Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 42

Giữa đêm khuya, con tàu đậu tại bến cảng chuẩn bị khởi hành.

Vào giây phút cuối cùng, hai hành khách vội vã đi đến, một người đàn ông trẻ tuổi dìu theo một cậu thiếu niên, bước từng bước lên thang tàu.

Tần Lạc kéo thiếu niên yếu ớt từ giữa đám đông hành khách, không để ý, thiếu niên suýt nữa va đầu vào lan can sắt, may mắn được một người đàn ông đi qua đỡ lấy và nhắc nhở: "Cẩn thận với bạn của cậu."

Tần Lạc thô bạo nắm lấy vai thiếu niên, bất cần nói lời cảm ơn. "Xin lỗi, cậu ấy uống quá nhiều ở quán rượu."

Người đàn ông nhíu mày, dõi theo bóng dáng của hai người khuất dần.

Ném cho thủy thủ hai đồng xu, Tần Lạc thuận lợi tìm được căn phòng đã đặt sẵn, đá mạnh vào cửa, không chút khách sáo ném thiếu niên xuống sàn nhà, phát ra tiếng động lớn.

Nghe có vẻ đau đớn, nhưng thiếu niên vẫn im lặng, cố gắng xoay người để đứng dậy.

Tần Lạc nắm lấy cằm thiếu niên, quan sát một cách tỉ mỉ.

Thiếu niên có thân hình cao ráo, đường nét rõ ràng, gương mặt khá nổi bật. Đôi mắt sâu thẳm rất đẹp, nhưng ánh nhìn lại kỳ lạ khiến Tần Lạc cảm thấy khó chịu.

"Cậu là một kẻ may mắn, đúng không? Để xem cô gái kia đã cho cậu cái gì?" Anh ta xé cái bao do Lâm Y Lan tặng, lộ ra một chiếc hộp cổ điển tinh xảo. Tần Lạc hừ nhẹ, gõ nhẹ lên viên đá quý gắn trên hộp, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo hơn. "Cô ta thật hào phóng với cậu, tiếc là tên ngốc kia không có được vận may như cậu."

Thiếu niên dường như không có sức lực, không thể nâng nổi cơ thể, dựa vào góc tường nhìn Tần Lạc.

"Để tôi nghĩ xem sẽ xử lý cậu thế nào." Tần Lạc đi đi lại lại, lẩm bẩm một mình. "Bán cậu ra đường làm ăn xin, tuổi hơi lớn một chút, có thể bán đi Bắc Lý Á làm lao động lại quá nhỏ, không bằng vứt cậu vào nam kỹ viện, không chừng có thể đổi được giá tốt."

Ánh mắt của thiếu niên không hề toát lên sự sợ hãi, mà chỉ lộ vẻ buồn cười không thể làm gì khác, điều này khiến Tần Lạc càng thêm tức giận. "Cậu nghĩ cô ta còn có thể đe dọa tôi? Chỉ cần rời khỏi tàu, tôi hoàn toàn có thể để cậu chết trong rừng sâu Bắc Lý Á."

"......Lạc......" Đôi môi thiếu niên run rẩy, rốt cuộc cũng nói ra từ đầu tiên.

Ánh mắt Tần Lạc trở nên lạnh lẽo, một tay nắm lấy cổ áo thiếu niên, gằn giọng: "Cậu nói gì?"

"......là......Phỉ Qua......"

Cái nắm áo trong tay bỗng dừng lại, Tần Lạc đẩy mạnh một cái.

Thiếu niên va vào tường, gần như nghe thấy tiếng gỗ bị nứt ra, giọng nói lạnh lùng của Tần Lạc mang theo sát khí. "Cậu không có quyền nhắc đến cái tên đó."

"Lạc......tôi là Phỉ Qua." Cú va chạm mạnh làm cho đầu óc choáng váng, nhưng kỳ diệu thay lại giúp thiếu niên nói năng lưu loát hơn, nắm lấy cổ tay Tần Lạc, dùng âm thanh hoàn toàn lạ lẫm nói. "Tôi vẫn còn sống."

Tần Lạc cảm thấy tai mình có vấn đề, nhưng dưới ánh mắt sâu thẳm giống hệt Phỉ Qua, anh ta không còn động thủ nữa, mà chỉ im lặng lắng nghe thiếu niên nói tiếp.

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau khi cậu sáu tuổi, lúc đó cậu đang cướp ví tiền, nhưng tay chân vụng về, bị đánh đến thê thảm; cô gái đầu tiên cậu yêu là Lý Nhã, khi cậu lén nhìn cô ta tắm thì bị chó cắn, bên trái mông bây giờ vẫn còn sẹo; ba tháng sau cậu thích Lộ Tư, lúc chia tay thì bị cô ta tát bảy cái; cậu đã trộm hết rượu của Tát, anh ấy đã cho thuốc nhuận tràng vào canh của cậu, kết quả cậu phải ngồi trong nhà vệ sinh hai ngày; lần đầu tiên chúng ta đánh nhau là sau khi cậu trốn khỏi nhà họ Tần, nghĩ rằng cha mẹ và anh trai coi cậu như một con khỉ không có giáo dục, thà làm kẻ ăn mày ở khu ổ chuột còn hơn; thư cậu gửi từ học viện rất chán, gần như toàn là những chuyện cậu đánh bạn học và theo đuổi con gái......"

Cảm thấy khó chịu trong cổ họng, thiếu niên ho vài tiếng, khóe môi nở nụ cười chế nhạo mà Tần Lạc quen thuộc:. "Lạc, tôi vẫn ở đây, chỉ là đã đổi thân thể." Edit: FB Frenalis

Tần Lạc không kìm được mà buông tay, thiếu niên trượt xuống, ánh mắt vẫn nhìn về phía anh ta.

"Cậu ghét rượu mận, thích thịt nướng mật, vì thế đã bị sâu ba cái răng, lúc mười bốn tuổi Tát đã giúp cậu nhổ một cái; cậu giấu một con dao ngắn trong ống ủng, hai tay đều có thể dùng súng, tay trái còn nhanh hơn tay phải; cậu có cái mũi nhạy cảm, ghét nhất là nước hoa, khi lên giường với phụ nữ nhất định phải yêu cầu họ tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân......"

Từng điều riêng tư dễ dàng được nói ra, quá khứ hiện lên không một chút khó khăn, Tần Lạc từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc, rồi lại thành hoang mang không thể tin nổi, thiếu niên cuối cùng dừng lại. "Còn cần tôi nói thêm gì nữa không?"

"......Không thể nào......cậu......Phỉ Qua......không......" Tần Lạc lắp bắp, hiện thực phi lý làm rối loạn mọi lẽ thường.

"Thật khó có được cảm xúc này từ cậu." Thiếu niên lạ mặt nhưng giọng điệu lại quen thuộc, thoáng chốc hiện lên một khuôn mặt khác trong tâm trí. "Vẫn không tin à?"

"...Nếu không phải là Phỉ Qua, thì chỉ có thể là hồn ma." Tần Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu, cảnh tượng trước mắt thật kỳ quái và khó tin. Sau một lúc, anh ta mới tìm lại được lý trí, nhớ đến kẻ khởi nguồn sự rối loạn. "Cô ta đã làm gì với cậu?"

"Tôi không biết." Thiếu niên dùng biểu cảm quen thuộc của Phỉ Qua suy nghĩ một chút, rồi cúi đầu nhìn mình với vẻ bối rối. "Tôi không rõ ông ta đã làm gì, lúc đó tình hình rất kỳ lạ, tôi thấy cơ thể mình bị cháy xém ở một nơi khác..."

"Ông ta?" Tần Lạc lập tức nắm bắt được trọng điểm.

"Là một ông lão kiêu ngạo, cô ấy gọi ông ta là tiến sĩ Bắc Cát, trong căn phòng đó có đủ thứ dụng cụ kỳ quái."

Lần nữa, suy nghĩ của Tần Lạc bị sự kinh ngạc chiếm lấy. Mọi việc diễn ra trong đêm nay đều thật khó hiểu, anh ta lần đầu tiên cảm thấy bộ não mình như không theo kịp. "Cô ta đã đưa cậu vào Khu C? Tôi biết nơi đó ẩn chứa những bí mật quan trọng nhất của đế quốc, thực chất là cái gì?"

