Ngoại ô phía Đông Nam thành phố Thân, chùa Nam Âm.
Tiết trời đầu xuân, ấm lạnh thất thường, không khí trên núi càng lạnh hơn trong thành phố vài phần. Ôn Dữu khép chặt chiếc áo khoác len,
lòng bàn tay nắm chặt một tờ giấy màu đỏ nhạt, thong thả bước ra khỏi cửa điện.
Hôm nay là cuối tuần, chùa đông nghịt người, hành lang ngoài điện chính tấp nập du khách, ồn ào náo nhiệt.
Ôn Dữu muốn tìm một nơi yên tĩnh để xem quẻ, nên đi ngược dòng người, rẽ qua vài khúc quanh, đến một khoảng đất cao trống trải.
Nắng sớm xuyên qua màn sương, chiếu rọi vào lòng bàn tay cô. Ôn Dữu cúi xuống, liếc mắt thấy ba chữ to rõ ràng ở phía bên phải tờ giấy ——
Thượng thượng cát.
Tim cô hơi xao động, đọc kĩ những câu thơ phía dưới ——
Chim xanh vào mây, lượn quanh trời biếc. Ngẩng đầu vẫy gọi, sà xuống như ý.
Lời thơ dễ hiểu, ngụ ý người xin xăm sẽ toại nguyện, một điềm báo tốt lành.
Ôn Dữu cố gắng tìm ra chút chi tiết từ ý nghĩa chung chung, đọc đi đọc lại mấy lần, ánh mắt dừng lại ở nửa câu sau, bỗng nhiên như có linh cảm, ngẩng đầu lên, mới phát hiện nơi này trồng mấy cây đào, đang độ
hoa nở rộ, những cánh hoa rực rỡ che kín cả bầu trời, rực rỡ như mây tía. Gió núi thổi qua, vài cánh hoa đào rơi vào lòng bàn tay Ôn Dữu.
Đây là… ý bảo cô sắp gặp vận đào hoa sao?
Ôn Dữu nắm chặt tờ giấy xin xăm và hoa đào, ngẩn người một lát, tâm trạng bỗng trở nên nhẹ nhõm.
Đi loanh quanh trong chùa một lúc, khi chuẩn bị rời đi, Ôn Dữu nhận được điện thoại của cô bạn thân Vân Nhiêu.
“Nghĩ kĩ chưa?” Vân Nhiêu vào thẳng vấn đề, “Tháng sau tớ mới về nước, anh tớ mấy hôm nay đang ở Thân Thành, cậu mà muốn thuê thì anh ấy có thể dẫn cậu đi xem phòng. Thứ hai anh ấy đi rồi đấy.”
Ôn Dữu vừa mới “nhảy việc”, công ty mới nằm trong khu công nghệ Đông Cảng mới xây dựng gần hai năm nay, cách chỗ cô ở cũ gần hai mươi cây số, nên đành phải chuyển nhà.
Xung quanh công ty mới, khu chung cư tiện nghi thì quá tệ, còn khu xịn xò thì lại quá đắt, Ôn Dữu tìm nửa tháng trời vẫn chưa ưng được chỗ nào.
Vân Nhiêu nghe tin cô đang tìm nhà gần khu Đông Cảng, liền nhiệt tình giới thiệu một căn hộ cực ổn —— chung cư cao cấp, diện tích lớn, nội thất đầy đủ, cách công ty cô chỉ có 800 mét, trên danh nghĩa là ở ghép, nhưng người kia một tháng chắc chẳng xuất hiện nổi một lần, Ôn Dữu coi như được ở một mình nguyên căn.
“Công ty anh tớ và bên khu Đông Cảng vẫn chưa đàm phán xong, bộ phận trung tâm tạm thời chưa chuyển vào, anh ấy đương nhiên cũng không hay qua đó. Nhà bỏ không thì cũng phí, cho cậu thuê là hợp lý rồi.”
Vân Nhiêu lo Ôn Dữu ngại ở cùng con trai, đặc biệt là anh trai cô, tính cách khó ở, nên cố tình nhấn mạnh,
“Sao, có muốn đi xem không?”
Ngay lúc đó, Ôn Dữu quyết định, đáp: “Tớ đâu phải người không biết điều thế. Ký luôn đi, chậm chân tí nữa sợ căn này nó mọc cánh bay
mất.”
Vân Nhiêu cười phá lên: “Sợ gì? Anh tớ chứ có phải ai đâu.”
Ôn Dữu cũng cười, giọng nhẹ nhàng hơn, hỏi: “Anh Vân Thâm không ý kiến gì chứ?”
Vân Nhiêu thản nhiên: “Anh ấy ấy à, cậu cũng biết rồi đấy, chỉ có hai chữ thôi ——”
“Tùy ý.”
Rời khỏi chùa Nam Âm đã gần trưa, Ôn Dữu bắt taxi về nhà, trên đường nhận được tin nhắn của Vân Thâm, hỏi cô hôm nay hoặc ngày mai có rảnh không, anh sẽ dẫn cô đi xem phòng, chọn xem ở phòng nào, tiện thể cài đặt vân tay khóa cửa.
Ôn Dữu nhắn lại: 【 Em lúc nào cũng rảnh, tùy thời gian của anh ạ. 】
Ôn Dữu và Vân Thâm học cùng trường cấp hai, cấp ba, lúc có Vân Nhiêu thì Ôn Dữu gọi anh trai theo cô bạn, lúc Vân Nhiêu không có mặt, Ôn Dữu lại quen gọi anh là “Đàn anh”.
Vân Thâm: 【 Ừ. 】
Rất nhanh lại nhắn thêm: 【 Tối nói chuyện, đăng ký. 】
Hóa ra anh vẫn chưa ở Thân Thành.
Ôn Dữu cất điện thoại, nhìn dòng xe cộ và phố xá lướt qua ngoài cửa sổ.
Xe đi vào con đường rợp bóng cây, hai bên đường trồng toàn ngô đồng, những mầm non xanh mơn mởn chen chúc trên cành mới, trước mắt toàn là một màu xanh tươi mát, tràn đầy sức sống.
Còn một đoạn nữa mới về đến nhà, Ôn Dữu đang thả hồn theo mây gió, thì chuông điện thoại đột nhiên reo vang.
Người gọi là sếp cũ của cô ở công ty cũ, chị Diêu.
Chuyện Ôn Dữu xin nghỉ việc khá là lùm xùm. Cô và chị Diêu trước đây cùng làm trong một dự án phát triển game khá triển vọng, vất vả cả năm trời, sản phẩm sắp được tung ra thị trường, thì đầu năm nay, do chính sách thị trường đột ngột siết chặt, thời gian ra mắt game bị hoãn vô thời hạn, nhà đầu tư rút vốn, dự án coi như đổ bể.
Hơn mười con người làm không công cả năm, tiền thưởng cũng chẳng thấy đâu, rất nhiều người xin nghỉ, bao gồm cả chị Diêu và Ôn Dữu. Chị Diêu là một người sếp tốt, đã giúp Ôn Dữu đòi được khoản bồi thường kha khá, còn muốn kéo Ôn Dữu cùng “nhảy” sang một công ty khác, nhưng Ôn Dữu đã tìm được công việc ưng ý hơn, nên không đi theo chị nữa.
Sau khi ổn định công việc, Ôn Dữu cảm thấy có lỗi với chị Diêu, nên khi nhận được điện thoại của chị, cô tỏ ra rất nhiệt tình.
Chị Diêu nói mấy hôm nay thời tiết đẹp, muốn hẹn cô đi uống trà chiều, Ôn Dữu không nói hai lời liền đồng ý.
“Khoan đã…” Ôn Dữu chợt nhớ ra, “Mấy hôm nay thì em hơi… Ừm… Chiều nay thì sao ạ?”
Vân Thâm vừa mới lên máy bay, kiểu gì cũng phải mất mấy tiếng mới đến nơi, trong mấy tiếng đó cô đi uống trà với chị Diêu, đương nhiên sẽ không bị trùng lịch.
Chị Diêu cười nói: “Hôm nay được đấy, chị dẫn theo một cậu bạn, hôm nay cậu ấy cũng rảnh, các em gặp nhau nhé.”
Ôn Dữu sững người.
“Cậu bạn” gì chứ, còn muốn cô gặp mặt là thế nào? Rất nhanh, Ôn Dữu hiểu ra.
Lúc này cô không tiện từ chối chị Diêu, hơn nữa, hồi còn chưa nghỉ việc, chị Diêu đã nói sẽ giới thiệu bạn trai cho Ôn Dữu, lúc đó Ôn Dữu đã đồng ý gặp mặt rồi.
Về đến nhà, Ôn Dữu lấy tờ giấy xin xăm và mấy cánh hoa đào trong túi ra, đặt lên tủ đầu giường, khẽ thở dài.
Buổi chiều trời ấm hơn, Ôn Dữu thay một bộ áo len dệt kim và quần jean, trang điểm nhẹ nhàng, đúng giờ đến quán cà phê đã hẹn với chị Diêu.
Bên cạnh chị Diêu là một người đàn ông trẻ tuổi trạc tuổi Ôn Dữu, tên là Diêu Hạo Thần, tốt nghiệp thạc sĩ trường đại học top đầu, dáng vẻ thư sinh, mặc một bộ vest lịch sự, nói là hôm qua mới từ châu Âu tham dự hội nghị năng lượng về, đang làm về thương mại hóa trung hòa carbon nổi bật trong nước.
Ôn Dữu đến uống trà chiều, vốn là muốn trò chuyện tâm sự với chị Diêu, ai ngờ chị Diêu nói được vài câu, đột nhiên có việc gấp, cười xin lỗi rồi rời đi, ý đồ quá rõ ràng.
Chị Diêu vừa đi, Ôn Dữu đang nói cười vui vẻ bỗng trở nên lạnh nhạt.
Không phải cố ý làm mặt lạnh, mà là vì người quen biến mất, tính “hướng ngoại xã giao” của Ôn Dữu cũng biến mất theo, trở thành một người hoàn toàn không biết nói gì với người lạ, “hướng nội sợ xã hội”.
Trên mạng gọi kiểu tính cách lúc thì hướng ngoại, lúc thì hướng nội của cô là: “Chứng hóng hớt nửa vời”. (Xã giao ngưu tạp – ý nói lúc hướng ngoại lúc hướng nội)
Diêu Hạo Thần cho rằng Ôn Dữu ngại ngùng, chủ động bắt chuyện: “Cô Ôn là con lai à?”
Anh ta rất hài lòng với ngoại hình của Ôn Dữu, dáng người cao ráo, mặt trái xoan, mắt phượng, da trắng sáng, là kiểu người đẹp khiến người ta kinh diễm nhưng không hề mang tính công kích, trừ màu mắt hơi khác lạ ra, thì quả thực không chê vào đâu được.
Ôn Dữu trả lời: “Một phần tư dòng máu lai.” Diêu Hạo Thần: “Lai dòng máu nước nào?” Ôn Dữu: “Mỹ.”
“Ồ, vậy chắc là có dòng máu Bắc Âu hoặc Đông Âu. Hôm qua tôi mới từ Bắc Âu về, tham gia một hội nghị quốc tế về công trình năng lượng, bên đó rất nhiều người mắt xanh.”
Diêu Hạo Thần khéo léo dẫn dắt câu chuyện sang lĩnh vực anh ta am hiểu, “Cô có biết trung hòa carbon là gì không?”
Ôn Dữu nghĩ ngợi: “Đại khái là biết. Tức là lượng khí thải nhà kính mà một doanh nghiệp thải ra, vừa vặn có thể trung hòa với lượng khí thải
nhà kính mà doanh nghiệp đó giảm thiểu được thông qua các biện pháp bảo vệ môi trường.”
Diêu Hạo Thần không ngờ cô lại có thể nói ra được nguyên lý, câu chuyện nhỏ giải thích một cách dễ hiểu về “trung hòa carbon” mà anh ta đã chuẩn bị sẵn không có đất dụng võ.
