Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 30

Lâm Y Lan nhận được một bức thư đầy bất ngờ.

Bức thư không dài, kèm theo một chiếc túi nhung tinh xảo được gửi từ tay Na Ly, nét chữ phóng khoáng, phản ánh cá tính mãnh liệt của người viết.

Gửi Y Lan thân mến:

Tôi xin lỗi về sự vô lễ lần trước của tôi. Xin hãy tha thứ cho những lời lẽ không hiểu lý của tôi, tha thứ cho thái độ không thân thiện của tôi, tha thứ cho hành vi thiếu kiểm soát, và cả phản ứng thất thường khi nhận lời khuyên chân thành của cậu. Tôi thật sự là một kẻ ngốc, đã biến cuộc sống của mình thành một mớ hỗn độn.

Y Lan, lời khuyên của cậu hoàn toàn đúng.

Sự bồng bột của tôi đã biến bản thân tôi thành một người phụ nữ tuỳ tiện phóng túng. Tôi khiêu khích và chế giễu mọi người đàn ông, và họ chỉ xem tôi như một đối tượng của dục vọng. Sự ngu ngốc này chẳng mang lại gì ngoài khoái lạc xác thịt, danh tiếng của tôi đã hoàn toàn sụp đổ. Cậu còn nhớ khi ở học viện, tôi từng chế nhạo nhân tình của cha mình? Người phụ nữ tầm thường buông thả, sống sa đọa không kiểm soát ấy? Giờ tôi chẳng khác gì cô ta.

Nếu vẫn còn ở học viện, khi tôi còn yêu Khải Hi, mà thần linh cho tôi thấy tình cảnh hiện tại của mình, chắc chắn tôi sẽ đau khổ vô cùng, van xin các vị thần giúp tôi trốn thoát khỏi tương lai bi thảm này, thay vì để bản thân rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn.

Phải, tôi đã sa ngã. Tôi cúi đầu trước cha mình, trước số phận, để ông bán tôi cho Hán Nặc, thực hiện một cuộc giao dịch đáng hổ thẹn. Tôi khinh bỉ chồng mình, không hề cảm thấy có nghĩa vụ phải chung thủy. Hán Nặc đã dùng tiền bạc và quyền lực để chà đạp lên sự thiêng liêng của hôn nhân, còn tôi thì lấy cơn giận làm công cụ.

Cơn giận đã che mờ lý trí của tôi, khiến tôi từ bỏ nguyên tắc và kỷ luật, dùng cách tệ hại nhất để trả thù những kẻ đã đẩy tôi vào tình cảnh này, và hủy hoại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân. Cậu là người duy nhất chỉ ra sai lầm của tôi, giúp tôi nhận ra sự ngu xuẩn của mình. Vì vậy mà tôi đã nổi giận vô cớ với cậu. Nghĩ lại tôi thật sự thấy xấu hổ. Xin hãy tha thứ cho người bạn đáng thương của cậu.

Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, đã đến lúc tôi phải sửa chữa. Tôi sẽ thử chọn một cách khả thi để thoát khỏi cuộc sống hiện tại, kết thúc hoàn cảnh bi đát này. Lẽ ra tôi nên làm điều này sớm hơn. Nếu có đủ can đảm từ năm ấy, tôi đã không mất Khải Hi.

Y Lan, sự yếu đuối đã khiến tôi bi thảm đến thế này, thậm chí không dám đối diện với chính mình trong gương. Còn cậu, người bạn thân yêu của tôi, cậu khôn ngoan và điềm tĩnh hơn tôi rất nhiều, sao lại để mình rơi vào tương lai bị người khác sắp đặt như thế?

Đừng quá cam chịu như tôi, đừng để thua cuộc. Cậu chắc chắn có thể làm điều gì đó để tránh khỏi sự sắp đặt tồi tệ mà cha cậu đưa ra.

Y Lan, hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ giành được tự do. Vì điều đó, tôi chân thành cầu nguyện với nữ thần số mệnh. Chúc tôi may mắn nhé.

Mãi mãi là bạn của cậu,

Na Ly

P.S.: Hãy đưa chiếc túi nhung cho Khải Hi, nói với anh ấy rằng anh ấy là người duy nhất trong đời tôi.

Tôi yêu anh ấy, từ lúc bắt đầu đến tận giây phút cuối cùng. Edit: FB Frenalis

Trong chiếc túi nhung là một sợi dây chuyền, mặt dây là một tấm hình nhỏ hình bầu dục tinh tế, Na Ly khi mười bảy tuổi mỉm cười nghiêng người, nét thanh xuân tràn đầy sức sống.

Nhìn chằm chằm vào tấm hình nhỏ, nghiền ngẫm từng chữ trong bức thư, Lâm Y Lan bỗng cảm thấy một nỗi bất an.

Đối mặt với tình cảnh không lối thoát, Na Ly định làm gì đây?

*****

Trung tâm nghiên cứu vẫn rực rỡ ánh đèn, trật tự và ngăn nắp.

Khải Hi rất vui khi cô đến thăm, anh ấy nói không ngừng với vẻ mặt hăng hái rạng rỡ.

Khải Hi là người thanh lịch và nhã nhặn, từ thời còn ở học viện đã toát lên khí chất nhẹ nhàng, điềm đạm, dù là con cháu của một gia đình quý tộc suy tàn. Anh ấy không còn chút quyền lực nào, chỉ giữ lại chút danh tiếng hão. Thu nhập từ tiền trợ cấp chẳng đáng kể, thân phận quý tộc lại khiến anh ấy không thể kinh doanh, tình cảnh của anh ấy thật sự rất khó xử, chẳng hơn gì người dân thường. Cha của Na Ly chắc chắn sẽ không để con gái mình kết hôn với một gia đình như vậy.

"Khải Hi, lần trước tôi gặp Na Ly ở học viện, cậu ấy..." Lâm Y Lan ngập ngừng.

Khải Hi lập tức im bặt, nét mặt tươi cười biến mất, mãi lâu sau mới lên tiếng: "Cô ấy thế nào rồi?"

Không đợi Y Lan trả lời, Khải Hi vội vàng nói: "Không, tôi biết cô ấy nhất định sống rất tốt. Chồng cô ấy chắc chắn xuất thân từ một gia đình danh giá và yêu thương cô ấy hết mực. Tôi biết cha cô ấy sẽ chọn cho cô ấy một người đàn ông xuất sắc nhất, xứng đáng với vẻ đẹp và thân phận của cô ấy, chứ không phải là tôi..."

Sự cô đơn của Khải Hi khiến Y Lan không đành lòng, cô càng không thể nói về tình cảnh hiện tại của Na Ly. Sợi dây chuyền trong túi áo bỗng trở nên nặng nề vô cùng.

Tâm trạng sa sút một lúc, Khải Hi cố gắng lấy lại tinh thần.

"Nếu cô ấy hạnh phúc, quên tôi cũng không sao. Có lẽ cha cô ấy đã đúng, một kẻ nghèo túng như tôi không nên mơ tưởng đến điều xa vời." Khải Hi nhún vai tự giễu. "Thật ra ở đây cũng không tệ. Ít nhất tôi có thể kiếm được một khoản lương kha khá để em gái mình kết hôn với người mà nó yêu, điều đó đã khiến tôi cảm thấy mãn nguyện rồi."

Dù Khải Hi cố tỏ ra thoải mái, nhưng trong lòng Y Lan không khỏi thở dài.

Sau khi vào viện nghiên cứu đế quốc, Khải Hi có mức lương hậu hĩnh, nhưng lại bị hạn chế bởi lệnh cấm của quân đội, không thể tự do di chuyển. Không có quyền lực, anh ấy khó có thể điều chuyển công tác, và có lẽ sẽ không thể gặp lại gia đình mà anh ấy yêu thương.

"Cha mẹ cậu rất tự hào về cậu," Y Lan biết cặp vợ chồng già ấy nhớ thương đứa con trai xa cách của họ đến mức nào, chỉ cần nghe thấy từ "quân đội" là họ lại quan tâm đặc biệt đến cô.

"Chỉ cần họ sống tốt, mọi thứ đều đáng giá." Khải Hi nở nụ cười, trông có vẻ dễ chịu hơn một chút. "Công việc nghiên cứu hiện tại rất phức tạp nhưng cũng rất thú vị, cần nhiều thử nghiệm, đến mức tôi cảm thấy thời gian chẳng bao giờ đủ. Cậu không thể tưởng tượng nó kỳ diệu đến thế nào. Một khi thành công..."

