Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 66

Sáng sớm, khoảng hơn 6 giờ, Ôn Dữu bị một cuộc điện thoại của đồng nghiệp đánh thức. Trò chơi gặp phải sự cố tương thích nghiêm trọng, hình ảnh hiển thị bất thường trên một dòng máy chủ đạo. Ôn Dữu giật mình tỉnh giấc, vội vàng rời giường, rửa mặt rồi tức tốc đến công ty.

Trên đường, cô nhắn tin cho Vân Thâm để anh khỏi phải chuẩn bị thêm một phần bữa sáng.

 

Vân Thâm tối qua ngủ rất muộn, trong ký ức mơ hồ, anh dường như đã thấy ánh bình minh le lói.

 

Hiếm khi anh có một giấc ngủ chập chờn đến vậy. Tim anh đập liên hồi, tiếng tim đập rõ mồn một bên tai như tiếng trống giục giã. Những hình ảnh trong giấc mơ chập chờn, tựa như trong bộ phim “Interstellar”, khi con người ở chiều không gian thứ năm quan sát chiều không gian thứ tư, mọi thứ trên dòng thời gian đều hiển hiện trước mắt, nhưng bộ não 3D chỉ có thể nắm bắt được một mớ hỗn độn trước lượng thông tin khổng lồ ấy.

 

Khi tỉnh giấc, anh thấy tin nhắn của Ôn Dữu, nói rằng cô có việc gấp và đã đến công ty.

 

Sáng nay không gặp được cô. Vân Thâm không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, nỗi lo lắng mơ hồ về khoảng thời gian trống trải, sợ rằng nó sẽ nuôi dưỡng những cảm xúc lớn hơn.

 

Tất cả những suy đoán tối qua, thực tế vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào xác thực.

 

Ôn Dữu vẫn là một phần tư bí ẩn kia.

 

Tên gần giống nhau trong trò chơi, xạ thủ tài ba chuyên nhắm vào mắt đối thủ, có lẽ chỉ là trùng hợp.

 

Việc “Suối Nước Nóng Nấu Quẩy” đột ngột online vào nửa đêm, có lẽ chẳng liên quan gì đến việc anh “trượt tay” chia sẻ hoạt động của trò chơi.

 

Đến nước này, Vân Thâm khao khát có được một kết luận rõ ràng. Anh nhớ đến bức thư tình.

Sau khi đi làm, anh đã nhiều lần nghe Khương nữ sĩ nhắc đến, dường như bức thư tình đó đã được bà vô tình lưu giữ từ quá khứ xa xôi, khó lòng chạm tới.

 

Mấy năm trước, khi về quê, hình như anh còn thấy bà lấy nó ra, nói muốn tìm lại cô gái này để giới thiệu cho anh.

 

Lúc đó Vân Thâm đã trả lời: “Mẹ bỏ ý định đó đi, nếu rảnh rỗi quá thì về phòng ngủ, đóng cửa lại, cùng ba sinh thêm đứa nữa.”

 

Thời gian trôi qua, Vân Thâm gần như không nhớ nổi nội dung bức thư tình.

 

Chỉ biết cô gái đó như đóa hoa e ấp sau tấm rèm, thích dùng ngôn ngữ lập trình để mã hóa, khơi dậy sự tò mò của anh, khiến anh phải giải mã từng chút một những lời cô muốn nói.

 

Trong cả bức thư, không hề xuất hiện tên thật của cô. May mắn thay, chữ viết thì không thể ngụy tạo.

Lúc đó Vân Thâm không nhận ra chữ viết của cô, nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ anh không thể. Trong phòng Ôn Dữu có một tấm bảng trắng, cô thường ghi lại kế hoạch công việc, đôi khi còn để lại lời nhắn cho Vân Thâm trên tủ lạnh. Anh đã giữ lại vài tờ, chỉ cần so sánh là biết.

 

Ngay cả khi chữ viết có thay đổi theo thời gian, Vân Thâm vẫn nhớ, hồi đi học, Ôn Dữu hẳn đã từng viết bưu thiếp cho anh bằng tên thật, khả năng cao là vẫn còn được cất giữ ở quê.

