Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 34

Tìm thấy Tát ở khu thành Tây không hề khó.

Trong một căn nhà thấp bên đường, một bác sĩ có bộ râu quai nón đang băng bó cánh tay bị thương cho một đứa trẻ đang khóc thút thít. Dù giọng nói có phần thô lỗ nhưng tay nghề lại rất nhẹ nhàng. Chẳng mấy chốc, vết thương đã được xử lý xong.  Đứa trẻ bị mẹ kéo đi, vừa khóc vừa cúi gằm đầu đi theo. Tát rửa sạch máu trên tay rồi ngẩng đầu lên, giật mình hoảng hốt.

"Là cô sao?" Bác sĩ nhảy dựng lên, vội vàng đóng cửa lại, rồi từ khe cửa sổ len lén quan sát bên ngoài. Sau khi chắc chắn mọi thứ vẫn bình thường, anh ta mới quay lại. "Mỹ nhân, gan cô thật lớn đấy, quanh đây vẫn còn nhiều người nhớ tới khoản phần thưởng của Tiêu Ân."

"Tôi mang theo súng."

Tát trợn mắt nhìn cô, không thèm để tâm đến lời nói ấy. "Súng không có nghĩa là an toàn."

"Nhưng cảm ơn vì lời nhắc."

Câu trả lời lịch sự ấy cho thấy lời cảnh báo của anh ta đã không được coi trọng. Tát lẩm bẩm vài câu không rõ ràng, rồi hỏi: "Cô muốn gặp Phỉ Qua à? Thời điểm này chắc không được đâu, sẽ gây rắc rối lớn cho anh ấy."

"Không, tôi chỉ nhờ anh chuyển vài lời thôi."

"Tôi sẽ làm một người đưa tin tốt." Tát nói với vẻ hứng thú, nheo mắt tinh quái chuẩn bị nghe thông điệp.

"Tránh xa hẻm núi La Lặc."

Chờ mãi chỉ nghe được một câu khó hiểu, Tát tỏ vẻ ngạc nhiên. "Chỉ thế thôi à?"

"Cẩn thận cạm bẫy, đừng cho quân đội bất cứ lý do nào, nếu không hậu quả sẽ tồi tệ hơn anh ấy tưởng."

Cảm nhận được sự nghiêm trọng, Tát thu lại vẻ bông đùa, gật đầu. "Còn gì nữa không?"

"Còn..." Lâm Y Lan do dự một lúc, cuối cùng nuốt xuống lời định nói. "Chỉ thế thôi, làm ơn chuyển lời nhanh nhất có thể."

Sau khi vị khách không mời mà đến rời đi, Tát thu dọn hộp dụng cụ y tế, khóa cửa lại đi ra ngoài, vừa đi được vài bước thì bắt gặp vài người lạ mặt. Ánh mắt hai bên chạm nhau, nhóm kia đột nhiên khựng lại, tay đã theo phản xạ mò đến thắt lưng.

Tát cố nặn ra một nụ cười, đột nhiên ném chiếc hộp y tế trong tay ra ngoài. Khi những lọ thuốc văng ra tứ phía khiến đối phương phải né tránh, Tát lập tức quay người bỏ chạy nhanh nhất có thể. Những kẻ truy đuổi rất quyết tâm, sau một hồi rượt đuổi qua nhiều ngõ ngách và nhờ sự trợ giúp của các trạm canh, Tát cuối cùng cũng trốn được vào khu ổ chuột, thoát khỏi mối nguy hiểm.

"Phỉ Qua, cô ấy đã đến tìm tôi!" Sau khi nhìn quanh xác định không có ai khác, Tát ngồi phịch xuống cái ghế mà Phan kéo ra, uống cạn một ly nước lớn, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi.

Gương mặt lạnh lùng của Phỉ Qua thoáng biến sắc.

"Đúng, chính là người mà anh nghĩ. Cô ấy bảo anh phải tránh xa hẻm núi La Lặc, tránh cạm bẫy, không được cho quân đội lý do, nếu không hậu quả sẽ rất khủng khiếp." Tát nói một mạch, lau mồ hôi với vẻ sợ hãi. "Cô ấy bị theo dõi, tôi suýt nữa bị bắt, may mắn mới thoát được, nếu bị tóm trong nhà thì coi như xong đời."