Khải Hi hít sâu một hơi, Lâm Y Lan định trả lời thì bị một tiếng quát to ngắt lời.

"Khải Hi!" Một ông già tóc hoa râm đứng cách đó vài bước, cau mày đầy nghiêm khắc. "Ở đây không cho phép những binh sĩ cấp thấp ngoài trung tâm ra vào, cậu hẳn phải thuộc lòng quy tắc rồi chứ!"

Khải Hi bước nhanh đến giải thích vài lời, sau đó giới thiệu cả hai bên. "Đây là tiến sĩ Bắc Cát của trung tâm nghiên cứu Hưu Ngoã. Đây là thiếu tá Lâm Y Lan."

"Thì ra là con gái của công tước Lâm..." Bắc Cát liếc nhìn cô, khuôn mặt nghiêm nghị dịu lại đôi chút. "Thiếu tá Lâm."

Lâm Y Lan chào theo kiểu quân đội. "Thật vinh dự khi được gặp tiến sĩ, người mà tôi đã nghe danh từ lâu."

Cách chào kính cẩn biểu lộ sự tôn trọng tuyệt đối, khuôn mặt kiêu ngạo của Bắc Cát khẽ gật đầu.

Lâm Y Lan cất giọng nói: "Tôi và Khải Hi là bạn học, lần này tình cờ ghé thăm, nhất thời sơ sót quên mất quy định, mong ngài rộng lượng bỏ qua."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Thân phận của đối phương vốn đặc biệt, thái độ lại vô cùng tôn trọng, điều này khiến Bắc Cát vô cùng hài lòng, ngay lập tức trở nên dễ chịu hơn. "Nếu đã vậy, Khải Hi hãy nói chuyện với thiếu tá Lâm nhiều hơn, để hiểu rõ thêm về tầm quan trọng của trung tâm nghiên cứu." Ông ta đánh giá bóng dáng uy nghiêm của Lâm Y Lan, thậm chí còn khẽ mỉm cười. "Không ngại thì dẫn thiếu tá đến khu C tham quan định kỳ."

Nhìn bóng lưng Bắc Cát rời đi, Khải Hi lau mồ hôi trên trán. "Không ngờ tiến sĩ Bắc Cát lại có mặt ở đây vào lúc này. Ông ấy nổi tiếng khó tính, may mà...."

"Là ai vậy?"

Khải Hi ngạc nhiên. "Cậu chưa nghe bao giờ à? Vừa rồi chẳng phải cậu còn nói đã nghe danh từ lâu sao?"

Lâm Y Lan hạ giọng. "Chỉ là lời ngoại giao thôi, không thì làm sao qua được."

Khải Hi không nhịn được cười. "Tiến sĩ Bắc Cát là nhà khoa học nổi tiếng nhất của đế quốc, thành tựu phi thường, tính khí cũng lớn như danh tiếng của ông ấy, quản lý khu C và là cấp trên trực tiếp của tôi. Ông ấy rất khó tính, mà bộ quân phục của cậu lại quá nổi bật, không ngờ cậu lại đụng trúng ông ấy."

"Xin lỗi, tôi không ngờ lại gây ra rắc rối này." Lâm Y Lan tự biết bộ quân phục cấp thấp của mình là nguyên nhân.

Khải Hi vừa kinh ngạc vừa may mắn. "Thật hiếm khi ông ấy chủ động cho phép thăm khu C, cậu đúng là may mắn."

"Khu C?" Lâm Y Lan lòng đầy suy nghĩ, vốn không có hứng thú tham quan, nhưng không muốn làm mất hứng của Khải Hi.

"Khu C là khu vực tuyệt mật nhất của trung tâm nghiên cứu, tôi làm việc ở đó." Thấy cô không biết gì, Khải Hi bắt đầu từ đầu. "Cô biết về nền văn minh tiền sử trong truyền thuyết chứ?"

Lâm Y Lan đã đọc qua sách vở.

Theo truyền thuyết xưa, hàng ngàn năm trước, loài người đã đạt đến đỉnh cao huy hoàng, họ tạo ra những chiếc phi điểu sắt bay vạn dặm chỉ trong khoảnh khắc, những con thuyền khổng lồ lặn sâu dưới đáy biển, và những tòa nhà cao vút vượt lên trên mây, không sợ mưa gió sấm sét. Còn có những dòng suối quên đói, linh dược chữa bách bệnh, thậm chí có thể giúp con người trẻ mãi không già, trường sinh bất tử, gần như nắm trong tay quyền lực của thần thánh.

