Giọng anh ngạo mạn, do bị bệnh, nên trông có vẻ mệt mỏi, ngược lại không hung dữ lắm.
Ôn Dữu thành thật đáp: “Em cũng vừa mới dậy.”
Giọng nói yếu ớt, đôi mắt không dám nhìn anh, mà nhìn chằm chằm vào nơi khác.
Cố gắng đem những suy nghĩ liên quan đến đêm qua loại bỏ khỏi đầu, Ôn Dữu trấn tĩnh lại một chút, tiến lại gần đánh giá anh: “Anh, anh hình như sốt cao lắm, có đo nhiệt độ chưa?”
“Không có nhiệt kế.” Vân Thâm nhướng mày, cà lơ phất phơ nói, “Hay là, em sờ thử xem?”
Giọng anh khàn khàn, âm cuối lười biếng kéo dài, tựa như đang câu dẫn. Ôn Dữu mím môi, trong lòng hoảng loạn.
Nếu không phải trải qua chuyện đêm qua, cô sẽ thật sự đáp ứng, đưa tay sờ trán anh.
Nhưng hiện tại cô quá căng thẳng, vẻ bình tĩnh bên ngoài nhưng sóng gió mãnh liệt bên trong, không chịu nổi một chút k.ích th.ích nào.
Ôn Dữu đột ngột lùi về sau một chút: “Em có nhiệt kế, em đi lấy.”
Cô vội vàng rời đi, một phút sau quay lại, mang theo một chiếc nhiệt kế đo tai.
Vân Thâm không tình nguyện chống người dậy, nửa ngồi trên giường.
Anh hai tay buông thõng trong chăn, như một ông lớn dựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ là không định tự mình cầm lấy nhiệt kế.
Ôn Dữu coi như anh bệnh đến mức tay cũng không nhấc nổi. Cô cầm nhiệt kế đo tai ghé sát vào anh, muốn nhanh chóng giải quyết.
Ai ngờ, đầu nhiệt kế còn chưa chạm đến lỗ tai anh, Vân Thâm bỗng nhiên nghiêng đầu, rất có ý kiến: “Không thể dịu dàng một chút à?”
Ôn Dữu động tác khựng lại.
Không biết anh lại vô cớ kiếm chuyện gì.
Ngày hôm qua hẳn là cô không chọc giận anh chứ? Chẳng qua… ăn mặc hở hang một chút, nhưng tốt xấu cũng giúp anh chắn được hoa đào.
Điều duy nhất không nghe lời anh, chính là tối hôm qua anh đột nhiên hỏi cô có phải thích anh không, vấn đề này kích phát cơ chế tự bảo vệ của Ôn Dữu, cô lập tức phản bác.
Vẫn còn nhớ rõ anh hỏi rất thản nhiên, hiển nhiên là đang nói đùa, phỏng chừng sẽ không quá để ý đến câu trả lời của cô.
Ôn Dữu gạt bỏ những suy nghĩ tạp nham trong đầu, nhiệt kế đo tai tận khả năng nhẹ nhàng đưa vào trong tai người đàn ông, chỉ nghe thấy một
tiếng “tít” rất nhỏ, màn hình hiển thị con số, Ôn Dữu liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói: “39.8?”
Cao quá!
Vân Thâm nghiêng đầu, thấy tay cô đặt trên vai anh, cả người dán lại rất gần, anh ho khan một tiếng, nói: “Không sợ bị lây bệnh à?”
Ôn Dữu lắc đầu: “Em tuần trước bị rồi, có kháng thể.” Vân Thâm có chút kinh ngạc: “Triệu chứng thế nào?”
Ôn Dữu: “Ban ngày đầu hơi choáng váng, buổi tối sốt nhẹ đổ mồ hôi, ngày hôm sau liền khỏi hẳn.”
Vân Thâm: “…”
Ôn Dữu khoe khoang cười: “Cơ thể em còn khá tốt nhỉ.”