Có lẽ cho rằng Ôn Dữu hứng thú với lĩnh vực này, Diêu Hạo Thần thao thao bất tuyệt về hội nghị năng lượng mà anh ta tham dự, vừa nói vừa lơ đãng để lộ chiếc Rolex lấp lánh trên cổ tay trái.
Ôn Dữu nheo mắt, cố nén sự ngượng ngùng trong lòng, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Qua hơn nửa tiếng, Diêu Hạo Thần nói đến khô cả họng, buổi tọa đàm bảo vệ môi trường mới tạm dừng.
“Cũng thú vị đấy chứ.” Diêu Hạo Thần kết luận, “Cô Ôn? Sao không nói gì?”
Ồ, cuối cùng cũng đến lượt cô nói à?
Ôn Dữu tuy “hướng nội”, nhưng khả năng học hỏi của cô rất tốt, nếu không biết nói gì, thì “gậy ông lại đập lưng ông” thôi:
“Tôi cũng nói về công việc của mình nhé. Anh Diêu có biết ‘kết xuất đồ họa’ là gì không?” ……
Không khí đột nhiên im lặng.
Diêu Hạo Thần ho khan hai tiếng, cố gắng nhớ lại nội dung công việc của cô gái nhỏ:
“Chắc là… một loại… thuật toán… liên quan đến phát triển game…”
Ôn Dữu nhìn anh ta, dùng một ví dụ dễ hiểu để giải thích: “Anh Diêu có chơi Liên Quân Mobile không? Việc biến mô hình 3D của tướng và môi trường trong game thành hình ảnh 2D sống động trên điện thoại, đó chính là kết xuất đồ họa.”
Diêu Hạo Thần cười gượng: “Tôi thường bận quá, ít khi chơi game.”
Nói rồi theo bản năng sờ sờ chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay, ra vẻ thản nhiên nói, “Con gái làm ngành này, chắc là vất vả lắm nhỉ?”
Ôn Dữu thu lại nụ cười.
Giờ phút này, cô đột nhiên mất hết hứng thú nói chuyện.
“Tôi nghe chị Diêu nói, dự án trước của các cô bị ‘chết yểu’, công dã tràng.” Diêu Hạo Thần lại lái câu chuyện về vùng an toàn của anh ta,
“Ngành game và lập trình viên, đều rất không ổn định, không có tính bền vững, trong bối cảnh kinh tế hiện tại, tính bền vững rất quan trọng…”
Dự án thất bại, Ôn Dữu không có gì để phản bác. Cô cúi đầu, đếm những bong bóng nổi lên trên mặt cà phê, một cái, hai cái… Đếm đến cái thứ 99, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Vân Thâm: 【 Đến nội thành rồi. Giờ em có tiện không? 】
Ôn Dữu như vớ được phao cứu sinh, vội vàng nhắn lại: 【 Tiện! Rất tiện!!! 】
Vân Thâm không hiểu cô đang kích động cái gì: 【 Em đang ở đâu, tôi qua đón. 】
Ôn Dữu chia sẻ địa chỉ quán cà phê cho anh, Vân Thâm trả lời hai mươi phút nữa sẽ đến.
Cô như bừng tỉnh, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ rạng rỡ, sâu thẳm và xinh đẹp như đá quý.
Diêu Hạo Thần nhìn đến ngây người, khóe môi nở nụ cười: “Gần đây có một nhà hàng Pháp cũng khá ổn, em có thích đồ ăn Pháp không?”
Ôn Dữu nể mặt chị Diêu, từ chối một cách uyển chuyển: “Xin lỗi, lát nữa tôi có việc, hôm nay không ăn tối được.”
Diêu Hạo Thần hơi thất vọng, nhưng cũng không quá để tâm.
Lại uống cà phê thêm một lát, anh ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nói với Ôn Dữu: “Cô Ôn, em xinh đẹp, tính cách lại tốt, tôi cảm thấy tôi rất hợp với em.”
Ôn Dữu khóe miệng giật giật: “Vậy sao.”
Diêu Hạo Thần không biết lần thứ bao nhiêu để lộ chiếc đồng hồ hàng hiệu, cười một cách thực dụng và kiêu ngạo:
“Tôi có hai căn hộ ở Thân Thành, một chiếc xe, tôi không thích ở nơi
quá hẻo lánh, nên nhà đều ở trong nội thành, không lớn cũng không nhỏ, trả hết rồi.”
Anh ta nói xong, ánh mắt lơ đãng dừng trên mặt Ôn Dữu, như đang hỏi cô, còn em thì sao?
Ôn Dữu mặt không cảm xúc: “Tôi không phải người Thân Thành, ở đây không có gì cả.”
“Tôi biết, tôi không ngại.” Anh ta tỏ ra bao dung, như thể đang hạ mình chấp nhận cô, “Lát nữa em đi đâu? Tôi lái xe đưa em đi.”
Ôn Dữu: “Không cần phiền phức, bạn tôi đến đón tôi.”
Chỗ họ ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là đường phố xe cộ tấp nập. Ôn Dữu đảo mắt, bỗng nhìn thấy một chiếc SUV màu đen tuyền quen thuộc, đang dừng ở chỗ đỗ xe tạm thời ven đường.
Land Rover phiên bản giới hạn.
Diêu Hạo Thần hiển nhiên cũng chú ý đến chiếc xe vừa sang trọng lại vừa nổi bật đó. Ánh mắt anh ta dừng lại một lúc, có chút tò mò không biết vị đại gia nào đang ngồi trên xe.
Giây lát sau, anh ta thu lại ánh mắt, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Bạn trai hay bạn gái vậy?”
Ôn Dữu không ngờ anh ta đến nhanh như vậy, điện thoại đúng lúc rung lên báo có tin nhắn, Ôn Dữu cúi đầu, vừa gõ chữ vừa trả lời: “Bạn nam.”
Diêu Hạo Thần hỏi một câu còn vô duyên hơn câu trước: “Không phải là bạn trai đấy chứ?”
Ôn Dữu nhíu mày: “Đương nhiên không phải.”
Diêu Hạo Thần cười cười, ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ, không giấu giếm mà nhìn xung quanh, đồng thời hỏi cô: “Em thích ăn món gì? Cuối tuần sau có rảnh không?”
Chiếc Range Rover màu đen đỗ dưới bóng cây, đã tắt máy.
Ôn Dữu hiểu rõ Vân Thâm, với tính cách của anh, đến nơi rồi, tuyệt đối sẽ không nhúc nhích thêm, chỉ biết chờ cô tự mình đi ra lên xe.
Ôn Dữu vẫn ngồi im.
Có lẽ là buổi uống trà chiều này thực sự quá khó chịu, khiến tâm hồn ngây thơ, trong sáng của cô nảy sinh chút “biến chất”.
Cô cầm điện thoại lên, tốc độ tay còn nhanh hơn cả suy nghĩ, trong nháy mắt đã gửi đi hai tin nhắn:
【 Đàn anh, anh có thể ra ngoài một chút được không? 】
【 Em bị ép đi xem mắt, cần hỗ trợ khẩn cấp. 】
Vừa gửi xong, cô liền hối hận.
Định giải thích, cô chỉ muốn nhờ anh làm “hậu thuẫn” để dọa đối phương, không có ý gì khác…
Lời giải thích còn chưa kịp gõ xong, ngoài cửa sổ, cửa xe ghế lái của chiếc Range Rover màu đen mở ra, một bóng dáng cao ráo, thẳng tắp
bước xuống, khuôn mặt nghiêng cực kỳ tuấn tú, đường nét sắc sảo, toát lên vẻ sắc bén.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen dáng rộng, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, dáng vẻ lười biếng đi vòng đến phía đối diện quán cà phê.
Đáy mắt anh lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn thường thấy, cách gần mười mét, chạm mắt với Ôn Dữu qua cửa kính.
Vân Thâm dừng bước, đứng ở ranh giới giữa bóng râm và ánh nắng, đôi môi mỏng mấp máy, dùng khẩu hình nói với cô:
“Còn không ra?”