Theo những gì Tần Lạc biết, chỉ có một tiến sĩ Bắc Cát nổi tiếng về sự cứng đầu trong trung tâm nghiên cứu. Anh ta không phải là người xa lạ với trung tâm nghiên cứu nên có ấn tượng sâu sắc với Khu A, nhưng Khu C do Bắc Cát dẫn dắt lại là nơi anh ta chưa bao giờ có cơ hội đặt chân tới, hoàn toàn mù mờ về nó.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Thiếu niên nhíu mày, bắt đầu mô tả những chi tiết đã xảy ra. "Tôi không rõ, cô ấy đã đưa tôi từ ngục nước tới một phòng thí nghiệm, chỉ có cô ấy và ông lão đó, cùng với... thi thể này. Ông ta nhắc đến Thần Quang nào đó, có vẻ coi tôi như là bộ trưởng tài chính, sau khi ông ta tiêm thứ gì đó vào cơ thể tôi, ý thức của tôi bỗng trở nên mơ hồ... Khi tỉnh lại, tôi có thể nghe thấy họ nói chuyện, nhưng hoàn toàn không thể điều khiển cơ thể. Bắc Cát nói đó chỉ là hiện tượng tạm thời, sau đó Y Lan đã giết ông ta và giao tôi cho cậu."

"Thần Quang...." Một vài từ đã gợi lên một số đoạn ký ức, Tần Lạc suy nghĩ thật sâu rồi bỗng dừng lại.

..... Cô ấy đã giết tiến sĩ?

"Lạc, tôi phải trở về." Thiếu niên cố gắng đứng dậy, cơ thể loạng choạng. "Sau việc này, công tước Lâm sẽ không tha cho cô ấy, Y Lan sẽ bị cha mình xé thành từng mảnh."

"Cậu trở về thì có thể làm gì, hoàn toàn không thể vào căn cứ, huống chi làm hiệp sĩ cứu cô ấy." Tần Lạc đã tin tưởng không thể nghi ngờ, tiến lên đỡ lấy anh. "Đừng nghĩ quá nhiều, dù sao công tước cũng sẽ không giết con gái ruột của mình."

"Bây giờ có lẽ vẫn kịp đưa cô ấy ra ngoài!" Hơi thở dồn dập và nôn nóng.

Tần Lạc giữ chặt sự giãy giụa của anh. "Cô ấy không muốn rời đi, nếu không cô ấy có thể dễ dàng đi cùng chúng ta, ngay cả bây giờ quay lại cũng vô ích. Cô ấy đã tốn công sức để cứu cậu, không phải để cậu ngu ngốc mà tự sát."

"Cậu không hiểu công tước lạnh lùng với cô ấy như thế nào!" Cảm xúc kích động khiến giọng nói trở nên khàn khàn, anh tạm dừng rồi nói tiếp. "Trong ngục nước cô ấy đến thăm tôi, trên trán có vết thương, một bên mặt bị sưng vù, chỉ vì công tước biết cô ấy từng ở bên tôi... Ông ta sẽ không tha thứ cho cô ấy, trời biết ông ta sẽ làm gì với cô ấy, tôi không thể như vậy mà bỏ trốn!"

"Được rồi, tôi hiểu, nhưng thuyền đã khởi hành," Tần Lạc hạ giọng, dùng sự thật để thuyết phục. "Đừng nói tìm một chiếc thuyền nhỏ để chèo trở về, cậu và tôi đều không biết chèo thuyền, thuyền trưởng cũng không thể cho chúng ta thuê thủy thủ của ông ta, mọi thứ chỉ có thể chờ đến khi cập bến. Nghe này, tôi biết cậu rất lo lắng, nhưng hiện tại công tước đang ở Đế Đô, dù cô ấy đã làm gì, căn cứ cũng phải đợi công tước về xử lý, cô ấy tạm thời sẽ không bị trừng phạt. Đến phương Nam, tôi sẽ phái người đi điều tra, nếu tình hình nghiêm trọng, cậu cũng kịp chạy về từ đất liền, được chứ?"

"Y Lan cô ấy—"

"Bị tôi trói lại, hoặc là hiện tại dùng cơ thể này bơi về, cậu có thể chọn một trong hai." Tần Lạc cắt ngang, thái độ cực kỳ kiên quyết. "Tôi đảm bảo cô ấy sẽ không chết, trái lại nếu cậu chết, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa."

Phỉ Qua trầm mặc không nói, Tần Lạc ngồi bên cạnh anh, duỗi chân ra sàn.

Sau một thời gian dài, trong căn phòng chật hẹp lại vang lên tiếng nói.

"Cảm giác chết đi sống lại như thế nào?"

Mất một lúc mới có câu trả lời. "Rất tốt."

"Chúc mừng." Một lời chúc ngắn gọn.

"Cảm ơn." Câu trả lời cũng ngắn gọn.

Không thể kiểm soát được nụ cười trên môi, Tần Lạc nắm chặt vai bạn, nước mắt rơi xuống. "Chào mừng trở lại, thằng nhóc."

"Cậu phải thay bộ quân phục này." Mở va li, Tần Lạc liếc nhìn rồi lắc đầu. "Vấn đề là cậu đã nhỏ lại, tạm thời cứ mặc quần áo của tôi, xuống thuyền rồi mua mới."

Khó khăn lắm mới hồi phục được chút sức lực, anh tiếp nhận quần áo được ném tới để thay.

"Đợi chút, cái này là cái gì?" Tần Lạc nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của anh, sắc mặt thay đổi: "Số 137?"

Biểu tượng màu đen trên lưng cơ thể như được khắc sâu, nghiên cứu một hồi lâu, Tần Lạc nhíu mày. "Dấu hiệu này tôi đã thấy trong hồ sơ bí mật của đế quốc, hình như là mã dự án, 137 chắc chắn là số hiệu của cơ thể này, không biết đã thu thập bằng cách nào, cậu tốt nhất cẩn thận đừng để ai thấy."

Chiếc áo sơ mi mặc vào có vẻ quá rộng, cuộn lại mới lộ ra cổ tay, Tần Lạc chế nhạo. "Giờ cậu còn nhỏ hơn cả Phan, cô ấy đã chọn cho cậu màu tóc và mắt giống như trước, cộng với gương mặt này, tôi phải nói là cô ấy chọn khá tốt."

Anh miễn cưỡng nở nụ cười, không nói gì.

"Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ để xuống thuyền rồi tính." Tần Lạc vỗ lưng bạn như để an ủi. "Tôi chỉ đặt một phòng, cậu ngủ trên giường nhé, tôi sẽ đi xin thêm một cái chăn."

Đêm khuya, trong khoang thuyền hơi bí bách, sau khi xin một cái chăn mềm, Tần Lạc châm một điếu thuốc, cố gắng bình tĩnh lại.

Phỉ Qua sống, phải toàn diện xem xét từng chi tiết, không thể để xảy ra bất kỳ bất ngờ nào.

Giả sử cơ thể này thuộc về trung tâm nghiên cứu của căn cứ, chắc chắn sẽ có tài liệu liên quan. Một khi sự việc xảy ra, lệnh truy nã từ đế quốc sẽ là vấn đề khó khăn nhất, ngay cả khi có giấy tờ thân phận hoàn hảo cũng khó tránh khỏi rắc rối, trừ khi đến những vùng hẻo lánh ít người qua lại...

Suy nghĩ tập trung bị tiếng ồn ào bên ngoài cắt ngang, Tần Lạc nhìn thoáng qua, phát hiện tất cả hành khách trong khoang đều đang tụ tập trên boong thuyền, anh ta tò mò dựa vào lan can mà nhìn, ngay lập tức bị choáng váng.

Con thuyền rất lớn nên di chuyển không nhanh, từ phía đuôi thuyền có thể lờ mờ nhìn thấy hình bóng của thành Hưu Ngoã ở phía xa, bầu trời u ám phía trên được ánh sáng đỏ chiếu rọi, nơi có khói bốc lên dày đặc, có vẻ như là...

"Vị trí đó hẳn là căn cứ quân sự bên ngoài thành Hưu Ngoã, xem ra đám cháy không nhỏ." Người nói là một người đàn ông đã giúp đỡ khi lên thuyền, hiện đang trò chuyện với một người hầu. "Có chút kỳ lạ, nghe nói công tước Lâm hành sự rất thận trọng, không nên xảy ra chuyện như vậy."

Khi nhận ra Tần Lạc đứng bên cạnh, người đàn ông dừng lại câu chuyện, lịch sự gật đầu chào.

Không còn tâm trạng để nhìn nữa, Tần Lạc trở lại khoang thuyền, trong lòng kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi.

Chính cô đã phóng hỏa để tiêu hủy tất cả tài liệu, xóa bỏ dấu vết bị truy đuổi, giúp Phỉ Qua hoàn toàn tái sinh.

Cô đã lén lút giải cứu tử tù, tự ý giết chết một tiến sĩ, công khai phóng hỏa tại trung tâm nghiên cứu quan trọng nhất của đế quốc, cô....

Tần Lạc không thể tiếp tục suy nghĩ, tâm trí trở nên hỗn loạn, ở bên ngoài khoang thuyền một lúc lâu mới đẩy cửa bước vào.

Bên trong khoang chật hẹp và ngột ngạt, thiếu niên đẹp trai không ngủ, lặng lẽ chăm chú nhìn chiếc hộp gỗ.

Đôi mắt sâu thẳm như đại dương, thần sắc tĩnh lặng mà dịu dàng.
Bình Luận (0)
Comment