 

Đúng lúc này, thư ký Dương Triết gọi điện nhắc anh về cuộc họp lúc 10 giờ.

 

Vân Thâm day day thái dương, chán nản chẳng buồn ăn, vào phòng thay đồ thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

 

Tại công ty, Ôn Dữu bận rộn từ sáng sớm đến tận khi mặt trời lặn.

 

Vòng thử nghiệm nội bộ đầu tiên đã đi đến giai đoạn cuối, người chơi vô cùng hào hứng, phản hồi rất tích cực, đồng thời cũng tổng hợp được không ít vấn đề, tạm thời gác lại để giải quyết sau.

 

Trong cuộc họp cấp trung của bộ phận kỹ thuật, Bùi tổng sau khi trình bày xong nội dung công việc, liền đóng báo cáo lại, thay bằng một tấm

 

poster phong cảnh tuyệt đẹp. Ngay lập tức, các kỹ sư mệt mỏi rã rời phía dưới đồng loạt reo hò như được hồi sinh. Ôn Dữu cũng nhiệt tình vỗ tay, nhìn dòng chữ “Du lịch Nam Pháp 5 ngày” trên màn hình, cảm thấy mình càng có thêm động lực để “cày cuốc”.

 

Trong 《 Dưới Ánh Bình Minh 》, rất nhiều mô hình kiến trúc được lấy cảm hứng từ các lâu đài ở miền Nam nước Pháp. Để nhân viên có thể tự

mình trải nghiệm, tạo ra môi trường trò chơi chân thực hơn, vài tháng trước, các đồng nghiệp ở tổ mỹ thuật đã tiên phong đến Nam Pháp du

học một chuyến. Cuối cùng, vào thời điểm kết thúc vòng thử nghiệm nội bộ đầu tiên, cơ hội du lịch được tài trợ dưới danh nghĩa học tập này đã đến tay các nhân viên kỹ thuật đầu trọc.

 

Cuộc họp kết thúc vào khoảng gần 7 giờ tối. Sau khi tan làm, Ôn Dữu đến nhà ăn ăn tối, rồi tranh thủ đi dạo quanh sân thượng của công ty, gọi điện cho Vân Thâm.

 

Chuông reo gần một phút mới có người bắt máy, giọng nam trầm thấp vang lên, trêu chọc: “Nhớ anh rồi à?”

 

Ôn Dữu nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh: “Anh không ở công ty ạ?”

 

Vân Thâm: “Đang ở sân bay.”

 

“Anh đi đâu vậy?” Ôn Dữu ngạc nhiên, “Bắc Thành” Vân Thâm: “Ừ.”

“Không phải nói cuối tháng này anh mới đi Bắc Thành sao?”

 

Ôn Dữu dự kiến cũng sẽ đi Nam Pháp vào cuối tháng Tư, khi đó hai người họ sẽ bận rộn, cô sẽ không phải một mình buồn chán ở Thân

 

Thành.

 

Vân Thâm: “Có chút việc đột xuất, mai anh về.”

 

“Nhanh vậy.” Nghe anh nói ngày mai sẽ về, giọng Ôn Dữu rõ ràng vui vẻ hơn, cô hào hứng kể cho anh nghe về công việc, “Ngày mai là kết

thúc thử nghiệm nội bộ rồi, em tính sơ sơ, dự án lần này chắc chắn sẽ thành công, ngay cả phản hồi từ server quốc tế cũng rất tốt…”

 

Cô say sưa chia sẻ niềm vui, Vân Thâm đeo tai nghe chống ồn, yên lặng lắng nghe, sải bước ra khỏi nhà ga sân bay, lên chiếc SUV đang đợi sẵn bên đường.

 

Ôn Dữu nói một hồi, chợt nhận ra đầu dây bên kia im lặng, cô mím môi, hỏi: “Sao anh không nói gì?”

 

“Anh muốn nghe em nói.” Vân Thâm tựa lưng vào ghế sau, ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua khuôn mặt nghiêng của anh, mờ ảo, giọng anh khàn khàn, “Nhớ Dữu Dữu của chúng ta.”

 

Tim Ôn Dữu chợt đập nhanh hơn: “Gì chứ, hôm qua mới gặp mà.”

 

Cô cảm thấy giọng Vân Thâm có gì đó là lạ, nghe qua thì vẫn có vẻ thong dong, tự nhiên, nhưng dường như ẩn chứa những cảm xúc khó nói thành lời, khiến cô không khỏi bận tâm.

 

“Anh thật sự mai về ạ?” Ôn Dữu xác nhận lại, “Mai chắc em tan làm sớm, mấy giờ anh đến?”

 

“Anh chưa chắc.” Vân Thâm nhìn khung cảnh thành phố quen thuộc ngoài cửa sổ, hàng cây ngô đồng rợp bóng mát, mới giữa tháng Tư mà trên đường đã có người mặc áo cộc tay.

 

Đây là Dung Thành, thành phố ven biển cực nam của đất nước, quê hương của anh và Ôn Dữu.

 

Sau khi có chỗ đứng vững chắc ở thành phố lớn, Vân Thâm rất ít khi về quê thường xuyên như năm nay.

 

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, đây là lần thứ ba anh về Dung Thành.

 

Ôn Dữu còn phải tăng ca, không thể nói chuyện lâu với Vân Thâm, nên nhanh chóng cúp máy.

 

Trên đường đi, Vân Thâm nhận thêm một cuộc điện thoại liên quan đến công việc. Nói chuyện xong thì xe cũng vừa đến gara ngầm. Vân Thâm xuống xe, đi thang máy lên lầu, trở về căn nhà vắng lặng.

 

Căn hộ này rộng hơn hai trăm mét vuông, có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, và một phòng làm việc. Bố mẹ Vân Thâm dùng nó làm phòng

chứa đồ, chất đầy những thứ đồ cũ không dùng đến từ nhà cũ chuyển sang.

 

Vân Thâm vào phòng làm việc trước, cẩn thận tìm kiếm trong đống sách vở và tài liệu chất chồng.

 

Hơn một tiếng trôi qua, vẫn không thu được kết quả gì.

 

Phía dưới bàn làm việc có mấy ngăn kéo bị khóa. Vân Thâm không nói hai lời, trực tiếp dùng sức kéo bung, khóa bật ra, kéo theo những mảnh gỗ vụn rơi xuống sàn. Anh xoay cổ tay, lần lượt lật tung từng ngăn kéo, nhưng đến một vật có hình dạng phong thư cũng không thấy.

 

Ở trong phòng làm việc suốt hai tiếng đồng hồ, không tìm thấy bức thư tình, nhưng lại phát hiện ra mấy tờ phiếu định mức

 

mà ba Vân giấu giếm do đầu tư thua lỗ mấy năm nay, cùng với một xấp tiền riêng kẹp trong báo cũ.

 

Số tiền không lớn, Vân Thâm cũng chẳng buồn để ý.

 

Anh chuyển sang phòng ngủ của bố mẹ. Trong phòng chỉ có một chiếc tủ âm tường là có vẻ có thể cất giấu tài liệu.

 

Bố mẹ anh không có nhiều sách vở, Vân Thâm chỉ mất chưa đầy năm phút để xem xét xong.

 

Đi ngang qua phòng Vân Nhiêu, Vân Thâm khựng lại, nhưng nghĩ khả năng tìm thấy ở đây rất thấp, nên bỏ qua.

 

Phòng của anh rất trống trải, liếc mắt một cái là thấy hết, càng không thể có ở đây.

 

Vân Thâm ngồi xuống cạnh bàn, sự mệt mỏi do mất ngủ đêm qua và căng thẳng thần kinh khiến anh bứt rứt, vò rối mái tóc, thái dương giật giật.

 

Rốt cuộc nó ở đâu?

 

Mấy năm nay, gia đình anh đã chuyển nhà khá thường xuyên, chẳng lẽ đã làm mất rồi sao?

 

Vân Thâm cố kìm nén ý định gọi điện hỏi mẹ, chống tay lên trán, rà soát lại toàn bộ ngóc ngách trong căn nhà, vẫn cảm thấy khả năng cao nhất là nó được giấu trong phòng làm việc.

 

Vân Thâm đứng dậy, định rời khỏi phòng ngủ, ánh mắt lướt qua tủ âm tường, anh chợt nhớ ra, hình như ở ngăn dưới cùng có cất một số món quà được tặng hồi còn đi học.

 

Ngày trước, vì nhà nghèo, nhà lại chật, Vân Thâm đến tận khi lớn vẫn phải ở chung phòng với em gái. Để tránh gây hiểu lầm, giữa hai giường được ngăn cách bằng rèm hoặc ván gỗ, nhưng không gian riêng tư của hai anh em vẫn chồng chéo lên nhau ở mức độ lớn. Những món quà mà bạn bè tặng Vân Thâm hồi đi học, Vân Nhiêu thấy sẽ giúp anh sắp xếp lại, đặc biệt là những món đồ mà cô và bạn bè tặng anh.

 

Nhờ có Vân Nhiêu, những thứ này vẫn được bảo quản nguyên vẹn đến tận bây giờ. Hai năm trước, Vân Thâm thỉnh thoảng vẫn lấy ra xem, vì vậy anh nhớ Ôn Dữu có viết bưu thiếp cho anh, hẳn là được cất trong chiếc tủ này.

 

Tiếc là không tìm thấy thư tình, có bưu thiếp thì cũng không thể so sánh chữ viết.

 

Vân Thâm thở dài, cúi xuống mở tủ, lấy ra chiếc hộp giấy chứa đựng ký ức thời trung học.

 

Trong hộp không có nhiều đồ lắm. Vân Thâm liếc mắt đã thấy chiếc tai nghe chụp đầu mà Lê Lê tặng, nổi bật hẳn lên giữa một đống quà tặng rẻ tiền và có phần trẻ con.

 

Vân Thâm lấy tai nghe ra, ngay sau đó nhìn thấy một chiếc hộp kẹo màu xanh lam hình trái tim, có vẻ là hàng nhập khẩu.

 

Đây hình như là món quà sinh nhật mà Ôn Dữu đã tặng anh vào năm lớp 11.

 

Vân Thâm mở chiếc hộp sắt đã gỉ sét loang lổ, bên trong vẫn còn rất nhiều viên kẹo trái cây màu xanh lam từ mười mấy năm trước. Hồi nhỏ

 

anh rất thích ăn kẹo, nhưng lúc đó không có nhiều tiền tiêu vặt để mua, đến khi lớn hơn một chút, vào tuổi dậy thì, khẩu vị thay đổi, anh không còn thích đồ ngọt nữa.

 

Vân Thâm khẽ gảy những viên kẹo đã hết hạn từ lâu, thầm nghĩ không biết bây giờ ăn có bị ngộ độc không, ánh mắt anh lướt qua, bỗng nhiên nhìn thấy mặt trong của nắp hộp có vẽ một bức tranh bằng màu nước, tuy đã hơi phai màu, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một con yêu quái mắt đỏ, lưỡi xanh, có vẻ ngoài đáng sợ.

 

Vân Thâm nhớ lại, không lâu trước đó, vào một đêm khuya, anh đã nghe thấy Ôn Dữu nói mớ, gọi “Anh trai Yêu quái”.

 

Hóa ra cô không hề nói dối, con yêu quái này chính là anh. Vân Thâm nhìn chằm chằm bức tranh trên hộp sắt hồi lâu.

Anh thật sự không nhớ nổi, điều gì đã khiến cô đặt cho anh biệt danh này.

 

Chẳng lẽ chỉ vì anh đối xử với cô rất hung dữ?

 

Vân Thâm nhặt một viên kẹo trái cây màu xanh lam lên, đột nhiên, tầm mắt của anh như xuyên qua đường hầm thời gian thăm thẳm, bắt gặp một đôi mắt màu xanh lam ngấn lệ.