Người đàn ông hừ lạnh, nói như thật: “Đôi khi, người có sức đề kháng quá mạnh, ngược lại bệnh tình sẽ nặng hơn, giống như tôi vậy. Hiểu
chưa?”
Ôn Dữu gật đầu: “Hiểu rồi.”
Cô ngồi nghiêng ở mép giường anh, tóc dài từ bên mặt trượt xuống, mềm mại rủ trên vai.
Trên tủ đầu giường có bình giữ nhiệt, Ôn Dữu rót một ly nước ấm, yên lặng nhìn người đàn ông uống xong. Tầm mắt cô dừng ở yết hầu đang chuyển động của anh, dừng lại một lát, rồi lại kiềm chế dời đi, nhỏ giọng nói:
“Đàn anh, anh nên đi bệnh viện khám xem sao.”
“Ừm.” Vân Thâm mu bàn tay dán lên trán, uể oải nói, “Tôi thay quần áo, ăn xong bữa trưa em đưa tôi đi bệnh viện nhé?”
Ôn Dữu: “Được.”
Cô đặt tay lên đầu gối, sống lưng hơi căng thẳng, không biết nghe ai mà ngồi một lát, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười khàn khàn: “Còn không đi? Muốn giúp tôi thay quần áo à?”
Ôn Dữu không biết anh bây giờ liền muốn thay đồ.
“Không muốn không muốn.” Cô đứng dậy, lỗ tai hơi nóng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Ôn Dữu cũng trở về phòng thay quần áo mặc ra ngoài. Bên cạnh tủ quần áo có một chiếc gương toàn thân, cô mặc đồ lót bó sát đứng trước tủ chọn quần áo, không nhịn được liếc mắt nhìn mình trong gương.
Dáng người hình như cũng… tạm được.
Chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần có thịt thì có thịt.
Làn da nhìn qua cũng không tệ, có sự hỗ trợ của các phương pháp thẩm mỹ, mịn màng trắng nõn, gần như không có tì vết.
Cho dù không cẩn thận thành kẻ thích phô bày, hẳn cũng là, một kẻ thích phô bày xinh đẹp.
Chỉ là mất chút mặt mũi, chắc sẽ không chọc người khác chán ghét chứ?
Ôn Dữu xoa xoa khuôn mặt nóng bừng, tim đập thình thịch, không nhìn gương nữa, vội vàng tìm một bộ quần áo mặc vào.
Bữa trưa đặt đồ ăn ngoài, mấy món ăn thanh đạm.
Vân Thâm không có khẩu vị, múc một bát canh uể oải uống, thường thường liếc mắt nhìn cô gái đối diện bàn.
Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be phối với quần jean cạp cao, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, quầng thâm khi mới thức dậy đã tan hết, đôi mắt trong veo, thần thái thản nhiên, cả người toát ra vẻ xa cách vừa phải, so với đêm qua, quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô nói không thích anh, Vân Thâm lúc mới nghe cảm thấy khó chịu, ngẫm lại cũng thấy bình thường.
Tính cách anh kém cỏi, quen biết nhiều năm như vậy, cũng không làm được chuyện gì khiến con gái vui vẻ, người ta dựa vào cái gì mà coi trọng anh?
Vân Thâm nhếch mép, uống hết canh trong bát, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Thích ăn đồ tôi làm à?”
Ôn Dữu thẳng thắn: “Anh đừng có biết rõ còn hỏi.” Được.
Ít nhất là có một chút thích.
Ăn cơm xong, nhiệt độ cơ thể Vân Thâm vẫn cao không hạ, Ôn Dữu không dám trì hoãn, vội vàng kéo anh ra cửa đến bệnh viện.
Vân Thâm hôm nay đầu óc choáng váng, mới nhớ ra còn chưa thông báo cho tài xế đến. Vừa hay trong gara có một chiếc xe nhỏ mà con gái cũng tiện lái, Ôn Dữu đẩy Vân Thâm vào ghế phụ, bản thân đi vào ghế lái, nổ máy lên đường.
Vân Thâm lần đầu tiên thấy cô lái xe, không nhịn được hỏi: “Lần trước lái xe là khi nào?”
Ôn Dữu suy nghĩ một hồi lâu: “Năm kia, ở quê.” Vân Thâm: “…”
Kỹ thuật lái xe của Ôn Dữu mới lạ, còn có chút ít chứng giận đường.
Chiếc Bentley màu xám bạc lái ra khỏi khu chung cư, đi vào đường lớn, bên cạnh có một chiếc xe đến gần, làm bộ muốn vượt, cô liền lớn tiếng quát: “Đừng có lại gần! Cách xa tôi ra một chút!”
Vân Thâm xem mà thấy buồn cười, cười đến mức người cong lên, ho khan không ngừng: “Kêu cái gì? Bấm còi đi.”
Anh đặt tay lên khung cửa sổ, đầu ngón tay chống huyệt thái dương, nghiêng mặt nhìn cô gái trên ghế lái, trong suốt quá trình lái xe gần nửa tiếng, dường như điện thoại cũng chưa từng lấy ra lần nào.
Bước vào bệnh viện, đại sảnh đông nghẹt như đang trẩy hội, đến phòng khám bệnh thì càng chật kín người.
Vân Thâm trước đó đã đi khám ở một bệnh viện khác, bác sĩ hầu như không thay đổi đơn thuốc, vẫn cho anh truyền nước muối s.inh l.ý kết hợp với thuốc kháng sinh.
Ôn Dữu cùng anh ngồi ở phòng truyền dịch, y tá cắm kim tiêm vào tĩnh mạch, bảo họ khoảng một tiếng nữa là truyền xong.
“Lâu quá.” Vân Thâm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại vẻ buồn ngủ.
Tay trái anh gác trên tay vịn, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên, kim truyền dịch dán trên mu bàn tay, càng làm nổi bật làn da trắng bệch, Ôn Dữu nhìn chằm chằm một lúc, bất giác nhớ tới lần trước trên xe anh vô
thức nắm lấy tay cô, khi đó lòng bàn tay anh nóng hổi, không biết giờ có còn ấm như vậy không.
Phòng truyền dịch người ra người vào, rất ồn ào, Vân Thâm nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên ở phía
trước không xa.
Cách đó mấy mét có một người đàn ông trung niên mặt đỏ bừng, trông như đang sốt cao.
Bên cạnh anh ta là một cậu bé trai khoảng mười tuổi, tay giơ giá truyền dịch, ngây ra nhìn đống mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Xem mày làm chuyện tốt gì này!” Người đàn ông nổi cơn thịnh nộ, rút kim truyền dịch trên mu bàn tay ra, tát một cái vào mặt đứa trẻ, “Mày có biết lọ này bao nhiêu tiền không!”
Mọi người xôn xao, Ôn Dữu đột nhiên run lên, cô có phản ứng kích động với b·ạo l·ực trẻ em, sắc mặt tái nhợt, run rẩy giống như cậu bé bị đánh kia.
Giây tiếp theo, trước mắt cô bỗng tối sầm lại, một bàn tay to hơi lạnh vòng qua vai cô, nhẹ nhàng che khuất đôi mắt cô.
Lòng bàn tay anh khô ráo, vì đang truyền dịch, quả nhiên không còn ấm như trước.
Ôn Dữu ngẩn ra, không còn run rẩy nữa, tim lại đập nhanh hơn, hàng mi dài khẽ chớp, dường như có thể chạm vào lòng bàn tay anh.
Ở nơi không nhìn thấy truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ, tiếng khuyên can hỗn loạn của những người xung quanh, người cha nóng nảy kia dường như vẫn chưa dừng tay.
“Chút chuyện này cũng làm không xong, sinh mày ra có ích lợi gì!” “Còn khóc? Tao đánh ch·ết mày bây giờ!”
Cậu bé không ngừng xin tha với cha mình, tiếng khóc nghẹn ngào, không dám khóc lớn.
Giây lát sau, bàn tay to che mắt Ôn Dữu bỗng nhiên dời đi, ngay sau đó, một chiếc khẩu trang y tế sạch sẽ được đeo lên mặt cô, ngón tay người đàn ông khẽ nhấc, chiếc khẩu trang được kéo lên phía trước vài tấc, che khuất tầm mắt Ôn Dữu, biến thành một chiếc bịt mắt.
Ôn Dữu:……
Cô nghe thấy tiếng sột soạt của vải vóc bên cạnh, Vân Thâm dường như đã rời khỏi chỗ ngồi.
Ôn Dữu không nhịn được kéo chiếc bịt mắt xuống một chút.
Nhìn thấy người cha bị bệnh hung hãn, nắm lấy cổ áo đứa trẻ nhấc lên để dạy dỗ, cứ như thể việc đứa trẻ làm vỡ một chai truyền dịch là đã phạm phải tội tày đình gì đó.
Vân Thâm đi về phía đó, dáng người cao lớn anh tuấn của anh rất nổi bật giữa đám đông, mang theo một khí thế áp bức.
Đi đến bên cạnh người cha kia, anh một tay kéo đứa trẻ đang bị treo lơ lửng xuống, đặt ở phía sau mình, tay còn lại chế trụ cổ áo người đàn ông trung niên, bằng vào lợi thế chiều cao, nhấc anh ta từng chút một lên khỏi mặt đất.
Đám người vây xem hít một hơi khí lạnh, đôi mắt Vân Thâm đen sâu thẳm, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi, lực tay càng ngày càng mạnh, người đàn ông bị siết đến mặt tím tái, khó thở, đau đớn giãy dụa.
Vân Thâm cười lạnh hỏi: “Dễ chịu không?”
Vừa rồi anh ta cũng nhấc con mình lên như vậy. Anh cũng muốn anh ta nếm thử mùi vị đó.
Một lát sau, Vân Thâm buông tay, ném người đàn ông xuống đất. Dừng lại đúng lúc, không làm khó anh ta nữa.
Người đàn ông ôm cổ ho khan dữ dội, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Vân Thâm, cũng không biết đã nhận ra lỗi sai hay chưa.
Cậu bé nép sau lưng Vân Thâm, khóc nức nở đáng thương.
Vân Thâm quay người, khẽ ho khan, rút ra một tờ tiền mặt từ trong ví, đưa cho cậu bé, bảo cậu đi tìm y tá bên cạnh lấy một lọ thuốc này.
Quần áo của hai cha con này cũ kỹ, mùa đông rét buốt, vẫn mặc chiếc áo bông không mấy ấm áp. Nếu không phải quá nghèo khó, người đàn ông trung niên cũng không đến mức nổi giận vì một chai truyền dịch.
Cậu bé nhận lấy tờ tiền bằng đôi tay nứt nẻ, nghẹn ngào không nói nên lời cảm ơn.
Ôn Dữu thấy Vân Thâm cúi người, xoa đầu cậu bé không nặng không nhẹ, giọng nói nhàn nhạt:
“Một lọ thuốc không có gì to tát.”
“Đừng khóc. Khóc không giải quyết được vấn đề gì cả.”
……
Có lẽ nào anh cũng nhìn thấy bản thân mình trước kia trong hình ảnh cậu bé này.
Ôn Dữu vẫn luôn cho rằng, Vân Thâm là người mạnh mẽ nhất trên thế giới, anh vĩnh viễn tự tin, vĩnh viễn kiêu ngạo, chưa bao giờ vì hoàn cảnh gia đình mà cảm thấy tự ti.
Mấy năm học cùng trường, Ôn Dữu từng thấy anh đứng trước đám đông nhận học bổng dành cho học sinh nghèo, từng thấy anh vì mặc quần áo chất lượng kém, đùa giỡn vài cái với bạn học đã bị rách quần áo, gây ra trò cười… Tất cả những chuyện này, anh chưa bao giờ để ý, sẽ không vì vậy mà sinh ra một chút dao động nào.
Cho đến năm Ôn Dữu học lớp 11, có một ngày, cô cùng Vân Nhiêu, Lê Lê đến sân bóng rổ xem Vân Thâm bọn họ chơi bóng.
