộn, những đống rác bỏ đi ở khắp nơi, và những ngôi nhà thấp bé quen thuộc.

Người đàn ông đặt vali của cô xuống, rồi từ ngoài sân mang vào vài khúc gỗ lớn. Lò sưởi nhanh chóng cháy rực, ngọn lửa xua đi cái lạnh trong căn phòng. Anh lại đặt lên bếp một nồi thức ăn, làm cả gian phòng dậy lên hương thơm ngọt ngào.

"Cởi áo khoác ra."

Đôi tay tê cứng của cô không nghe lời, loay hoay mãi vẫn không cởi nổi. Anh giúp cô cởi chiếc áo khoác thấm nước tuyết, rồi nhận ra ngay cả lớp áo bên trong cũng đã ướt đẫm. Không biết cô đã đứng ngoài tuyết bao lâu, nên anh tiện tay cởi luôn cả lớp áo ấy, chỉ để lại lớp áo mỏng sát người, rồi dùng chăn dày quấn kín cô.

Lúc này Lâm Y Lan mới cảm nhận được cái lạnh, cơ thể run rẩy không ngừng, hàm răng va vào nhau cầm cập. Một ly đồ uống nóng hổi được đưa tới trước mặt. "Uống đi, ca cao nóng pha chút rượu, cô sẽ thấy khá hơn."

Anh tháo đôi ủng ướt sũng của cô ra, thử chạm vào đôi chân nhỏ nhắn.

"Có cảm giác không?"

Lâm Y Lan lắc đầu.

Anh bóp những cục tuyết, dùng tuyết lạnh để chà xát chân cô. Không lâu sau, đôi chân tê cứng bắt đầu đau như bị hàng ngàn chiếc kim đâm vào. Anh giữ chân cô chà thêm một lúc rồi mới thả ra, nhẹ nhàng thở phào.

"Cô ở ngoài quá lâu rồi. Cái lạnh ở vùng này không phải chuyện đùa."

Ca cao nóng thật thơm ngọt. Cô uống từng chút một, cảm thấy cơ thể chậm rãi ấm lên từ bên trong, cuối cùng dừng được cơn run rẩy và có thể mở miệng: "Cảm ơn."

Người đàn ông đứng tựa vào lò sưởi nhìn cô, giọng nói mang chút trách móc nhẹ nhàng. "Sao lúc nào cô cũng để mình thành ra thế này?"

Những lời quan tâm từ kẻ thù lại khiến Lâm Y Lan không khỏi bật cười, một thực tế trớ trêu và lạ lùng. Cô cười mãi không ngừng được. Anh cũng chẳng để tâm, chỉ cúi xuống thêm củi vào lò rồi kéo chăn đắp chặt hơn cho cô.

Ngọn lửa lờ mờ hắt lên khuôn mặt anh, đôi mắt sâu thẳm thoáng chút dịu dàng, tước đi vẻ nguy hiểm thường thấy. Lúc này, anh chỉ đơn thuần là một người đàn ông khiến người khác rung động.

Lâm Y Lan nghĩ có lẽ đầu óc cô đã bị lạnh đến hỏng, đến nỗi quên cả cảnh giác, cô chủ động hôn lên môi anh.

Người đàn ông sững lại một thoáng, rồi đưa tay ôm lấy cô.

Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt khiến cô khó thở. Có lẽ do rượu, cơ thể cô bắt đầu nóng lên. Cô nghe thấy tiếng thở dốc, bàn tay nóng bỏng vuốt ve cơ thể cô qua lớp áo mỏng. Cơn khát khao lạ lẫm đốt cháy lòng cô, khiến tim cô run lên từng nhịp. Tiếng củi khô nổ lách tách trong ngọn lửa như phá vỡ bầu không khí mê loạn.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Bàn tay dừng lại ở eo, nắm chặt đến mức khiến cô đau nhói. Anh hơi lùi lại, cúi đầu nhìn cô, mái tóc rủ xuống trán, trong đôi mắt u ám bừng cháy dục vọng trần trụi. "Cô..."

Cô nhìn vào mắt anh, không phân biệt được bản thân đang muốn gì. Đầu ngón tay cô không tự chủ mà chạm lên môi anh, như lưu luyến hơi ấm anh mang lại.

Giây tiếp theo, cô đã bị đè ở trên giường.

Những nụ hôn mãnh liệt như ngọn lửa rực cháy trên môi cô, dần dần di chuyển xuống, lớp áo mỏng được cởi ra, lộ ra làn da trắng mịn. Đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm. "Từng có kinh nghiệm chưa?"

Giọng nói khàn đục vang lên bên tai, khiến tai cô ngứa ran, tim đập loạn nhịp, mặt bất giác đỏ bừng.

Không nhận được câu trả lời, anh khẽ bật cười, ngón tay mân mê mái tóc mềm mại của cô. "Tôi sẽ cố gắng... dịu dàng hơn..."

Tựa như một trò chơi bí ẩn, bàn tay anh dẫn dắt cô chạm vào thân thể rắn chắc, lồng ngực trần bóng bẩy, những múi cơ bụng rõ ràng. Anh dẫn dắt cô khám phá tất cả những gì thuộc về người đàn ông mà cô hoàn toàn xa lạ. Theo từng ngón tay lướt qua, hơi thở anh dần trở nên nặng nề, bất ngờ cúi xuống, dùng răng và đầu lưỡi kích thích vùng da nhạy cảm nhất của cô, nắm bắt từng cơn run rẩy nhẹ nhàng của cô, khiến cho cô rên rỉ nhỏ vụn. Ở một khắc cô bối rối nhất, anh bắt đầu tấn công.

Sức ép đáng sợ tách ra thân thể cô, thong thả thâm nhập và va chạm. Đau đớn khiến cô thấy lạnh, nhưng những nụ hôn và vuốt ve lại khiến cô nóng lên, một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả. Cô không biết mình muốn kháng cự hay đón nhận, khát khao bùng nổ trong sự quấn quýt, thế giới trở thành một mảng mơ hồ hỗn loạn.

Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ là một mảng đen nhánh, ngọn lửa trong lò sưởi vẫn còn nhảy múa làm cho căn phòng trở nên ấm áp. Cô nằm trong lòng anh, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy eo cô, cả hai không có chút khoảng cách, tấm chăn dày phủ lên cả hai người. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng củi cháy tí tách.

Lâm Y Lan ngẩng đầu lên, thấy anh lặng lẽ nhìn mình, trong đôi mắt u tối phản chiếu ánh lửa, không biết đang nghĩ gì.

Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú hồi lâu, cô nhớ lại cảnh tượng trước đó, mặt đỏ bừng lên.

Bàn tay ấm áp của anh khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô, rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.

Không có lời nào, dường như cũng không cần lời nào. Một lúc sau cô lại thiếp đi.

Lần nữa tỉnh giấc, trời đã sáng. Thân thể cô có lẽ đã được dọn dẹp, ngoài cảm giác mệt mỏi thì không có gì khác. Lò sưởi đã được thêm củi, bộ quần áo khô ráo để ngay bên gối, mùi thơm của súp khoai tây nấu trên bếp lan tỏa trong phòng. Con vịt trời đã hồi phục, đang đi lại quanh phòng.

Cánh cửa bật mở, người đàn ông bước vào, tiện tay đặt một túi bánh mì lên bàn rồi cởi áo khoác thấm tuyết. Thấy cô đã tỉnh, anh cầm lấy cái bát súp.

"Em nhất định rất đói. Dậy ăn chút gì đi."

Mãi không thấy cô động đậy, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Lâm Y Lan ngượng ngùng nhắc nhở. "Làm ơn tạm thời quay đầu đi chỗ khác."

Người đàn ông ngẩn ra, rồi làm theo lời cô, dường như có chút ý cười.

Uống xong muỗng súp đầu tiên, cô bất ngờ khen ngợi. "Ngon thật đấy."

"Công thức của em khá ổn."

Cô cúi đầu uống súp, trong lòng có chút buồn cười. Có lẽ nên nói rõ sớm hơn, để không phải chịu khổ suốt thời gian dưỡng thương vì đồ ăn khó nuốt.

"Em đang nghỉ phép à?" Người đàn ông tự múc cho mình một bát rồi ngồi xuống đối diện cô.

"Ừ." Cô nhẹ nhàng đáp lại rồi dùng thìa khuấy súp. Đột nhiên, cô mất hết cảm giác thèm ăn.

"Nếu không có nơi nào khác để đi, em có thể ở lại đây." Anh không nhìn cô, chỉ xé một mẩu bánh mì và ném cho con vịt trời đang đến gần.

Lâm Y Lan hơi khựng lại. "Liệu có gây phiền phức cho anh không?"

"Không đâu."

"Vậy thì tôi..."

"Không cần nhắc đến tiền." Anh ngắt lời cô. "Muốn ở lại thì cứ ở, thời gian tùy em"

Cô hiểu rõ, thân phận của họ là mối nguy hiểm lớn đối với nhau, không nên có bất kỳ sự liên quan nào. Nhưng linh hồn yếu ớt của cô lại không thể cưỡng lại chút ấm áp hiếm hoi ấy, lún sâu vào mà không muốn tỉnh dậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới trắng xóa bạc màu ấy lạnh lẽo vô cùng, cái lạnh tàn khốc bao trùm, làm tan biến mọi ý chí.

"Cảm ơn anh, Phỉ Qua. Tôi là Y Lan."
Bình Luận (0)
Comment