Những nhà khoa học và nghệ sĩ đã tạo nên những thành tựu tuyệt vời nhất, vô số điều kỳ diệu tưởng chừng không thể đã trở thành hiện thực, đó là thời đại hoàng kim rực rỡ, một cảnh tượng huy hoàng mà hậu thế mãi mãi ngưỡng mộ.

Đáng tiếc, sự kiêu ngạo của loài người đã chọc giận các vị thần, và họ đã giáng xuống ngọn lửa trừng phạt. Đất đai rung chuyển, núi non sụp đổ, những dòng sông trong xanh biến thành dung nham, khói mù che kín bầu trời. Trong tiếng than khóc tuyệt vọng, ngày tận thế đã đến, cuộc biến động khủng khiếp hủy diệt tất cả, nền văn minh từng rực rỡ ấy hóa thành tro bụi, chỉ còn lại những lời thì thầm tàn lụi trong thơ ca.

Lâm Y Lan không hiểu ý. "Chẳng phải đó chỉ là thần thoại sao?"

"Trước đây tôi cũng nghĩ vậy, cho đến khi đến Hưu Ngoã." Vẻ mặt của Khải Hi trở nên nghiêm trọng như một học giả. "Sáu mươi năm trước, người ta phát hiện ra một số di tích khai thác cổ đại ở sâu trong mỏ khoáng thạch của Hưu Ngoã. Hóa ra vài ngàn năm trước đã có người thu thập năng lượng tinh thạch, và công nghệ của họ vượt xa chúng ta đến hàng trăm lần. Chỉ cần một mảnh tinh thạch có năng lượng cao tần là có thể cung cấp năng lượng cho cả một thành phố."

Chỉ một mảnh tinh thạch? Lâm Y Lan kinh ngạc không thể tin nổi.

Thông thường, một viên tinh thạch to bằng nắm tay chỉ đủ cho một gia đình sử dụng trong một tháng. Thời gian sử dụng ngắn khiến tinh thạch hao mòn rất nhanh, nhưng do tiện lợi nên con người không thể từ bỏ nó. Sự phụ thuộc nặng nề đã tạo ra áp lực ngày càng lớn đối với việc khai thác tinh khoáng, trở thành một rào cản khó có thể vượt qua. Nghe Khải Hi nói về một khả năng khác, Lâm Y Lan không khỏi rúng động.

Giọng điệu của Khải Hi trở nên thần bí và đầy tự hào. "Trong di tích còn phát hiện một quyển sách chép tay bị hư hỏng, ghi lại nhiều phương trình phức tạp. Với công nghệ hiện tại, chúng ta chỉ hiểu được một phần rất nhỏ. Việc giải mã nó là giấc mơ cả đời của nhiều người, và trung tâm nghiên cứu Hưu Ngoã tồn tại vì điều này."

Lâm Y Lan chợt hiểu ra lý do đế quốc coi trọng căn cứ này, những thắc mắc bấy lâu dần hiện rõ hơn.

Khải Hi dẫn cô bước vào một lối đi khác, dần dần dẫn sâu xuống lòng đất. "Trung tâm nghiên cứu Hưu Ngoã chia thành hai khu vực, nghiên cứu hai phần của quyển sách chép tay. Khu A là nơi cô từng tham quan, chuyên nghiên cứu việc sử dụng năng lượng tinh thạch, mở cửa nhiều hơn. Còn khu C được liệt vào danh sách tuyệt mật, rất ít người từng nhìn thấy, nơi đó đang tiến hành những nghiên cứu hoàn toàn mới: nghiên cứu về năng lượng sinh học."

Lời nói về những bí mật chưa từng nghe khiến Lâm Y Lan khó mà tưởng tượng nổi. "Ý cậu là gì?"

"Khát vọng đạt được sự trường sinh, thoát khỏi sự kiểm soát của số phận, dùng thuật của thần để đẩy lùi thần chết." Khải Hi khẽ cười, lặp lại những câu nói trong thần thoại tiền sử, rồi đẩy cánh cửa khu C ra.
Bình Luận (0)
Comment