Ôn Dữu dạo đó mới đổi điện thoại mới. Cô đứng ở bên sân, giả vờ chơi điện thoại, kỳ thực cẩn thận mở camera, ống kính nhắm ngay một bóng dáng thoăn thoắt trong sân, muốn chụp mấy tấm ảnh của anh.
Vân Thâm vừa lúc dẫn bóng đi qua đường biên, rất gần Ôn Dữu. Ôn Dữu căng thẳng ấn nút chụp, không ngờ người bên cạnh Vân Thâm đột nhiên lao ra cướp bóng, Vân Thâm bị anh ta đẩy một cái, mất thăng bằng đâm về phía Ôn Dữu bên cạnh.
Ôn Dữu và anh va vào nhau lùi về sau hai bước, người thì không sao, nhưng điện thoại của Ôn Dữu bị khuỷu tay của Vân Thâm đập xuống đất, “Choang” một tiếng, vỡ thành hai ba mảnh.
Không khí ngưng trệ, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ôn Dữu có chút đau lòng, nhưng càng nhiều hơn là hoảng sợ.
“Không sao, không sao.” Cô liên tục xua tay, “Không sao đâu đàn anh, là em tự mình không cầm chắc.”
Vân Thâm đứng trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm những mảnh vỡ điện thoại trên mặt đất.
Cận Trạch cũng dùng mẫu điện thoại này, là một thương hiệu rất nổi tiếng.
Hai tay anh buông thõng bên người, đầu ngón tay siết chặt ống quần đồng phục, cả người căng cứng như đá, khuôn mặt luôn ngông cuồng kia chậm rãi đỏ lên.
Dưới ánh mặt trời chói chang, trong tầm mắt của mọi người, sắc mặt thiếu niên vừa trắng vừa hồng, anh gắng gượng kéo khóe môi, chậm rãi hỏi Ôn Dữu: “Điện thoại này của em bao nhiêu tiền?”
“Thật sự không sao.” Ôn Dữu cuống đến mức nói năng lộn xộn, “Em không cần anh bồi thường, điện thoại bị rơi hỏng cũng tốt, em có thể chuyên tâm học hành…”
Vân Thâm không nói gì, Ôn Dữu chưa bao giờ thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy, chân tay luống cuống, giống như đã làm chuyện gì sai trái tày đình, lòng tự trọng mạnh mẽ chống đỡ anh đứng đó, không thể chấp nhận sự bố thí của bạn bè.
Mọi người đều biết Vân Thâm không có tiền bồi thường chiếc điện thoại đắt tiền như vậy, không khí nhất thời giằng co.
Cuối cùng là Lê Lê đứng ra.
“Đột nhiên nhớ ra, tớ có một chiếc điện thoại giống hệt như vậy vứt ở ký túc xá không dùng đến.” Lê Lê nói với Ôn Dữu, “Dù sao cũng để đó không dùng, vừa hay tặng cho cậu.”
Lê Lê là người có tiền nhất ở đây, một chiếc điện thoại, mấy ngàn đồng đối với cô ấy mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Lê Lê một mình quyết định, nhẹ nhàng bâng quơ nói với Vân Thâm: “Anh, món nợ này của anh bây giờ chuyển sang cho em. Anh cũng biết, em không thiếu tiền, nếu anh thật sự băn khoăn, vậy thì mời ba đứa bọn em ăn mấy bữa khuya đi ~”
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, cứ như vậy đem món nợ của Vân Thâm xoá
Lời này cũng chỉ có thể từ trong miệng phú bà Lê nói ra, cảm giác mắc nợ của Vân Thâm mới không đến mức mãnh liệt như vậy.
“Được.” Vân Thâm gật đầu, khóe môi cong lên, ý cười không được tự nhiên.
Rời khỏi sân bóng, Lê Lê căn bản không để món nợ nhỏ này trong lòng, rất nhanh liền quên sạch sành sanh.
