Đoá tường vi trắng trong chiếc bình pha lê đặt trên bàn làm việc. Sau khi rửa sạch lớp bụi bẩn, những cánh hoa mềm mại lộ ra vài vết thương nhỏ do bị đè nén, dù có chút hao tổn nhưng hương thơm vẫn nồng nàn.
Vị Bộ Trưởng Tư Pháp vừa bước vào đã cau mày ngay từ ánh nhìn đầu tiên. "Nghe nói cậu đã điều động quân đội lục soát toàn bộ đế đô suốt đêm. Chuyện gì đã xảy ra?"
"Lạc!" Tu Nạp hiếm khi tỏ ra phấn khởi đến thế, ánh mắt anh bừng lên hy vọng. "Tôi nghi ngờ Y Lan vẫn còn sống."
"Không thể nào!" Tần Lạc quả quyết.
Quan Chấp Chính thuật lại ngắn gọn sự việc xảy ra đêm đó, "Cô gái đó có bộ xương rất nhỏ, chắc chắn là phụ nữ. Uy Liêm đã kiểm tra dấu chân để lại, xác nhận rằng cô ấy rất quen thuộc với đường đi nước bước, tiến thẳng vào phòng làm việc của công tước."
"Điều đó chẳng chứng minh được gì." Tần Lạc trầm mặc một lúc, rồi quay sang trách mắng sự liều lĩnh của Tu Nạp. "Cậu dám một mình vào dinh thự bỏ hoang giữa đêm khuya, quá nguy hiểm! Nếu gặp phải mai phục thì sao? Tôi đã cảnh cáo Uy Liêm, không cho phép chuyện này tái diễn."
Tu Nạp bỏ ngoài tai lời nhắc nhở. "Có lẽ công tước đã làm điều gì đó để giúp cô ấy thoát khỏi án tử."
Tần Lạc muốn mở toang đầu Tu Nạp ra để xem còn chút lý trí nào trong đó không. "Cậu nghĩ quan giám sát hành hình là kẻ ngốc chắc? Tất cả đều do Vĩ Khắc đích thân chỉ định, họ dày dạn kinh nghiệm không thể nào bị lừa."
"Có lẽ công tước đã tìm người thế thân." Anh biết điều này thật vô lý, nhưng không ngăn được trí tưởng tượng của mình.
Tần Lạc phải kìm nén cơn bực tức, áp tay lên trán, từng chữ phản bác. "Người thế thân nào có thể giống cô ấy đến thế, lại trung thành đến mức chịu đựng sáu tháng tra tấn?"
"Hoặc có lẽ cô ấy đã chịu đựng tra tấn nhưng vẫn sống sót." Ánh mắt Tu Nạp lướt qua đoá tường vi trên bàn, nỗi đau đớn xen lẫn dịu dàng. "Tôi biết chắc chắn đêm qua chính là cô ấy."
Tần Lạc phủ nhận dứt khoát. "Không đời nào."
"Lạc! Cậu không mong cô ấy còn sống sao?"
"Tôi không mong cậu ôm lấy hy vọng ngu ngốc và viển vông, tốn công tìm kiếm một người đã chết."
Tu Nạp vẫn cố chấp, không màng đến lời khuyên can. "Tôi đã nói rồi, tôi tin chắc đó là cô ấy."
Sự cứng đầu của vị Chấp Chính khiến Tần Lạc giận đến bốc khói. "Giả sử cô ấy thoát được án tử, thì một người bị móc mất cả hai mắt làm sao có thể vào được tòa nhà đổ nát của công tước, rồi lại chính xác đến phòng làm việc và trốn thoát khỏi tay cậu?"
Gương mặt Tu Nạp bỗng chốc trở nên tái nhợt, mất hết thần sắc.
Nhận ra mình lỡ lời, Tần Lạc im bặt.
Bầu không khí căng thẳng kéo dài, Tu Nạp bắt đầu run rẩy. "Cậu nói rằng... mắt cô ấy..."
Tần Lạc hiểu rằng không thể giấu thêm nữa, đành khô khốc thú nhận. "Hai mắt cô ấy bị móc trong hai tháng cuối cùng của cuộc tra tấn." Không nói ra rằng đôi mắt xanh lục trong vắt đó hiện đang ngâm trong bình pha lê, là một phần bộ sưu tập bí mật của thẩm phán Ban Nặc. (Tội chị Lan, chịu đau đớn quá, bộ này anh chị thảm ghê)
Một lúc lâu sau, Tần Lạc thở dài. "Tôi đã thiêu hủy mọi ghi chép về việc hành hình, những kẻ liên quan năm đó đều đã nhận sự trừng phạt công bằng. Còn lại, tôi sẽ không tiết lộ thêm gì nữa. Muốn biết thì tự mà đào trong đầu tôi ra."
Dáng người cao gầy khẽ lảo đảo, gương mặt anh trở nên u tối đáng sợ. Edit: FB Frenalis
"Tôi không muốn thấy anh cứ mãi bị ám ảnh bởi quá khứ." Tần Lạc dừng lại trong chốc lát, giọng nói pha lẫn cay đắng cùng bất lực. "Cô ấy đã chết rồi, thật sự."
*****
Trên con phố nhộn nhịp và phồn hoa, những cửa hàng sáng sủa san sát nhau. Các loại xe ngựa qua lại không ngớt, hương thơm ngọt ngào từ tiệm bánh lan tỏa, đài phun nước giữa phố lấp lánh ánh sáng, ngày nối tiếp ngày trong ánh hoàng hôn.
Một chiếc xe ngựa chạy dọc đại lộ của đế quốc, Tát Sa nhìn cảnh vật ngoài phố rồi tán thưởng. "Đúng là Kinh Đô Vĩnh Hằng. Nghe nói chính sách khủng bố của Khoa Tá năm xưa khiến nửa đế đô phải tháo chạy. Giờ đây không còn dấu vết, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã khôi phục thế này. Chính phủ làm việc hiệu quả thật."
Người ngồi bên trong xe cũng đang lặng lẽ ngắm nhìn, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt thanh tú của cô, làn da trắng mịn phủ lên chút sắc vàng nhạt, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng như tranh sơn dầu. Tát Sa liếc nhìn có chút ngẩn ngơ, vừa định mở lời thì tiếng chuông bất chợt vang lên.
Tiếng chuông từ tháp đồng hồ của đế đô như xuyên qua vạn vật, khiến cô bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức.
Tát Sa đột nhiên tò mò, muốn biết điều gì đã khiến đôi mắt kia chất chứa nỗi buồn sâu thẳm như thế. Dù biết sẽ không nhận được câu trả lời thật sự nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi.
"Cô đang nghĩ gì vậy?"
"Thành phố này đẹp quá." Cô nhẹ nhàng đáp, nụ cười vẫn không thay đổi.
Chiếc xe ngựa rẽ qua góc phố, ánh nắng trong xe biến mất.
Sau một lúc im lặng, Tát Sa trở lại giọng điệu lười biếng thường ngày. "À phải, có chuyện tôi nên hỏi cô sớm hơn."
Ngải Vi kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp.
Tát Sa không vội, cho đến khi chiếc xe dừng trước một căn dinh thự.
Hắn bước xuống xe, lịch thiệp đỡ cô xuống, như thể đối đãi với một quý cô cao sang. "Ngải Vi, cô biết khiêu vũ chứ?"
Khi bước vào dinh thự bí mật do Chiêm Kim Tư sắp xếp, một nhóm thị nữ kính cẩn chào đón.
Tát Sa đẩy Ngải Vi về phía trước, cao giọng phân phó. "Trang điểm thật đẹp cho tiểu thư này. Đêm nay cô ấy sẽ là bạn đồng hành cùng nam tước."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
"Tát Sa tiên sinh, tôi không hiểu ý ngài." Ngải Vi khẽ nhíu mày.
"Nghe lời nào, Ngải Vi." Giọng điệu Tát Sa dường như thân mật, nhưng lời nói lại không cho phép phản kháng. "Cô là một cô gái thông minh, chắc hiểu rõ lý do tôi giữ cô bên mình."
Ngải Vi không nói thêm gì, chỉ theo thị nữ bước vào phòng.
Tát Sa đi vào một phòng ngủ khác, chọn một bộ lễ phục từ tủ quần áo và thay đồ. Đại sứ ngoại giao nước Lợi Tư - Chiêm Kim Tư đứng hầu bên cạnh.
Vừa thành thục thắt cà vạt, Tát Sa vừa tùy tiện hỏi. "Ngải Vi thế nào rồi?"
Chiêm Kim Tư nghe xong lời báo cáo từ thị nữ, thành thật đáp. "Cô ấy có vẻ không quen với việc người khác giúp tắm rửa, đã đuổi hết bọn thị nữ ra ngoài."
Tát Sa dừng tay một chút, nở nụ cười ác ý.
Chiêm Kim Tư ngập ngừng, lên tiếng khuyên nhủ. "Tiên sinb, tôi cho rằng cô ấy dù sao cũng chỉ là một cô gái xuất thân thấp kém và thô lỗ, không thích hợp với giới thượng lưu. Có lẽ điều đó sẽ khiến người ta nghi ngờ về vị thế của ngài. Hay là để tôi tìm vài người khác..."
"Cảm ơn vì lời nhắc nhở." Tát Sa thờ ơ đáp lại. "Tôi nhớ dinh thự này có đường hầm bí mật để quan sát nhiều phòng, phải không?"
"Đúng vậy, tiên sinh." Chiêm Kim Tư đã phần nào hiểu ra nhưng vẫn không tin nổi. "Ngài định..."
"Chiêm Kim Tư, câu hỏi thừa quá rồi." Tát Sa nhếch môi cười mờ ám, vô cùng thản nhiên. "Tất nhiên là để nhìn trộm."
Tại sao một người cao quý như ngài Tát Sa lại phải lén nhìn một thị nữ, người mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo lên giường để làm bạn tình?
Với nguyên tắc của một quý ông, bộ trưởng ngoại giao của Lợi Tư - Chiêm Kim Tư, im lặng dẫn đường, hoàn toàn không thể hiểu nổi sở thích kỳ lạ của nhân vật quyền quý đi sau lưng mình.
Bức tường phủ giấy hoa mỹ được trang trí bằng một chiếc sọ trâu. Bề mặt xương trắng toát thô ráp, hốc mắt trống rỗng phủ bóng đen, khéo léo che giấu đôi mắt đang lén nhìn qua.
Trong căn phòng đơn sơ là một chiếc bồn tắm chứa đầy nước ấm trong vắt. Trên chiếc bàn tròn bên cạnh đặt sẵn lược ngà, dầu ô liu và kem thơm. Tắm bằng bồn gỗ hương thượng hạng vốn là đặc quyền của giới quý tộc, dinh thự này không thiếu điều kiện sang trọng. Nhưng người tắm dường như không có hứng thú, chỉ đơn giản tắm rửa rồi bước ra khỏi bồn.
Làn da trắng nõn như sữa tươi, lấp lánh ánh sáng mềm mại. Mái tóc đen dài ướt dính vào cổ để lộ vầng trán đẹp đẽ. Những giọt nước trong veo trượt dọc theo đường cong thanh tú của cơ thể, tựa như một nàng tiên nước khơi dậy những ham muốn nguyên sơ nhất.
Ánh mắt lén lút thoả sức chiêm ngưỡng, từ chiếc cổ thiên nga dài thướt tha, bờ vai mỏng manh, xương quai xanh nhỏ nhắn, rồi dần trượt xuống phía dưới. Cô khẽ nghiêng người, bàn tay trắng ngần vòng qua cổ để lau tóc, vô tình tạo ra một dáng vẻ đầy quyến rũ...
Ánh mắt táo tợn càng lúc càng rực cháy, dõi theo từng tấc cơ thể gợi cảm, rồi bất chợt dừng lại trên tấm lưng trắng mịn một hồi lâu.
Cô nhanh chóng lau khô người, mặc vào chiếc váy lụa mỏng, rồi rung chuông gọi các thị nữ.
Tát Sa vẫn tiếp tục quan sát, nhìn cô mặc lễ phục, chọn lựa từ đống trang sức một món vừa vặn với địa vị nhưng không quá phô trương, trang điểm một cách hoàn hảo. Bộ lễ phục trang nhã như xua tan mọi lớp vỏ giả tạo, để lộ ra một vẻ đẹp tinh tế khác biệt.
Tát Sa từ lâu đã nhận ra sự đặc biệt trên người cô. Phong thái thanh lịch tự nhiên, dáng vẻ từ tốn dường như không bị thế giới bên ngoài lay chuyển. Đó là nét quý phái thật sự, chỉ có ở những người được lớn lên trong môi trường sung túc và được giáo dục kỹ lưỡng.
Rốt cuộc, cô là ai?