Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 39

Video kết thúc, chưa đến hai mươi phút, Ôn Dữu nhận được tin nhắn của Vân Thâm, nói anh đã đến trước cửa nhà cô.

 

TV trong phòng khách đang mở, Ôn Dữu xỏ đôi ủng đi tuyết chạy ra huyền quan, mơ hồ nghe thấy dự báo thời tiết nói, Dung Thành năm nay trước và sau Tết có khả năng sẽ có mưa tuyết.

 

Bên ngoài âm u buông xuống, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, Ôn Dữu thở ra một làn khói trắng, chậm rãi mở cổng, đi ra ngoài.

 

“Gâu!”

 

Tiếng chó sủa từ bên cạnh truyền đến, Bánh Trôi nhận ra Ôn Dữu, vừa thấy cô liền vẫy đuôi, làm bộ muốn xông về phía trước.

 

Vân Thâm túm dây xích, không cho nó nhào lên.

 

Anh mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản, phẳng phiu, một tay dắt chó, một tay đút túi, đứng trước ánh đèn tường vàng ấm, dáng người cao ráo đổ bóng dài thẳng tắp, từ dưới chân kéo dài đến bức tường đối diện.

 

Ôn Dữu nhớ rõ, lần trước anh đến nhà cô, vẫn là năm 2016 khi bà nội cô qu·a đ·ời.

 

Vân Thâm đưa cô từ Bắc Thành về tận nhà, cùng cô đến nhà tang lễ tế bái.

 

Thoáng cái đã tám năm trôi qua.

 

Vừa rồi video quay không rõ, mãi đến lúc này, Ôn Dữu mới thấy trên mặt anh dán một miếng băng keo cá nhân mỏng, tóc như là sau khi gội đầu chỉ dùng khăn lông lau qua loa, thoạt nhìn bù xù, hơi hỗn độn, lại lộ ra vài phần khí chất thiếu niên.

 

Giống như dáng vẻ hồi còn đi học, đẹp trai một cách tùy ý, lại tràn đầy sức sống.

 

Ôn Dữu ngẩn ra, khóe môi không kìm được cong lên.

 

Bánh Trôi cào cào đất, thoạt nhìn rất sốt ruột, Vân Thâm cuối cùng cũng nới lỏng dây xích, dắt nó đi về phía Ôn Dữu.

 

Cún con chạy rất nhanh, kéo dây xích dài nhất, vừa đủ để nó vọt tới trước mặt Ôn Dữu, nhấc chân trước lên hưng phấn muốn nhào vào người.

 

Móng vuốt còn chưa chạm vào Ôn Dữu, Vân Thâm liền túm chặt dây xích kéo nó trở lại mặt đất, dùng giọng cực thấp hừ lạnh một tiếng: “Đến lượt mày chắc?”

 

Bánh Trôi ủy khuất “ư ử” một tiếng, không dám lỗ m.ãng, ngoan ngoãn ngồi xuống đất.

 

Nhào người là thói quen xấu, nó trước kia thường xuyên bị mắng, bản thân cũng biết mình sai.

 

“Bánh Trôi ngoan.” Ôn Dữu cong lưng xoa đầu nó, cảm giác mềm mại mượt mà, lớp lông nhung trắng tuyết dày dặn tỏa ra mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt, hẳn là hai ngày trước mới tắm xong.

 

Xoa đầu một lúc, Ôn Dữu chưa đã thèm, dứt khoát ngồi xổm xuống ôm cún con v.uốt v.e.

 

Bánh Trôi thoải mái đến mức rên r.ỉ làm nũng, đầu chui vào lòng Ôn Dữu, Ôn Dữu thuận thế ôm lấy cổ nó, hai tay xoa tới xoa lui trong lớp lông dày như chiếc khăn quàng cổ của nó.

 

“Cục cưng thơm quá đi.” Giọng Ôn Dữu lộ ra vẻ hưng phấn, thậm chí có chút b.iến th.ái, “ôm ôm hôn hôn, muốn cắn mày một miếng quá đi.”

 

Vân Thâm:…… Năm phút trôi qua.

“Khụ khụ.” Người đàn ông đứng bên cạnh hắng giọng, giọng nói lộ ra chút không kiên nhẫn.