Tối hôm đó sau tiết tự học, ba người các cô bạn thân cùng nhau trở về ký túc xá, ở dưới lầu khu dạy học, dưới gốc cây đa to lớn, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Các nữ sinh đi ngang qua bàn tán sôi nổi:
“Kia có phải là học thần khối 12 không? Đại ca nhiều lần đứng đầu toàn trường?”
“Oa, anh ấy ngoài đời soái hơn trong ảnh trên bảng vàng nhiều!”
“Tớ trước kia đã thấy anh ấy siêu đẹp trai, các cậu đều nói chưa từng thấy. Anh ấy quá kín tiếng, nghe nói mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện, mọi lúc mọi nơi đều cày đề, quả thực là cỗ máy học tập. Gần đây sắp thi thử lần hai rồi, anh ấy không lo ôn tập sao? Sao lại chạy xuống dưới lầu chúng ta.”
Vân Thâm một tay đút túi đứng dưới khu dạy học khối 11, tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người qua đường.
Anh sắc mặt nhàn nhạt, khôi phục vẻ ngạo mạn thường ngày, dư quang nhìn thấy ba bóng dáng ngốc nghếch, anh không kiên nhẫn thúc giục: “Đứng ngây ra đó làm gì, không đi ăn khuya à?”
Thật khó tưởng tượng một người bận rộn như Vân Thâm, lại bỏ qua thời gian ôn tập quý giá, đến đây chờ ba người bọn họ tan học, cùng đi nhà ăn ăn khuya, bất chấp mưa gió, kéo dài suốt một tháng.
Đó cũng là toàn bộ thời cấp ba của Ôn Dữu, thậm chí là toàn bộ cuộc đời, khoảng thời gian tiếp xúc với Vân Thâm thường xuyên nhất.
Cho nên cô biết, kỳ thực Vân Thâm cũng sẽ tự ti. Nhưng tự ti không phải là chuyện gì to tát.
Quan trọng là, không bị tự ti vây hãm nên dũng cảm tiến về phía trước.
Bây giờ anh, đứng trước mặt cậu bé nghèo khó này, nhất định đã đồng cảm với chính mình của trước kia.
Ôn Dữu thu hồi suy nghĩ, cũng định đi giúp đỡ.
Đúng lúc này, hai nữ sinh ngồi phía sau cô bỗng nhiên gọi cô lại.
“Chị ơi.” Nữ sinh mắt sáng lấp lánh, mang theo vẻ sùng bái rõ ràng, ngượng ngùng hỏi Ôn Dữu, “Anh đẹp trai kia ——”
Chỉ chính là Vân Thâm.
“Có phải là bạn trai của chị không ạ?”
Ôn Dữu giật mình, hô hấp chậm lại, lắc đầu nói: “Không phải, anh ấy chỉ là anh trai của bạn…”
“Sao lại không phải?” Một giọng nam trầm thấp hơi khàn vang lên từ phía trên, ngông cuồng nói, “Hôm qua mới nói xong, hôm nay đã thay đổi rồi à?”
Ôn Dữu trợn to mắt, hai nữ sinh hàng sau nghe vậy, khó nén thất vọng, nói câu “Xin lỗi” rồi ngồi lại chỗ cũ.
Vân Thâm xoay cổ tay phải, câu lấy nụ cười tản mạn không kìm chế được, ngồi xuống bên cạnh Ôn Dữu.
“Đàn anh.” Ôn Dữu hoảng hốt, “Anh đang nói bậy gì vậy?”
“Nói nhỏ thôi.” Vân Thâm làm động tác im lặng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng cô, “Nếu em nói không phải bạn trai, bọn họ chắc chắn sẽ tìm tôi làm quen.”
……
Ôn Dữu bĩu môi, dời tầm mắt đi không nhìn anh.
Dáng vẻ này của cô, dừng ở trong mắt Vân Thâm, dường như tỏ vẻ rất khó xử, không tình nguyện.