 

Cảm giác này thoáng qua rất nhanh, tựa như ánh sáng phản chiếu từ một lục địa đã mất.

 

Vân Thâm đặt viên kẹo xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ rằng anh và Ôn Dữu đã có mối liên hệ từ trước cả khi học trung học.

 

Vân Thâm đóng hộp kẹo lại, đặt về chỗ cũ, lấy ra một phong thư dày bằng giấy dai, bên trong đựng mười mấy tấm bưu thiếp, phần lớn là những tấm thiệp chúc mừng nhận được trước đêm thi đại học.

 

Vân Thâm tìm thấy tấm thiệp mà Ôn Dữu đã viết cho anh.

 

Sao lại thế này? Tấm thiệp này lại ngắn gọn hơn nhiều so với những tấm thiệp mà Vân Nhiêu và Lê Lê viết.

 

Hai người kia ít nhất cũng dùng đủ loại lời chúc, dù phù hợp hay không, để viết kín gần nửa trang giấy, trông rất có thành ý, còn Ôn Dữu chỉ viết vỏn vẹn hai dòng.

 

“Anh trai, thi đại học tốt nhé! Wish u the best instead.

—— Ôn Dữu”

 

Câu tiếng Anh kia có nghĩa là “Chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất” – nhưng Vân Thâm hơi khó hiểu, tại sao cuối cùng lại thêm một chữ “instead”.

 

Có lẽ ở tuổi 18, anh đã không hề nghiêm túc xem những tấm thiệp này, nên không hề có ấn tượng gì về từ đơn đột ngột đó.

 

“instead”, phó từ, có nghĩa là “thay vì”, “thay cho”.

 

Đặt ở cuối câu, có nghĩa là nội dung phía trước thay thế cho một nội dung khác.

 

Nội dung khác đó là gì?

 

Vân Thâm ngồi bệt xuống sàn, co một chân, cầm tấm bưu thiếp có góc hơi ố vàng, mặt sau in hình phong cảnh một ngôi miếu bị gió thổi, chăm chú xem xét.

 

Rất nhanh, ánh mắt anh dừng lại, trên bầu trời xanh phía trên tháp chuông ở mặt sau tấm bưu thiếp, anh nhìn thấy một dãy những đường kẻ nhạt, cực kỳ đều đặn, giống như được in sẵn.

 

Vân Thâm nheo mắt lại, cẩn thận nhận ra, đó là một chuỗi dài các số 0 và 1, có độ dài 8 bit.

 

Mã hóa nhị phân 8 bit, bốn số đầu tiên hoàn toàn giống nhau, giờ đây Vân Thâm chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra ngay, đây là mã nhị phân của các chữ cái Ả Rập viết thường.

 

Mỗi chữ cái trước tiên được biểu thị dưới dạng thập phân thành mã

ASCII hai chữ số, sau đó biểu thị số thập phân hai chữ số này dưới dạng nhị phân, sẽ tạo thành mã hóa 0-1 tám chữ số.

 

Đây là ngôn ngữ lập trình cơ bản nhất. Vân Thâm lướt nhẹ ngón tay trên những đường kẻ này, trong lòng đã chắc chắn, Ôn Dữu chính là cô gái thích dùng ngôn ngữ lập trình để viết thư tình năm đó.

 

Cổ họng anh nghẹn lại, tầm mắt dõi theo những đường kẻ, từ trên xuống dưới, lần lượt giải mã.

 

Tổng cộng có mười hai hàng, mười hai chữ cái, ghép lại là —— “Really adore u.”

“Thật sự rất thích anh.”

 

Giờ khắc này, anh cuối cùng đã hiểu ý nghĩa của từ “instead” đột ngột trong lời chúc ở mặt trước tấm bưu thiếp.

 

Bởi vì có những lời không thể nói ra.

 

Đành giấu nó ở nơi anh chắc chắn sẽ không tìm thấy. Ngay trước mắt anh.

Dùng “chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất” để thay thế.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment