Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 47

Cát Tái gần như phát điên.

Là người cháu họ xa mà nam tước Giả Nặc tin tưởng giao trọng trách phòng thủ, hắn phải đối mặt với sự thật khủng khiếp rằng chú mình đã bị sát hại ngay trong vòng vây dày đặc. Tử thần đã đến trong đêm tàn khốc ấy. Con trai cả, con thứ, con út và tất cả đàn ông trong gia đình đều chết cùng lúc. Nếu không phải vì tuân thủ nhiệm vụ mà ngủ ở phía đối diện của Lăng Bảo nơi gần kẻ địch nhất, có lẽ Cát Tái cũng không thoát nổi.

Dù may mắn thoát chết, nhưng hắn lại phải đối mặt với hàng loạt rắc rối không lối thoát. Bên ngoài Lăng Bảo, quân địch bao vây chặt chẽ; còn bên trong thì mọi thứ rơi vào hỗn loạn.

Hàng loạt thi thể được phủ khăn trắng, những người phụ nữ khóc than, tìm kiếm liên tục mà không có kết quả. Sự sợ hãi bao trùm lên mọi khuôn mặt, ai nấy đều giống như một bầy cừu non run rẩy trước sói dữ.

Cát Tái bực bội kiểm tra các xác chết, phát hiện Giả Nặc và tất cả người thân đều bị cắt cổ bằng dao ngắn. Xác của lính gác được tìm thấy trong đường hầm bí mật, con dao từ nhà bếp của Lăng Bảo đã đủ để giải thích cách hung thủ lẻn vào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Địch Khắc là kẻ phản bội từ bên trong. Gia đình Địch Khắc bị trói bằng dây thừng, sợ hãi đến tột độ, không cách nào giải thích được tung tích của hắn.

Không biết không có nghĩa là vô tội. Trên tường thành của Lăng Bảo, những cây thập tự đã dựng lên. Những kẻ tội đồ sẽ bị đóng đinh vào cọc cho đến khi máu của họ gột sạch tội lỗi bán đứng chủ nhân.

Dù tìm ra nội gián, Cát Tái vẫn không yên lòng.

Cái bóng bí ẩn kia vẫn còn ẩn nấp đâu đó trong Lăng Bảo, có thể bất cứ lúc nào ra tay giết chóc lần nữa. Bóng đen của tử thần bao trùm lên tâm trí tất cả, không ai dám hành động một mình. Đội lính gác phải tuần tra liên tục không ngừng nghỉ.

Cả ngày bận rộn đến kiệt sức, sau khi tăng cường cảnh giới khắp nơi, Cát Tái trở về phòng. Không còn tâm trạng để tìm phụ nữ, hắn khóa kỹ cửa bằng ba chiếc khóa mới lắp, vừa cởi áo khoác thì đột nhiên cảm giác bất an ập đến. Hắn quay đầu thật nhanh, lập tức rơi vào cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy.

Thiếu niên như bóng ma đứng sau lưng, khẩu súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào ngực hắn.

"Làm ơn yên lặng, tôi không muốn đánh động đám lính ngoài kia." Đôi mắt đen láy có sức áp đảo vô hình, khiến hắn không dám cử động. "Anh phải hiểu rằng, chúng không thể nhanh hơn một viên đạn đâu."

"Cậu sẽ không bắn, ngoài kia có cả một đội lính." Cát Tái cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng không ngăn được việc lùi lại một bước. "Cậu làm cách nào vào đây?"

Thiếu niên không có ý định giải thích, chỉ phẩy súng ra hiệu hắn ngồi xuống. "Bình tĩnh, tôi không có ác ý, ít nhất là tạm thời như vậy."

Bầu không khí căng thẳng đến tột độ. Tu Nạp bình tĩnh quan sát cháu trai của nam tước Giả Nặc.

Hắn mạnh mẽ, có khả năng tự chủ, thậm chí đứng trước ngưỡng sinh tử còn biết đè nén sợ hãi. Không hề giống với vẻ ngoài thô kệch, có lẽ đây là kẻ có thể đàm phán được.

"Cậu muốn gì?" Cát Tái buộc phải ngồi xuống, mồ hôi lạnh thấm ướt áo dưới ánh mắt sắc bén của đối phương.

"Đó chính là điều tôi muốn hỏi." Tu Nạp đánh giá hắn, khẩu súng không hề di chuyển. "Anh theo chân Giả Nặc phản loạn vì muốn thứ gì?"