Vân Thâm không chút để ý nói: “Em cũng biết, tôi ghét nhất những chuyện như vậy. Cho nên, sau này khi tôi có nhu cầu, tôi hy vọng em có thể tiếp tục giả làm bạn gái của tôi, giúp tôi chắn bớt đào hoa.”
Ôn Dữu cảm thấy nóng bừng sau tai. Người đàn ông không ở quá gần cô, nhưng hơi thở anh phả ra khi nói chuyện, dường như hóa thành dòng điện chui vào da thịt cô, gây ra từng đợt tê dại.
Ôn Dữu còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, lại nghe anh ngang ngược nói: “Đương nhiên, tôi sẽ không bạc đãi em.”
Cô nghe vậy nghiêng mắt nhìn anh, như là có chút hứng thú.
Vân Thâm nói tiếp: “Đôi bên cùng có lợi, tôi cũng có thể giúp em chắn đào hoa.”
Ôn Dữu lòng như nước lặng: “Em không cần.” Người đàn ông cười lạnh một tiếng.
Được.
Những người đàn ông quấn lấy cô đều không cần chắn đúng không? Thích bị đàn ông vây quanh lắm à?
Vân Thâm dựa lưng vào ghế, xoa xoa trán nóng bừng, đáy mắt hiện lên vẻ bực bội, giọng nói lạnh lùng: “Từ tháng sau trở đi, tiền thuê nhà miễn phí.”
Ôn Dữu nâng mắt, ánh mắt sáng ngời. Có chút động lòng, nhưng vẫn chưa đủ.
Vân Thâm lại nói: “Khi tôi ở nhà, cho phép em ăn cơm chùa miễn phí.”
Ôn Dữu: “Vốn dĩ chẳng phải là miễn phí sao.”
“…” Vân Thâm im lặng, “Đừng được voi đòi tiên.”
Ôn Dữu cưỡng chế tâm tình hoảng loạn, bình tĩnh đàm phán với anh: “Em có một điều kiện.”
Vân Thâm: “Em nói đi.”
Ôn Dữu trong lòng nghĩ đến lời Lê Lê nói trước đó, Vân Thâm trước nay không nói chuyện phiếm với cô trên mạng, một khi không ở bên cạnh cô liền như bốc hơi khỏi nhân gian, không có tin tức.
Cô không thể nói thẳng là hy vọng anh nhắn tin gọi điện cho cô nhiều hơn, chỉ có thể tìm đường vòng.
Vắt óc suy nghĩ một lát, Ôn Dữu nghĩ ra một cách, ra vẻ tùy ý nói: “Đàn anh, sau này anh phải báo cáo hành trình của anh cho em biết.”
Dừng một chút, cô lập tức giải thích: “Ví dụ như ngày hôm qua, em không biết anh về nhà mới uống say vậy. Nếu anh sớm nói với em một tiếng thì chuyện như vậy đã không xảy ra. Chúng ta dù sao cũng là người khác giới ở chung, đôi khi vẫn phải chú ý một chút, nếu biết hành trình của đối phương, thì có thể tránh được một vài điều xấu hổ không cần thiết.”
Thật là một lý do hợp lý và thỏa đáng, Ôn Dữu tự chấm cho mình điểm tuyệt đối.
Vân Thâm nghĩ thầm, mình về nhà mình còn phải thông báo trước với cô? Có hơi phiền, nhưng anh vẫn đáp ứng: “Được thôi.”
Không phải chuyện gì to tát.
Chỉ là không ngờ cô lại để ý điểm này đến vậy, phảng phất như có một khoảng cách rất lớn với anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện báo cáo hành trình, cũng có thể là vấn đề riêng tư.
Vân Thâm lười biếng dựa vào lưng ghế, chậm rãi nghiêng người về phía Ôn Dữu, ghé sát vào cô, thấp giọng nói: “Báo cáo một chút.”
Ôn Dữu cảm thấy nhột nhột, giọng nói run lên: “Làm gì vậy?”
“Vừa rút kim truyền ra rồi.” Vân Thâm lơ đãng báo cáo, “Anh đi tìm y tá cắm lại.”