 

Ôn Dữu lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có một người.

 

Cô lưu luyến đứng dậy, phủi phủi lông chó trên người, vốn định hỏi Vân Thâm có muốn dắt cún con vào nhà cô ngồi không, nghĩ lại, những món đồ cổ trong nhà cô không chịu nổi cún con nghịch ngợm, đành chuyển hướng, hỏi: “Anh, đi dạo quanh đây nhé?”

 

Vân Thâm gật đầu.

 

Hai người một chó sóng vai đi ra đầu ngõ, Ôn Dữu nhìn trái nhìn phải, nói: “Để em nghĩ xem đi đâu dạo thì tốt.”

 

“Đi về phía đối diện đi, bên kia có một công viên nhỏ.” Vân Thâm nói, “Tôi khá quen thuộc khu này.”

 

Ôn Dữu theo bản năng hỏi: “Tại sao ạ?”

 

Vân Thâm nhàn nhạt nói: “Hồi nhỏ nhà tôi mở tiệm ăn ở gần đây.”

 

Hai người vừa lúc đi đến ven đường, Vân Thâm quan sát tình hình giao thông, dắt chó nhanh chóng đi qua, Ôn Dữu đi theo sau anh, khẽ hít một hơi khí lạnh, bàn tay đút trong túi không khỏi siết chặt.

 

Qua đường, Vân Thâm thả chậm bước chân, tiếp tục nói với Ôn Dữu: “Gần đây có con đường Đông Nhị, em biết không?”

 

Ôn Dữu chậm rãi đáp: “Biết ạ.”

 

Vân Thâm: “Nhà tôi trước kia mở cửa hàng ở đó.”

 

Trong lòng Ôn Dữu không nhịn được nghĩ: Lời này anh đã nói với em một lần vào mười chín năm trước rồi.

 

Rẽ một khúc cua liền tiến vào công viên nhỏ, ánh đèn đường so le hắt xuống từng vầng sáng, tay Ôn Dữu càng siết chặt hơn, đầu ngón tay hơi lạnh, lời nói ra cũng mang theo chút run rẩy khó phát hiện:

 

“Anh, hồi em học tiểu học, gần đây có một đám trẻ con, rất phiền, ngày nào cũng kết bè kết phái bắt nạt người khác, anh có biết không?”

 

“Có sao?” Vân Thâm chớp mắt, suy nghĩ một lúc mới nói, “Hình như là có một đám nhóc con như vậy, thường xuyên ngồi xổm ven đường lấy đá ném người khác.”

 

Ôn Dữu: “Anh còn nhớ… trước kia bọn chúng ném ai không?”

 

Vân Thâm nhếch môi: “Bọn chúng ném nhiều người. Tôi đã dạy dỗ bọn chúng rất nhiều lần.”

 

……

 

Ôn Dữu thở phào một hơi.

 

Thì ra anh đã dạy dỗ bọn chúng rất nhiều lần, mà cô chỉ là một trong số đó, người mà anh tiện tay cứu giúp, trong mắt anh không có giới tính, không có tên, không có diện mạo, là ai cũng được.

 

Anh quả nhiên là.

 

Một chút cũng không nhớ đến cô.

 

Không biết vì sao, sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Ôn Dữu không hề đau khổ, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

 

Tuy rằng anh không nhớ, nhưng mười chín năm trôi qua, bây giờ cô còn có thể cùng anh sóng vai đi trên con đường nhỏ quen thuộc thời thơ ấu, cô thật sự rất vui, rất cảm tạ vận mệnh đã ưu ái.

 

Người đàn ông tản bộ trên con đường lát đá cuội, liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, thản nhiên nói: “Cười ngốc cái gì?”

 

Ôn Dữu “A” một tiếng, đút tay vào túi đi lên trước một bước, nghiêng người nhìn anh, cười cong cong đôi mắt: “Vì sắp đến Tết rồi!”

 

Phía trước là một bãi cỏ rộng, hôm nay thời tiết không tốt, công viên không có người, Vân Thâm liền tháo dây xích, để Bánh Trôi tự do chạy nhảy trên cỏ.

 

Hai người dừng lại trước một hành lang dài, trên đỉnh đầu là giàn hoa tử đằng, cành khô trơ trụi mọc ra rất nhiều mầm non nhỏ xíu, giống như đuôi động vật xù lông, đan xen rủ xuống từ trên cao.

 

Vân Thâm: “Ăn Tết có gì vui?”

 

Dù sao anh cũng rất phiền, về nhà chưa đến nửa ngày, mẹ anh đã nói với anh không dưới mười lần “Con qua tuổi này là 31 tuổi mụ rồi đấy”, không biết là ám chỉ cái gì.

 

Ôn Dữu nghĩ nghĩ, cũng không nói ra được lý do: “Dù sao… ăn Tết cái gì cũng vui.”

 

Vân Thâm: “Thích nhận lì xì à?”

 

Vừa nói xong anh liền ý thức được mình nói sai. Bên cạnh Ôn Dữu làm gì có người lớn nào cho cô lì xì.

 

Ôn Dữu cười cười, không nói gì, không gian yên tĩnh một lát, cô nghe thấy Vân Thâm thản nhiên nói: “Anh trai cho em lì xì.”

 

“Oa.” Ôn Dữu xoa xoa tay, đôi mắt sáng lên, hai lòng bàn tay trắng nõn mở ra trước mặt Vân Thâm, chụm lại đưa về phía anh.

 

Một bộ dáng xin xỏ.

 

Vân Thâm liếc nhìn cô, bất giác lùi về sau một bước.

 

Anh đã chuẩn bị quà năm mới cho Ôn Dữu, nhưng tối nay ra ngoài vội vàng, anh không mang theo bên người.

 

Ôn Dữu vẫn xòe hai tay trước mặt anh, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, Vân Thâm lại cảm thấy oi bức một cách kỳ lạ.

 

Ánh mắt anh rũ xuống, lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô gái, dừng lại trên lòng bàn tay cô một chút.

 

Như là không muốn thấy cô thất vọng, Vân Thâm khẽ nuốt nước bọt, hơi nghiêng người, nâng tay phải cho vào túi áo khoác, phảng phất như muốn lấy ra thứ gì đó cho cô.

 

Trong túi đến một mảnh giấy cũng không có.

 

Vân Thâm nhớ rõ mình ít nhất cũng mang theo chìa khóa xe, đáng tiếc cũng không ở trong túi này.

 

Người đàn ông đứng im, tay đút trong túi, thoạt nhìn như chỉ là tay lạnh, cho vào rồi không định lấy ra.

 

Ôn Dữu đợi một lúc, trong lòng tuy có chút mong đợi, nhưng cũng không quá để ý.

 

Dù sao hôm nay vẫn chưa chính thức là Tết.

 

Cô đang định rút tay về, đột nhiên thấy khuỷu tay Vân Thâm động đậy. Cô chớp mắt, liền thấy Vân Thâm chậm rãi rút tay phải ra khỏi túi.

Trong tay không có gì cả. Sau đó.

Mặt anh nghiêng đi một chút, ánh đèn đường chiếu rọi đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh, bóng đổ dưới hàng mi rõ ràng từng sợi, ánh mắt đen nhánh của anh theo hàng mi dài rũ xuống, cùng với bàn tay phải ấm áp kia, nhẹ nhàng đặt lên hai lòng bàn tay Ôn Dữu.

 

Anh đem tay mình, giao cho cô.

 

Lông mi Ôn Dữu run rẩy, đầu ngón tay không khống chế được hơi cong lên, nhìn bàn tay phải trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng đặt trên tay cô, mang theo cảm giác ấm áp khô ráo, lập tức làm nóng lòng bàn tay cô.

 

Tim Ôn Dữu đập nhanh hơn, theo bản năng rụt tay lại.

 

Mí mắt Vân Thâm giật giật, tay phải đuổi theo, bàn tay to rộng trực tiếp nắm lấy hai tay cô.

 

Không cho cô rút lui như vậy.

 

Ngón tay anh cong lại, nắm lấy tay cô không nặng không nhẹ.

 

Ôn Dữu gần như cảm thấy có dòng điện từ lòng bàn tay xẹt qua, truyền thẳng đến tim. Cô mấp máy môi, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cẩn thận hướng lên, lưu luyến trên mặt anh, xác nhận anh hiện tại rất tỉnh táo, chứ không phải như lần trước ở trong xe, trong lúc mơ màng vô thức nắm lấy ngón tay cô.

 

Hai người lòng bàn tay chạm nhau, chỉ trong nháy mắt, lại bị vô số suy nghĩ hỗn loạn kéo dài vô tận.

 

Vân Thâm cũng không biết phải nói gì, chỉ là đầu óc nóng lên, theo bản năng làm như vậy.

 

Cũng không suy xét cô có phản cảm hay không. Có lẽ sẽ có.

Một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi.

 

Vân Thâm lập tức buông tay, móc điện thoại ra từ trong túi bên trái, quay người đi nghe điện thoại.

 

Ôn Dữu buông thõng cánh tay, cô cũng xoay người, nhẹ nhàng hít thở vài hơi, hai tay siết chặt đút vào túi, đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay, từng chút từng chút véo vào, cho đến khi cảm nhận được chút đau đớn.

 

“Anh đang…” Giọng nam lười biếng vang lên, “Ở chỗ siêu thị Vĩnh Huy.”

 

“Sao anh lại chạy đến đó?” Vân Nhiêu oán trách nói, “Không phải đã nói cùng đi bờ sông sao? Bọn em đi trên đường lát đá hơn nửa vòng, vẫn luôn tìm anh.”

 

Vân Thâm: “À, anh quên mất.”

 

“…” Vân Nhiêu thật sự cạn lời, “Anh mau mang Bánh Trôi về cho em, nó mới tắm xong, lát nữa chạy lung tung lại bẩn.”

 

Vân Thâm nghe vậy, quay đầu liếc nhìn chú chó ngốc đang lăn lộn điên cuồng trên bãi cỏ, dính đầy cỏ và bùn đất bên cạnh.

 

Mí mắt anh giật giật, ngữ khí vẫn không chút để ý: “Biết rồi. Đợi anh ở đó hai mươi phút.”

 

Vân Nhiêu: “Lâu vậy? Từ siêu thị đi về đây nhiều nhất mười phút.”

 

Vân Thâm lười biếng nói: “Anh không nhớ rõ đường, ở đây hình như không phải siêu thị?”

 

“…”

 

Ngắt điện thoại, Vân Thâm thu điện thoại lại, gọi cún con đến, vẻ mặt ghét bỏ giúp nó vỗ sạch đồ bẩn trên người.

 

Buộc xong dây xích, anh đứng thẳng dậy, nhìn Ôn Dữu đứng im lặng trước mặt.

 

Mặt cô rất đỏ, biểu cảm thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận rõ ràng.

 

“Tôi phải đi rồi.” Vân Thâm nhìn cô, hơi giải thích, “Vừa rồi, chỉ là muốn đập tay với em thôi.”

 

Ôn Dữu nhỏ giọng nói: “Nào có ai đập tay như vậy.”

 

“Đúng là không giống.” Vân Thâm thong thả ung dung nói, “Cho nên, phiền em cố gắng một chút, tưởng tượng theo hướng đập tay nhé.”

 

Ôn Dữu: “…”

 

Vân Thâm: “Đương nhiên, nếu em không giận, tưởng tượng theo hướng khác cũng được.”

 

Ôn Dữu đã tưởng tượng theo hướng khác rồi. Không thu lại được.

Hôm nay anh biểu hiện quá rõ ràng, Ôn Dữu cảm nhận rất rõ, rõ ràng đến mức, cô cảm thấy mình lúc này hẳn là không thể hiểu lầm.

 

Ôn Dữu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh nói: “Em không tưởng tượng được.”

 

“Vậy thì từ từ tưởng tượng.” Vân Thâm nói xong, liếc mắt nhìn chú cún đang nhảy nhót bên cạnh, thở dài, “Tôi thật sự phải đi rồi.”

 

“Còn về quà năm mới.” Anh chậm rãi nói, “Hôm nay không mang theo, hôm khác tôi đưa cho em.”

Bình Luận (0)
Comment