Cát Tái không thể trả lời.

Hắn và chú mình không hề thân thiết, nhưng dù sao vẫn cùng một gia tộc. Hắn chỉ vừa được triệu tập vội vã thì mới biết rằng Giả Nặc đã xúc phạm đến công tước. Không muốn tham gia vào cuộc phản loạn, nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

"Anh thực sự nghĩ rằng có thể thắng được cuộc chiến này sao?"

Một câu hỏi sắc bén khác, Cát Tái bồn chồn nhích người.

"Anh có thể chống đỡ bao nhiêu đợt tấn công? Cầm cự được bao lâu trong vòng vây này? Sau khi mùa mưa kết thúc?"

Những câu hỏi dồn dập khiến Cát Tái cảm thấy ngượng ngùng, áp lực càng làm hắn khó chịu hơn. "Cậu rốt cuộc muốn gì? Muốn tôi đầu hàng sao?"

Lời nói lạnh lùng của Tu Nạp mang tính uy hiếp mạnh mẽ, gần như là một mệnh lệnh. "Tôi muốn anh mở cổng thành và hạ cầu treo, cho phép người của Hoắc Ân tiến vào."

"Rồi đưa tôi lên giá treo cổ? Tôi thà chết trên chiến trường." Trên trán Cát Tái nổi gân xanh.

"Anh sẽ không chết, vì anh trung thành với bệ hạ và không thể chấp nhận những hành động của nam tước. Mặc dù vì lý do bất khả kháng mà phải đồng lõa, nhưng trong thời khắc quan trọng, anh đã có sự lựa chọn đúng đắn: giết chết Giả Nặc để chấm dứt cuộc nổi loạn tội ác. Anh đã cứu sống người dân ở Lăng Bảo, giúp quân đội tránh khỏi tổn thất. Công tước Vĩ Khắc sẽ rất trân trọng điều này, tha tội cho anh vì những điều không do anh lựa chọn, thậm chí sẽ khuyên bệ hạ để anh thừa kế tước vị của Giả Nặc." Edit: FB Frenalis

Cát Tái nghe mà trợn mắt, quên cả việc khẩu súng vẫn đang chĩa vào ngực, bật dậy khỏi ghế. "Điều đó không thể xảy ra!"

"Công tước không muốn cuộc chiến kéo dài quá lâu, điều này sẽ khiến ông ta trở nên bị động trước kẻ thù chính trị, và việc tiêu diệt hoàn toàn gia tộc Giả Nặc cũng chẳng mang lại lợi ích gì. Để thể hiện sự rộng lượng của mình, ông ta sẽ rất sẵn lòng tưởng thưởng cho người giải quyết vấn đề." Giọng nói của Tu Nạp kiên quyết không thể bác bỏ. "Tôi sẽ nói với Hoắc Ân rằng chính anh đã điều động lính gác để cho tôi cơ hội hành động, và công trạng chấm dứt cuộc chiến sẽ thuộc về anh."

"Và cậu thì liều mạng mà không mong nhận được gì? Cậu nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc?" Cát Tái dần bị thuyết phục, nhưng vẫn khó lòng xóa tan nghi ngờ.

"Tôi chỉ là một lính bộ binh xuất thân từ tầng lớp bình dân, những thành tích quân sự cao quý không có giá trị với tôi." Tu Nạp đáp lại dứt khoát.

Quý tộc chắc chắn sẽ không dám đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.

Cát Tái trong tình thế dằn vặt, những rủi ro và lợi ích nhanh chóng hiện lên trong đầu, chỉ trong chốc lát, mồ hôi đã rịn ra trên trán. "Làm sao tôi có thể đảm bảo rằng cậu sẽ không nói ngược lại?"

"Hệ quả tốt nhất của việc phản bội anh là được thăng chức thành một sĩ quan cấp thấp." Giọng nói lạnh lùng đầy cám dỗ, đôi môi xinh đẹp của Tu Nạp nhẹ cong lên. "So với việc trở thành bạn bè với một nam tước, rõ ràng việc đó có lợi hơn nhiều."

Mặt Cát Tái tái nhợt, rơi vào tình thế khó xử. "Một khi làm vậy... tôi sẽ mang tiếng phản bội và tội giết hại gia đình chú mình."

"Anh trung thành với bệ hạ." Tu Nạp biết mình đã thành công, cất khẩu súng và chìa tay ra. "Tài sản và danh vọng thuộc về những người dám quyết đoán — nam tước Cát Tái."

Câu nói cuối cùng đã chạm đến lòng tự trọng của Cát Tái, sau một hồi do dự, cuối cùng hắn cũng bắt tay lại.: "... Mong rằng tôi sẽ không phải hối hận về điều này."

Đội quân phục vụ mang khay thức ăn ra, nắp bạc trên đĩa vẫn không nhúc nhích, một binh sĩ trẻ tuổi lắc đầu phàn nàn với một binh sĩ khác đứng bên cạnh.

"Cảm xúc của tướng quân Hoắc Ân thật tồi tệ, đến cả món ốc sên nướng với rượu Burgundy mà đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị cũng không khiến ngài ấy cảm thấy hứng thú."

"Đều do cái thời tiết khốn kiếp này, tốc độ thi công của đội công binh quá chậm." Một binh sĩ khác kéo áo mưa và lầm bầm chửi rủa.

Thời gian mà công tước Vĩ Khắc đưa ra đang đến gần, những cơn mưa kéo dài đã khiến cầu tạm và hào rãnh trở nên vô vọng, đội tiên phong lại rơi vào bẫy, những thất bại liên tiếp khiến Hoắc Ân trở nên lo âu.

"Cái Lăng Bảo này chắc chắn rất kiên cố, ngay cả khi có pháo cũng phải tốn nhiều công sức, tôi thấy việc này không hề dễ dàng." Một binh sĩ khác tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Công tước Vĩ Khắc không thể chờ lâu như vậy." Người phục vụ thầm hiểu, đội tiên phong bị tiêu diệt hoàn toàn là một chuyện nhỏ, nhưng nếu không có chiến công để báo cáo, chức vị mà tướng quân đã tiêu tốn một số tiền lớn để có được sẽ không còn giữ được.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Các binh sĩ đang bàn tán riêng tư, đột nhiên trước mặt vang lên tiếng ồn ào rối loạn. Một người truyền lệnh chạy vội tới, hưng phấn kêu to: "Tướng quân! Lăng Bảo đã mở! Tướng quân! Cổng thành đã mở, thả cầu treo xuống rồi..."

Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sứ giả do Cát Tái phái đi đã đạt được thỏa thuận với tướng Hoắc Ân, yêu cầu thành lũy hạ vũ khí đầu hàng. Niềm vui bất ngờ khiến Hoắc Ân như lạc vào giấc mơ, không do dự đáp ứng toàn bộ điều kiện của đối phương.

Một bức thư tự ca ngợi bản thân và khen ngợi lòng trung thành của Cát Tái đã được gửi tới phủ công tước. Với cái giá thấp đến mức không thể tin được, Hoắc Ân đã giành được chiến thắng hoàn hảo. Trong không khí phấn khởi, Hoắc Ân hết sức cảm kích vì thần linh đã ban cho hắn may mắn.

Trong nửa tháng tiếp theo, tâm trạng của Hoắc Ân luôn ở trong trạng thái phấn khích tột độ. Những sai lầm đã hóa thành kế hoạch sâu sắc, những thất bại ban đầu trở thành mưu kế đánh lừa đối thủ. Sự khôn ngoan và tầm nhìn xa trông rộng của tướng quân được thể hiện rõ ràng, lòng tốt không ngừng khiến Hoắc Ân đối xử rộng rãi với những người trong thành lũy, thậm chí còn phá lệ cho phép quân lính cướp bóc vừa phải.

Công tước Vĩ Khắc lấy danh nghĩa của Hoàng Đế thực hiện tất cả những mong ước của Hoắc Ân. Thư đầy ắp những lời khen ngợi, ca ngợi và động viên, đồng thời hứa hẹn phần thưởng bằng tiền bạc hào phóng; trong thư còn ca ngợi hành động trung thành của Cát Tái, miễn tội phản bội và cho phép hắn kế thừa tước vị nam tước, đồng thời triệu hồi hắn vào quân đội làm việc.

Tướng quân Hoắc Ân càng trở nên kiêu ngạo, Đạt Lôi càng cảm thấy tối tăm, nhìn chằm chằm vào cái bóng đang say sưa chè chén trong lều. "Thằng ngốc đó là cái thá gì, lại dám nhận hết công lao về mình."

Tu Nạp lặng lẽ lau chùi con dao ngắn, sau khi lau xong lại dùng đầu ngón tay thử lưỡi dao để chắc chắn về độ sắc bén.

Đạt Lôi lại một lần nữa phàn nàn: "Những người khác trong đội tiên phong đều chết cả rồi, chỉ còn lại chúng ta. Chính cậu là người đã giết Giả Nặc, thuyết phục Cát Tái, nhưng giờ tất cả công lao đều thuộc về Hoắc Ân. Hắn ta không làm gì cả, lại còn có mặt mũi để tự phụ."

Đạt Lôi khinh thường Hoắc Ân đến cực điểm, còn Tu Nạp thì không phản ứng gì.

"Tu Nạp, cậu không quan tâm sao? Tại sao cậu lại gia nhập quân đội?" Đạt Lôi ngày càng không hiểu nổi người đồng đội đã cùng sống chết bên nhau.

Cuối cùng Tu Nạp cũng lên tiếng, cảnh cáo một cách nhạt nhẽo: "Anh cũng nên ngừng phàn nàn đi, nếu không Hoắc Ân sẽ không dễ chịu đâu."

"Hắn ta có thể làm gì chứ? Trên thực tế...."

Tu Nạp cắt ngang: "Thực tế không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta còn sống sót ra khỏi thành lũy, và đã thăng cấp ba bậc."

"Chỉ là một chuẩn úy mà thôi." Đạt Lôi càng tức giận hơn khi nhắc đến điều đó. "Cậu đã chiếm trọn thành lũy, cuối cùng chỉ nhận được một chức chuẩn úy nhỏ bé, thậm chí không phải thiếu úy."

"Kiên nhẫn một chút." Tu Nạp có ý nhắc nhở một cách tinh tế. "Đạt Lôi, nếu một người dân bình thường thăng cấp quá nhanh thì sẽ đoản mệnh."

Đạt Lôi thô lỗ nhưng không ngu ngốc, bị lời nói của Tu Nạp đánh trúng, lập tức tỉnh ngộ.

Luôn có tin đồn rằng Hoắc Ân hẹp hòi, đối với những thuộc hạ quá xuất sắc thì luôn phòng bị, thậm chí có lời đồn nói rằng hắn đã từng gửi một người thân tín vào chỗ chết, chỉ vì người đó tình cờ nhận được lời khen từ Hoàng Đế.

Một lúc sau Đạt Lôi mới lại mở miệng, sự tức giận đã hoàn toàn biến mất. Không còn bàn về Hoắc Ân, anh ta chuyển sang một câu hỏi khác. "Tu Nạp, với khả năng và trí tuệ của cậu, làm vệ sĩ cho quý tộc sẽ kiếm được nhiều hơn, tại sao cậu lại muốn gia nhập quân đội để liều mình?"

Tu Nạp cũng không lảng tránh. "Tôi không muốn nói dối anh, tôi sẽ làm mọi cách để leo lên giành lấy đủ quyền lực."

"Xuất thân từ dân thường thì chỉ có thể làm đến cấp trung úy, cậu không thể phá vỡ quy tắc đó. Thay vì thế, hãy phục vụ cho một quý tộc nào đó biết trân trọng cậu, với trí thông minh của cậu, điều đó chắc chắn dễ dàng hơn nhiều so với việc làm một trung úy." Sau cơn xúc động giận dữ, Đạt Lôi đã hoàn toàn mất hy vọng vào tương lai trong quân đội.

Tu Nạp nhẹ nhàng mơn trớn lưỡi dao ngắn, ánh mắt lạnh lùng. "Những thứ được nhận từ sự phụ thuộc không có giá trị, quyền lực đó phải hoàn toàn thuộc về tôi."

"Ai mà không muốn địa vị, nhưng dân thường thì hoàn toàn không thể." Đạt Lôi bi quan.

Tu Nạp cười khẽ, không tiếp tục chủ đề này. "Đạt Lôi, liệu giấc mơ có thể báo trước thực tại không?"

"Gì cơ?" Đạt Lôi dóng tai nghe, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương mới tin là mình không nghe nhầm. "Tôi có phải là bà đồng đâu mà biết, cậu cũng có ác mộng sao?"

Tu Nạp trầm mặc, không thể nói ra.

Giấc mơ đó, anh rất sợ.
Bình Luận (0)
Comment