Ôn Dữu:……
Dứt lời, anh đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau liền trở lại, tiếp tục truyền dịch.
Nước thuốc nhỏ xuống rất chậm, Vân Thâm mang theo laptop, cố gắng chống chọi với cơ thể sốt cao để xử lý công việc.
Ôn Dữu không có việc gì làm, chơi điện thoại một lúc rồi ngẩn người một lúc, ánh mắt đảo quanh phòng truyền dịch.
Bệnh viện tập trung nhiều hiện trạng, có người cha vì một lọ thuốc mà đánh con, cũng có người mẹ nâng niu con trong lòng bàn tay.
Ôn Dữu nhìn nghiêng đối diện có một đôi mẹ con, bé gái bị sốt phải truyền dịch, khó chịu đến nước mắt lưng tròng, người mẹ trẻ tuổi ôm con
vào lòng, dùng đồ chơi dỗ dành không được, cô rời đi một lát, khi trở về mang theo mấy đóa hoa hồng đỏ tươi, khiến cho cô con gái vui vẻ ra mặt.
Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều người bán rong hoa, nhưng hiếm có người mẹ nào mua hoa cho con.
Ôn Dữu nhìn một lúc, bỗng nhiên quay đầu, dụi dụi mắt.
Mẹ của cô, đừng nói là mua hoa cho cô, có lẽ ngay cả dáng vẻ của cô cũng không nhớ rõ.
Đóa hoa hồng kia tươi đẹp đến chói mắt, Ôn Dữu không dám nhìn nữa, dời tầm mắt, dừng lại trên tay người đàn ông bên cạnh.
Bàn tay thon dài to lớn của anh lướt trên bàn phím, Ôn Dữu dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu có chút buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, nhìn thấy Vân Thâm đóng máy tính lại cầm điện thoại lên, không biết đang xem cái gì.
Xung quanh ồn ào, cô muốn ngủ cũng không ngủ được, đầu nặng nề dựa vào lưng ghế.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở mang tính tồn tại cực mạnh của người đàn ông đến gần.
Ôn Dữu giật mình, tỉnh táo lại: “Sao vậy?”
“Thông báo.” Vân Thâm qua loa nhướng mày, “Đi vệ sinh.” Ôn Dữu:……
Cảm giác kỳ lạ, cô bảo anh báo cáo hành trình, hiệu quả hình như hơi tốt quá rồi.
Vân Thâm một tay nắm lấy giá truyền dịch, thong thả đi ra ngoài. Ôn Dữu nhìn thấy trong chai không còn nhiều nước thuốc.
Gấp vậy sao? Một lát cũng không nhịn được.
Hai mẹ con ngồi ở phía đối diện đã rời đi, Ôn Dữu ngồi thẳng người dậy một chút, cúi đầu lướt mạng xã hội.
Thời gian yên tĩnh trôi qua, cảm giác không qua bao lâu, Ôn Dữu liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp gọi cô:
“Cho em này.” Cái gì?
Ôn Dữu ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy một bó hoa hồng Freud tươi thắm ướt át từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong lòng cô.
Liếc mắt một cái không đếm hết có bao nhiêu bông, là màu sắc rực rỡ hơn cả đỏ tươi, lại kiều diễm hơn cả hồng phấn.
Giống như dòng sông ngân hà diễm sắc đổ xuống từ chín tầng mây.
Ôn Dữu ngây ngẩn cả người, nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, tiếng dụng cụ va chạm, tiếng nói, tiếng khóc, tiếng cười, vô số âm thanh hỗn loạn lướt qua bên tai
Còn có một giọng nói, khác biệt với tất cả những âm thanh đó.
“Bên kia có một đứa trẻ bán hoa, khóc lóc đòi bán cho tôi, phiền muốn chết.” Vân Thâm buông giá truyền dịch, mày kiếm lạnh lùng nhìn qua, dường như thật sự mang theo vẻ bực bội.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khóe môi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có cách nào, đành phải mua một bó.”
“Tùy tiện tìm người quen nào đó tặng vậy.”