"Anh nói cô ấy bị theo dõi sao?" Tim Phỉ Qua trùng xuống. "Cô ấy còn nói gì nữa không?"

"Chỉ có thế thôi. Cô ấy mang theo súng, trông có vẻ rất bận tâm, nói xong liền rời đi. Tôi thấy cô ấy gầy hẳn, chỉ như một cơn gió thổi qua là bay mất."

Phỉ Qua trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cô ấy nhắc tới hẻm núi La Lặc?"

"Đúng vậy."

Hẻm núi La Lặc... cạm bẫy... lý do...

"Phan! Kiểm tra xem bộ trưởng tài chính sẽ đi đường nào, vào lúc nào!" Giọng Phỉ Qua đột nhiên lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt ở Hưu Ngoã. "Tìm Tiêu Ân, bảo cậu ta đến ngay lập tức!"

Phan lập tức tuân lệnh, nhanh chóng quay lại với vẻ mặt đầy hoảng hốt, biểu hiện cho thấy tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát. "Tiêu Ân đã ra khỏi thành, đến hẻm núi La Lặc rồi. Tôi đã đánh một người của cậu ta, hắn nói bộ trưởng tài chính sẽ đi qua hẻm núi."

Tát bật dậy, lật ngã ghế. "Thằng ngốc đó nghĩ mình là anh hùng à?"

"Đại Bích nói khi Tiêu Ân đi chỉ mang theo vài người, có vẻ cậu ta rất tự tin." Phan lo lắng.

"Bộ trưởng tài chính khi nào sẽ qua hẻm núi?" Phỉ Qua gấp gáp hỏi. Edit: FB Frenalis

"Không rõ. Làm sao đây? Tiêu Ân có bị quân đội bắt không?"

"Bây giờ không phải là lúc lo cho cậu ta." Phỉ Qua tối sầm mặt, thấy rõ viễn cảnh tồi tệ nhất, anh lập tức quyết định. "Tôi sẽ dẫn vài người đi ngăn cậu ta lại, còn cậu và Kiều Phù hãy cố gắng sơ tán mọi người. Nếu tình hình trở nên căng thẳng, quân đội có thể bao vây khu vực này, chúng ta phải tìm chỗ khác ẩn náu, tránh xa khu ổ chuột!"

"Phỉ Qua, anh đang nói gì vậy?" Phan hoang mang lo lắng. "Người gặp rắc rối là Tiêu Ân, tại sao phải..."

"Không phải cậu ta!" Phỉ Qua cắt lời cậu thiếu niên. "Mục tiêu của quân đội là toàn bộ tổ chức, họ luôn chờ một lý do đủ lớn để san phẳng khu ổ chuột và rửa sạch toàn bộ Hưu Ngoã."

Mọi người đều biết quân nổi loạn xuất phát từ khu ổ chuột, thậm chí âm thầm kiểm soát mọi thứ ở đó. Nếu họ ẩn náu, cảnh vệ và quân đội chẳng thể làm gì. Dân số khu ổ chuột lên đến hàng chục nghìn người, Hưu Ngoã không phải là một tỉnh biên giới, quân đội không thể tàn sát một cách vô tư mà không lo hậu quả. Điều đó không xuất phát từ lòng trắc ẩn, mà bởi giết chết quá nhiều dân thường vô tội sẽ dễ bị các đối thủ chính trị chỉ trích, trừ khi có một cơ hội thích hợp để thực hiện cuộc thảm sát không thể tranh cãi. Việc bộ trưởng tài chính bị phiến quân bắt cóc sẽ là lý do hoàn hảo.

Quân nổi loạn chỉ có vài vũ khí lẻ tẻ, đối đầu với đội quân được huấn luyện bài bản và trang bị tinh nhuệ chẳng khác nào đứa trẻ con thách thức một gã khổng lồ tàn nhẫn. Từ khi trở thành thủ lĩnh, Phỉ Qua đã nhiều lần kiềm chế hành động để không cho quân đội bất kỳ lý do nào để thảm sát. Nhưng giờ đây, tất cả đã bị sự liều lĩnh ngu ngốc phá hủy. Sắc mặt Phỉ Qua cứng lại, lửa giận sôi sục. Nếu Tiêu Ân xuất hiện ngay lúc này, chắc chắn sẽ bị anh bóp cổ không chút thương tiếc.

"Anh nói là... Trời ơi..." Tát cuối cùng cũng hiểu ra, sắc mặt tái nhợt, giọng run rẩy như không thở nổi.

Phan không tin nổi, cũng không muốn tin. "Không thể nào! Khu ổ chuột có bao nhiêu người..."

"Quên mất chúng ta đang đối đầu với ai à?" Giọng Phỉ Qua sắc lạnh hơn cả lưỡi dao.

Tát và Phan nhìn nhau, cả hai đồng thời nhớ đến những lời đồn về công tước thiết huyết, ngay lập tức mồ hôi lạnh toát ra.

Tên đồ tể khét tiếng, ác quỷ Tường Vi, những lời đồn đại đầy kinh hãi đủ để dập tắt mọi hy vọng cuối cùng.

Không khí chết lặng trong giây lát, Phỉ Qua chậm rãi căn dặn: "Nhớ kỹ, dù tôi có trở về hay không, điều duy nhất các cậu phải làm là truyền tin đi, bảo mọi người cố gắng rời khỏi đây, và ẩn nấp tuyệt đối im lặng."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

*****

Dưới đáy hẻm núi, Tần Lạc dẫn đội ngựa tiến lên, vừa thăm dò động tĩnh phía trước vừa xử lý những yêu cầu liên tục tăng lên từ bộ trưởng tài chính ở phía sau.

"Quá nóng sao? Xin lỗi, nhưng trên đường đi tôi cũng đành bất lực. Xứ Hưu Ngoã này, mùa hè cũng kinh khủng không kém mùa đông."

"Thức ăn ư? Tôi cam đoan khi đến căn cứ, ngài sẽ được thưởng thức những món ăn tuyệt hảo do đầu bếp hàng đầu chế biến. Nhưng hiện tại, chúng ta phải tạm hài lòng với những gì có sẵn."

"Quá mệt ư? Tôi hoàn toàn hiểu, đây quả thực là một chuyến đi kiệt sức. Tất cả vì đế quốc, xin ngài hãy tạm nhẫn nại."

"Nghỉ ngơi sao? Không thể nào. Dù sao ngài cũng là đại thần không thể thiếu của bệ hạ, không thể có bất kỳ rủi ro nào."

Đám lính đi theo đoàn tỏ vẻ bực dọc, chỉ có Tần Lạc dù đối phương có đòi hỏi vô lễ đến đâu hay giọng điệu thô lỗ thế nào, anh ta vẫn giữ nét mặt ôn hòa: "Nhiệm vụ của tôi là hộ tống ngài an toàn đến quân doanh. Không gì quan trọng hơn sự an toàn của ngài."

Tần Lạc cung kính đến mức không có bất kỳ khuyết điểm nào để chỉ trích, khiến vị bộ trưởng tài chính tức tối rụt đầu vào trong cỗ xe xa hoa.

Tần Lạc chỉnh lại chiếc mũ quân đội, cưỡi ngựa tiến lên phía trước đội hình. Ánh mắt hờ hững lướt qua cảnh sắc hùng vĩ của hẻm núi tĩnh lặng, anh ta khẽ ghìm cương.

Những vách đá màu đỏ thẫm như bị lưỡi búa khổng lồ của thần linh chém đôi, tạo ra một khe nứt khổng lồ. Các tảng đá khổng lồ xếp chồng lên nhau, vươn lên sừng sững giữa cảnh quan hùng vĩ, con đường trống trải như một sợi chỉ mỏng manh uốn lượn qua hẻm núi bao la. Thực vật mùa hè phát triển tươi tốt lạ thường, những bụi rậm dày đặc phủ kín hai bên đường, rừng cây phía trước tiếp nối con đường hẹp quanh co, hoàn toàn che khuất tầm nhìn.

Nếu có kẻ phục kích, khu rừng sẽ là nơi lý tưởng để ẩn náu.

Hẻm núi yên tĩnh đến mức khác thường, ánh nắng buổi trưa gay gắt thiêu đốt, mồ hôi thấm đẫm lưng áo Tần Lạc. Anh ta thầm động tâm, vẫy tay ra hiệu cho đoàn tạm dừng.

Người lính trinh sát phi ngựa quay lại, ra hiệu phía trước không có dấu hiệu nguy hiểm.

Đoàn xe hộ tống cỗ xe ngựa tiến vào rừng, Tần Lạc không dám lơ là, ra lệnh toàn đội đi nhanh. Con đường gồ ghề khiến vị bộ trưởng tài chính trong xe liên tục bị xóc nảy, tức giận chửi rủa, liên tục yêu cầu đi chậm lại, nhưng tất cả đều bị Tần Lạc bỏ ngoài tai.

Đá cuội văng lên từ bánh xe, khiến vị bộ trưởng tài chính choáng váng. Không chịu nổi, ông ta thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, vừa mới kêu lên một tiếng thì từ trong rừng vang lên tiếng súng.

Người đánh xe ngã gục khỏi ghế, bánh xe lăn qua cơ thể ông ta. Cú xóc mạnh khiến vị bộ trưởng tài chính cắn vào lưỡi mình.

Những loạt đạn không ngừng bay tới, một số từ trên ngọn cây, một số từ các bụi rậm. Nhiều binh lính trúng đạn, họ hoảng loạn bắn trả không có phương hướng, mùi thuốc súng xộc lên nồng nặc trong không khí. Tần Lạc quát lớn, giọng nói nghiêm nghị đầy uy lực khiến binh sĩ dần bình tĩnh, xác định được vị trí kẻ địch và bắt đầu bắn trả có mục tiêu.

Số lượng kẻ tấn công không nhiều, ưu thế ban đầu của chúng là sự bất ngờ.

Khi tình thế đảo ngược, trận chiến nghiêng về phía quân đội, kẻ địch dần rút lui. Tần Lạc ra lệnh dừng việc truy đuổi, các binh lính bảo vệ vị trí. Khi đội trưởng vừa thở phào đếm số người thương vong, một bóng đen bất ngờ từ bụi rậm nhảy ra, nhanh như thỏ ngay lập tức leo lên cỗ xe xa hoa.

Tần Lạc nhanh chóng rút súng hạ gục hai người, nhưng không kịp ngăn chặn tình huống. Kẻ địch cuối cùng đã thành công lao vào trong xe, bắt giữ vị bộ trưởng tài chính đang run rẩy như sàng gạo, dùng thân hình mập mạp của hắn che chắn trước làn đạn.

"Bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ giết hắn!" Kẻ tấn công - Tiêu Ân vui sướng đến cuồng loạn khi nắm trong tay con tin, nòng súng dí sát đầu, ép đến mức khuôn mặt tròn trịa của bộ trưởng tài chính méo mó.

Tần Lạc âm thầm nghiến răng, cố nở nụ cười. "Bỏ súng xuống, tôi sẽ không giết cậu."

Tiêu Ân thúc nòng súng một cái, vị bộ trưởng tài chính run bần bật. "Không làm theo, tôi sẽ giết hắn, anh gánh không nổi trách nhiệm này đâu."

Quả thật là không thể gánh nổi, nếu không anh ta rất vui lòng thổi bay tên nhóc đáng ghét cùng cái tên mập khốn kiếp trước người hắn. Tần Lạc ác ý nghĩ.

Có lẽ đây là lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị dí súng vào mặt, vị bộ trưởng tài chính mặt mày tái mét, lắp bắp không ra lời. "Thượng giáo... Tần... bỏ súng xuống... tôi ra lệnh cho cậu..."

Đồ ngu.

Tần Lạc kìm nén cơn tức giận, buộc phải tuân theo.

Các binh sĩ lần lượt bỏ vũ khí xuống, Tần Lạc là người cuối cùng ném súng xuống đất.

Tiêu Ân bắn một phát vào chân ngựa, con ngựa đầu đàn hoảng sợ lao đi, kéo cỗ xe chạy như bay. Tần Lạc co tay, một khẩu súng giấu trong tay áo rơi xuống lòng bàn tay. Ngay khi cỗ xe lướt qua bên cạnh, anh ta giơ tay bắn, nhưng viên đạn đáng lẽ trúng vào cổ đối phương lại bị viên phụ tá đụng vào, khiến nó cắm vào thân cây, cỗ xe lao đi trong màn bụi mù.

Tần Lạc quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh khiến viên phụ tá vội hạ giọng giải thích: "Tướng quân có mật lệnh, để bọn chúng đi, sau đó sẽ có kế hoạch khác."

Tần Lạc thoáng ngạc nhiên, lâm vào trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment