Vận Đào Hoa - Vân Thuỷ Mê Tung

Chương 76

 

Không nhớ rõ tối hôm qua rốt cuộc là ngủ thiếp đi lúc nào.

 

Ban đầu là Ôn Dữu đạt được ước muốn, làm những chuyện mà cô cho là quá đáng với Vân Thâm.

 

 

Vân Thâm đáp lại bằng một lời “Cảm ơn”, sau đó ôm cô ra ngoài, ép cô ngắm biển.

 

Biển đêm đen ngòm vô tận, liều mình quấn quýt cùng bầu trời, không tìm được điểm giao nhau.

 

 

Ngày hôm sau, mọi người rời khỏi bán đảo, chuyển sang một thị trấn trên đất liền để tiếp tục du ngoạn ba ngày, cho đến khi thật sự thoả mãn mới về.

 

 

Trở lại Thân Thành, cuộc sống bận rộn mà khô khan không có chút thay đổi nào, tháng tư được gió xuân ấm áp thổi qua, thoáng chốc tháng năm đã đến, Ôn Dữu cũng nghênh đón sinh nhật lần thứ hai bắt đầu bằng số “2” trong đời.

 

 

Theo đề nghị mạnh mẽ của Vân Nhiêu, sinh nhật năm nay Ôn Dữu sẽ tổ chức cùng với người nhà họ Vân, địa điểm vẫn như cũ là ở nhà Vân Nhiêu, đỡ cho các trưởng bối phải lặn lội đến khu Đông Cảng xa xôi.

 

 

Bởi vì Vân Nhiêu lần trước phát hiện mang thai, Ôn Dữu trong khoảng thời gian này đã đến nhà họ Vân thăm rất nhiều lần, Vân Thâm đều đi cùng cô, dáng vẻ kè kè, giống như sợ người nhà sẽ ăn thịt bạn gái mình.

Khương Na thấy anh che chở Ôn Dữu như vậy, bà cũng không tiện nói riêng với Ôn Dữu điều gì, dần dần cũng buông xuống những tư tưởng truyền thống kia. Con trai có thể tìm được đối tượng tốt như vậy, bà đã rất mãn nguyện.

 

 

Đến ngày 16 tháng 5, vừa vặn là cuối tuần, Ôn Dữu buổi chiều đã đến biệt thự nhà Vân Nhiêu, Vân Thâm vì công việc, đến muộn hơn cô một bước, nhưng cũng không muộn lắm.

 

 

“Dữu Dữu đâu?” Vân Thâm từ cửa đổi giày đi vào, đến cả chào hỏi em gái cũng không thèm, mở miệng liền hỏi Ôn Dữu đang ở đâu.

 

Vân Nhiêu ngồi trong phòng khách, vừa v.uốt v.e mèo vừa nói: “Cùng mẹ đi dạo rồi.”

 

Vân Thâm nghe vậy, không chút biểu cảm “Ừm” một tiếng. Vân Nhiêu nhịn không được cười rộ lên: “Yên tâm đi, mẹ sẽ không lột da Dữu Dữu

của anh đâu.”

 

“Anh không lo lắng.”

 

“Vậy thì tốt.” Vân Nhiêu lười phản ứng anh. Cô đặt con mèo xuống đất,

Tây Mấy vừa chạm đất liền lon ton chạy về phía Vân Thâm, cọ từ ống quần trái sang ống quần phải, ngẩng khuôn mặt béo ú lông xù lên,

“Meo” một tiếng với anh.

 

 

Tây Mấy là một con mèo lông vàng, bởi vì khi còn nhỏ trông giống sư tử, nên được gọi là “Tây Mấy”. Mấy năm nay được ăn uống quá tốt, nó từ đầu đến chân đều mập ú tròn vo, đáng yêu vô cùng.

 

 

Vân Thâm liếc nó một cái, mặt không biểu cảm nói: “Tránh ra.”

 

Vân Nhiêu: “Mèo đáng yêu như vậy kêu với anh mà anh lại bảo nó tránh ra?”

 

“Anh là vì tốt cho nó.” Vân Thâm nhếch môi, thiếu đòn nói, “Lớn lên giống như quả bóng, anh sợ không nhịn được đá nó.”

 

“?” Vân Nhiêu túm lấy gấu bông trên sô pha ném về phía anh, “Nhà chúng ta sao lại có loại người vô tình như anh chứ? Thật không biết đại

tiên coi trọng anh ở điểm nào.”

 

Vân Thâm linh hoạt tránh đi, ung dung đi qua trước mặt Vân Nhiêu: “Em đi hỏi cô ấy xem, anh cũng muốn biết, sao cô ấy lại thích anh như vậy.”

 

 

Vân Nhiêu:……

 

Vân Thâm trở lại phòng ngủ, cởi áo sơ mi, thay bằng chiếc áo hoodie

rộng thùng thình, đẩy cửa ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Vân Nhiêu đi ngang qua cửa phòng mình.

 

Vân Nhiêu cùng Vân Thâm không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nói nhiều, coi như không nhìn thấy anh.

 

Cô đi về phía phòng ngủ của mình, phía sau vang lên tiếng bước chân chậm rãi, Vân Nhiêu ban đầu cho rằng anh đang đi dạo, không ngờ cô đi vào phòng, tiếng bước chân phía sau lại lẽo đẽo theo vào.

 

 

Vân Nhiêu xoay người: “Anh làm gì?”

 

“Không làm gì cả.” Vân Thâm nhàn nhạt nói, “Tham quan một chút.”

 

“Thần kinh.” Vân Nhiêu mắng một câu, không quản anh, vẫn đi đến bàn trang điểm tìm đồ.

 

Phòng ngủ của Vân Nhiêu là một phòng suite, Vân Thâm dừng lại ở phòng ngoài, không đi vào trong, nói là tham quan, nhưng ánh mắt anh

cũng không nhìn lung tung, chỉ thong thả cầm chai nước khoáng trên bàn tròn lên, vặn ra uống một ngụm.

 

Vân Thâm dường như đã quen với việc bị em gái coi như không khí.

Anh đứng tại chỗ, vẻ mặt thản nhiên nhìn Vân Nhiêu đi tới đi lui, cho đến khi động tác của cô chậm lại, cầm một tập tài liệu lên xem, Vân Thâm mới lên tiếng để tăng thêm chút cảm giác tồn tại, giọng nói được nước khoáng làm cho mát lạnh: “Hỏi em chuyện này.”

 

 

Vân Nhiêu: “Nói đi.”

 

Vân Thâm: “Em có nhớ mẹ trước đây thường nhắc đến một bức thư tình không?”

 

Lời còn chưa dứt, Vân Nhiêu như thể mới phát hiện ra anh ở đây, quay đầu lại với biên độ rất lớn: “Sao vậy?”

 

Xem phản ứng của cô, rõ ràng là nhớ rõ, hơn nữa ấn tượng không hề nhạt.

 

Tuy rằng mẹ anh nói không tìm thấy, Vân Thâm cũng cảm thấy khả năng lớn là đã bị mất trong quá trình chuyển nhà, nhưng anh thật sự rất muốn giữ lại bức thư tình kia, vì thế ôm tâm lý thử một lần hỏi Vân Nhiêu, dù

sao những lần chuyển nhà trước đây, đồ đạc linh tinh đều là Vân Nhiêu sắp xếp, có lẽ cô đã từng thấy qua ở đâu đó.

 

Vân Thâm vẫn dùng lý do thoái thác như mẹ anh nói: “Anh sợ Dữu Dữu để ý, cho nên, tốt nhất là tìm ra rồi tiêu hủy hoàn toàn, anh mới yên

tâm.”

 

“Cậu ấy sẽ không để ý.” Vân Nhiêu nói xong, lại bổ sung, “Ý em là, cậu ấy không phải là người hẹp hòi như vậy.”

 

Vân Thâm nhướng mày, xem xét tỉ mỉ những thay đổi nhỏ trên mặt Vân Nhiêu: “Em biết thứ đó bây giờ đang ở đâu sao?”

 

Vân Nhiêu: “Không biết. Mẹ trước đây không phải nói không tìm thấy sao? Có thể là lúc chuyển nhà đã làm mất rồi.”

 

Vân Thâm nhún vai: “Nhỡ đâu một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện thì không hay.”

 

 

Vân Nhiêu theo bản năng nói: “Không thể nào.” Không khí yên tĩnh trong giây lát.

 

Vân Thâm nhìn em gái, ánh mắt sâu thẳm lại sắc bén, như thể có thể nhìn thấu tận đáy lòng em gái anh.

 

Vân Nhiêu trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng suy nghĩ xem nên

giả ngu thế nào để lừa gạt cho qua chuyện, liền thấy Vân Thâm bỗng nhiên nhếch khóe môi, biểu cảm trở nên phức tạp, khẽ nói với cô: “Ở chỗ Dữu Dữu à?”

 

 

Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí đã mang theo tám chín phần khẳng định.

 

Vân Nhiêu cả người ngây ra.

 

 

Vậy mà đoán được?

 

Thật đáng sợ. Vân Nhiêu lại một lần nữa nhận thức rõ ràng về chỉ số thông minh của anh trai mình, cảm thấy mình ở trước mặt anh giống như một người trong suốt không hề che giấu.

 

 

Mà ở trong mắt Vân Thâm, suy nghĩ thực ra rất đơn giản.

 

Câu nói kia của anh là cố ý thăm dò Vân Nhiêu, Vân Nhiêu chắc chắn nói “Không thể nào”, có nghĩa là cô biết thư tình ở đâu, hơn nữa ở trong

tay một người tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.

 

Trong nháy mắt này, Vân Thâm cũng phản ứng lại, hóa ra Vân Nhiêu vẫn luôn biết bí mật thầm mến của Ôn Dữu.

 

 

Như vậy bức thư tình này hoặc là ở trên tay Vân Nhiêu, hoặc là bị Vân Nhiêu giao cho chủ nhân ban đầu là Ôn Dữu.

 

Với tiền đề là anh và Ôn Dữu đã hẹn hò, Vân Nhiêu không cần thiết phải giấu giếm bạn thân của mình chuyện mình đã biết bí mật của cô ấy, cho

 

nên khả năng thứ hai rõ ràng lớn hơn.

 

Thông qua phản ứng của Vân Nhiêu, Vân Thâm xác nhận mình đã đoán đúng.

 

Hai anh em im lặng giằng co một lát.

 

Vân Thâm dường như rất hài lòng với kết quả này. Thư tình không mất,

tuy rằng Ôn Dữu giấu không cho anh biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại trong tay anh.

 

Vân Nhiêu thở dài, ngồi phịch xuống sô pha, cầm ấm nước ấm trên bàn trà rót nước uống, ủ rũ nói: “Anh đã sớm biết thư tình là do Dữu Dữu

viết đúng không?”

 

Vân Thâm ra vẻ kinh ngạc: “Có chuyện này sao?” “Đừng giả vờ!” Vân Nhiêu tức muốn hộc máu.

Vân Thâm vui vẻ. Liếc nhìn ly nước trước mặt Vân Nhiêu, anh thuận miệng nói: “Đừng uống lạnh.”

 

Vân Nhiêu nhìn thành ly, đúng là lạnh thật: “Sao anh biết?”

 

“Anh không có mắt à?” Vân Thâm đi qua, lấy đốt ngón tay gõ lên trán cô hai cái.

 

Vân Nhiêu che đầu: “Sao lại đánh em?”

 

“Cho đầu em khai sáng một chút, tiện thể.” Vân Thâm thong thả ung

dung nói, “Cùng cháu ngoại của anh giao lưu trước một chút, ở trong bụng mẹ đừng có quậy quá.”

 

Vân Nhiêu không tự chủ được xoa xoa bụng, giọng nói dịu dàng: “Có

nghe thấy không? Cậu đang nói chuyện với con đấy, cậu hung lắm, đứa trẻ không nghe lời cậu đều sẽ gặp chuyện không may.”

 

Hai người đều nói anh hung dữ, Vân Thâm thật sự bất đắc dĩ: “Hóa ra khi còn nhỏ đút từng miếng cơm, từng miếng đồ ăn cho em thì gọi là

hung dữ?”

 

Vân Nhiêu chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên cô nghe Vân Thâm nhắc đến chuyện chăm sóc cô khi còn nhỏ.

 

 

Cô cảm thấy, anh trai dạo gần đây trở nên rộng lượng hơn một chút, không còn độc lập mạnh mẽ như trước, chuyện gì cũng ôm vào người rồi buồn bã không nói.

 

Vân Nhiêu: “Chỉ đùa một chút thôi mà, đây không phải là dạy bé con phải nghe lời anh sao.”

 

“Anh không quản được nó.” Vân Thâm vẻ mặt ghét bỏ, “Đứa bé hay khóc nhè và con chó hay sủa có thể sinh ra thứ gì tốt đẹp chứ?”

 

 

Vân Nhiêu: “…”

 

Vân Thâm rũ mắt, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà nhóc con hay túm lấy góc áo anh, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe kia, thế

mà sắp có em bé rồi. “Anh hai đây, cũng chỉ giỏi mỗi việc quan tâm mấy chuyện bao đồng của em.”

 

Vân Thâm co đầu gối đứng dậy, thản nhiên nói, “Em ở đây chịu khổ sinh con, nếu cậu ta dám làm em buồn…”

 

“Anh sẽ là người đầu tiên gi·ết ch·ết cậu ta.”

 

Biệt thự tầng một, Ôn Dữu và Khương Na dắt chó đi dạo về, Khương Na

bế Bánh Trôi vào nhà vệ sinh tắm rửa, bảo mẫu trong nhà qua giúp, Ôn Dữu cũng không tiện chen vào.

 

Cô rửa sạch tay, đi vào phòng bếp, thấy chỉ có một mình Cận Trạch đang bận rộn.

 

“Đàn anh, anh Vân Thâm đâu rồi ạ?” Ôn Dữu hỏi, “Em thấy giày của anh ấy, còn tưởng anh ấy ở trong bếp.”

 

 

Cận Trạch tức giận: “Anh cũng muốn biết cậu ta ch·ết ở xó nào rồi.”

 

Lúc trước đã nói tối nay Vân Thâm sẽ là bếp trưởng, Cận Trạch và Vân Lỗi sẽ phụ giúp, kết quả tên kia đến xong liền mất hút, bố vợ bên kia Cận Trạch cũng không tiện thúc giục, đành phải tự mình chuẩn bị trước.

 

 

Ôn Dữu xắn tay áo: “Có cần em giúp gì không ạ?”

 

Cận Trạch lắc đầu: “Em là thọ tinh, tối nay chỉ cần phụ trách há miệng ăn là được.”

 

 

Ôn Dữu nào dám không biết xấu hổ, chủ động sáp lại gần: “Vậy em quan sát học tập một chút.”

 

Cận Trạch: “Trình độ của tên cẩu Thâm kia không đủ để em học tập sao?”

 

“Học sinh tiểu học nhìn sinh viên tiến sĩ làm bài tập thì học được cái

gì?” Ôn Dữu nói, “Đàn anh là sau khi quen Vân Nhiêu mới bắt đầu vào bếp đúng không? Trình độ của anh rõ ràng thích hợp với em hơn.”

 

Cận Trạch: “Em không bằng nói thẳng là đồ ăn của anh dở đi.”

 

“Không phải ý đó.” Ôn Dữu cười ngây ngô, cầm cái chậu trên bàn, giúp rửa ít rau dưa.

 

 

Cận Trạch hiếm khi ở cùng Ôn Dữu, không nhịn được buôn chuyện: “Ở bên tên cẩu điên kia, cảm giác thế nào?”

 

Ôn Dữu hàm súc nói: “Cũng khá tốt ạ. Anh ấy rất chu đáo.”

 

Cận Trạch đầu tiên là cười lạnh, nghĩ lại, lại cảm thấy quả thật như vậy.

 

 

Vân Nhiêu là do Vân Thâm nuôi lớn, Vân Nhiêu đi du học cũng là do Vân Thâm chu cấp, mấy năm đầu khởi nghiệp kiếm tiền, cậu ấy cơ hồ không tiêu một đồng nào cho bản thân, nghĩ đến đây, Cận Trạch lại rất

cảm kích Vân Thâm, cũng có chút bội phục.

 

“Vậy em phải đối xử tốt với anh hai của bọn anh một chút nhé.” Cận Trạch cà lơ phất phơ nói.

 

“Vâng” Ôn Dữu lễ phép. Tiếp tục rửa rau một lát, cô cùng Cận Trạch nói

chuyện phiếm, “Hôm qua em xem tin tức, đàn anh hình như nhận một vai khách mời trong phim điện ảnh? Diễn vai học giả nghiên cứu huyền học ạ?”

 

 

Cận Trạch: “Ha ha, đoàn phim tìm cho anh một lão sư huyền học, anh thấy còn không bằng em.”

 

“Anh học được cái gì?” Ôn Dữu hỏi, “Biểu diễn một chút?”

 

 

Cận Trạch: “Em muốn tính cái gì?”

 

Ôn Dữu: “Tính chuyện tình cảm đi ạ.”

 

Ôn đại tiên đoán mệnh bách phát bách trúng, duy chỉ có vận mệnh tình cảm của bản thân, cô trước nay đều không tính ra được.

 

 

Cận Trạch buông nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, tỉ mỉ quan sát Ôn Dữu một lát: “Anh phân tích cho em từ góc độ cung hoàng đạo nhé. Em là cung Kim Ngưu đúng không, đối tượng của em là cung Bọ Cạp…”

 

 

“Cung Nhân Mã.” Ôn Dữu sửa lại.

 

“Được.” Cận Trạch gõ ngón tay lên cằm, ra vẻ thần bí, “Có câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ? Kim Ngưu hợp Nhân Mã, xích sắt buộc chó điên.”

 

 

Ôn Dữu:?

 

Ngạn ngữ mới mẻ thật, cô lần đầu tiên nghe thấy.

 

Cận Trạch cười cười: “Cặp đôi này, cực kỳ ổn định, phòng thủ kiên cố, chỉ là chó điên có đôi khi sẽ không khống chế được mà cắn loạn, tốt nhất

em nên buộc chặt một chút, siết ch·ết anh ta… Đoạn sau không nghĩ ra nữa, em tự tưởng tượng đi.”

 

“Vâng ạ.” Ôn Dữu cười đến khóe miệng co rút, “Mượn lời hay của đàn anh.”

 

Không lâu sau, Vân Thâm từ trên lầu xuống, chủ trì đại cục phòng bếp. Ôn Dữu trở lại phòng khách, chờ đến khi hoàng hôn buông xuống, những món ăn phong phú lần lượt được bày lên, người nhà bạn bè tề tựu

đông đủ, Ôn Dữu không phải lần đầu tiên trải nghiệm bữa tiệc gia đình ấm cúng của nhà họ Vân, nhưng lần này, thân phận của cô đã khác, Ôn Dữu ban đầu còn có chút cảm khái, cảm thấy mình đột nhiên có được rất

nhiều người nhà đáng yêu.

 

Cho đến khi uống chút rượu, không khí càng thêm náo nhiệt, Ôn Dữu ngược lại cảm thấy, dường như cũng không có gì thay đổi so với trước

đây.

 

Giống như cảnh tượng hạnh phúc như vậy, cô đã hòa nhập vào từ rất lâu trước kia, trở thành một phần trong đó.

 

 

Thay đổi duy nhất, là người đàn ông bên cạnh, từ người bạn quen biết, trở thành người thân mật nhất trong cuộc đời cô.

 

Hôm nay phần lớn đồ ăn trên bàn đều do Vân Thâm làm, có thể thấy được anh đã bỏ ra không ít công sức, sắc hương vị đều đầy đủ, nhận

được sự khen ngợi của mọi người.

 

Sau khi ăn xong, bánh kem được mang lên, thắp nến, hát chúc mừng, ước nguyện, nghi thức đầy đủ.

 

 

Ôn Dữu được vây quanh trong những lời chúc phúc, thế nhưng, cô luôn cảm thấy có chút thiếu sót, giống như mảnh ghép quan trọng nhất của

bức tranh, trước sau vẫn chưa ghép vào được.

 

Cho đến khi đêm khuya buông xuống, cô và Vân Thâm trở về nhà ở khu Đông Cảng.

 

Ôn Dữu nhìn Vân Thâm tặng cho cô cả một phòng hàng hiệu, dần dần nhận ra sự bất mãn nho nhỏ này của mình là gì ——

 

 

Hôm nay hình như Vân Thâm vẫn chưa, nghiêm túc, mặt đối mặt, một mình nói với cô một câu sinh nhật vui vẻ.

 

Dù sao cũng là trai thẳng sắt thép, có lẽ không chú ý đến chi tiết này. Ôn Dữu cảm thấy mình không nên quá so đo, bởi vì hôm nay anh đã làm rất

 

nhiều điều cho cô, hành động so với lời nói càng có thể chứng minh tấm lòng của một người.

 

 

Sau ngày sinh nhật hôm đó, Ôn Dữu dần dần buông xuống chút mất mát nho nhỏ này.

 

Ba ngày sau, một ngày thứ ba bình thường mà bận rộn.

 

 

7 giờ tối, Ôn Dữu thu dọn đồ đạc tan làm. Hôm nay cô và Vân Thâm đã hẹn nhau đi tham quan khu công nghệ mới xây dựng của Ý Động ở Đông Cảng,trải nghiệm VR, ngay phía sau tòa nhà văn phòng của họ, là

một tòa kiến trúc độc lập, nghe nói diện tích bằng nửa sân bóng đá.

 

Bước ra khỏi cổng công ty, Ôn Dữu liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông dáng người cao ráo đứng dưới ánh đèn đường, mặc áo sơ

mi quần tây, đường nét lạnh lùng lưu loát, ánh mắt chạm phải cô, người đàn ông khẽ cong môi, những góc cạnh sắc bén dường như lập tức dịu dàng đi không ít.

 

Tổng cộng chỉ có vài bước chân, Ôn Dữu không ngờ anh sẽ đến đón, tim

đập nhanh mấy nhịp, cô chạy về phía anh, mỉm cười hỏi: “Anh, anh đến lúc nào thế?”

 

“Vừa mới đến.” Vân Thâm nắm lấy tay cô, cùng cô chậm rãi đi về phía khu vực trải nghiệm VR cách đó hơn trăm mét.

 

Ôn Dữu có chút tò mò: “Khu vực trải nghiệm mới xây được mấy tháng, đường dây điện và thiết bị bên trong nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi sao?”

 

 

Vân Thâm: “Chưa.”

 

Ôn Dữu: “Vậy hôm nay chúng ta xem cái gì?”

 

Vân Thâm không trả lời, đi đến trước cửa khu vực trải nghiệm, anh nói

với nhân viên công tác hai câu, nhân viên công tác cúi đầu khom lưng, nhiệt tình giúp ông chủ mở cửa.

 

Ôn Dữu cảm thấy nụ cười của nhân viên trẻ tuổi này có chút kỳ quái, cô

quay đầu lại định nhìn kỹ hơn, tay lại bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt, Vân Thâm hạ giọng, giọng điệu không tốt: “Đàn ông khác đẹp trai lắm sao? Bạn trai em còn đang ở đây đấy.”

 

 

Ôn Dữu:?

 

Cô thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga: “Anh, em kiến nghị anh nên đi khám mắt đi.”

 

“Được.” Vân Thâm vẻ mặt khoan dung độ lượng, “Lần này tha cho em.”

 

 

“…”

 

Ôn Dữu nghiến răng nghiến lợi, đầu ngón tay hung hăng nhéo tay anh để ph.át t.iết sự bất mãn.

 

 

Đi vào phòng trải nghiệm, bên trong trống rỗng, một mảnh tối đen, cửa lớn đóng lại sau lưng, nguồn sáng duy nhất cũng bị cắt đứt, Ôn Dữu đứng trong bóng tối không thấy rõ năm ngón tay, mờ mịt nói: “Làm gì

vậy?”

 

Vân Thâm buông tay cô ra: “Có nhìn thấy anh không?”

 

“Không thấy.” Ôn Dữu có chút hoảng, “Anh, rốt cuộc chúng ta muốn tham quan cái gì…”

 

“Nếu là trải nghiệm VR, đương nhiên là phải xem VR rồi.”

 

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, anh lại nắm lấy tay Ôn Dữu, đưa cho cô một chiếc kính thực tế ảo, “Đeo lên đi.”

 

 

Ôn Dữu nhận lấy, cảm giác hoảng loạn nhanh chóng tan biến, trong lòng cô xuất hiện một chút mong chờ, thành thục đeo kính lên.

 

Đúng lúc này, cô cảm giác được Vân Thâm nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, chậm rãi mà nghiêm túc nói bên tai cô: “Sinh nhật vui vẻ.”

 

 

Ôn Dữu ngẩng đầu, trong màn đêm rộng lớn vô ngần, nhìn thấy một vùng biển sao màu lam lộng lẫy như mộng ảo.

 

Cô đột nhiên nín thở, giọng nói run rẩy: “Sao anh biết…”

 

 

Vân Thâm khẽ cười: “Không còn cách nào khác, trí nhớ quá tốt.”

 

Khoảng một tháng trước, Vân Thâm đột nhiên nhớ lại một chuyện rất quan trọng liên quan đến Ôn Dữu, đã bị phủ bụi trong ký ức.

 

 

Bởi vì từ nhỏ được ông bà nuôi lớn, trước khi học đại học, Ôn Dữu đều đón sinh nhật theo âm lịch, cho đến khi ông bà qu·a đ·ời, chỉ còn lại bạn bè cùng cô đón sinh nhật, Ôn Dữu mới đổi sang sinh nhật dương lịch dễ nhớ hơn.

 

 

Năm lớp 12, Vân Thâm tham gia tiệc sinh nhật của Ôn Dữu, lúc đó Ôn Dữu đã nói, mình quen đón sinh nhật theo âm lịch, cho nên mỗi năm đều không giống nhau.

 

 

Chỉ là sau này, trừ bỏ bản thân cô, không còn ai nhớ sinh nhật âm lịch của cô nữa, tự nhiên cũng không có gì đáng để đón.

 

Ôn Dữu không nhịn được nắm chặt quần áo của Vân Thâm, kính thực tế ảo cực kỳ rộng lớn đưa cô vào một thế giới giả tưởng hoàn chỉnh, vòm trời như bao phủ khắp nơi, đầy trời sao màu lam lấp lánh, mỗi một ngôi

sao đều như có sinh mệnh, đang nhàn nhạt hô hấp.

 

Ngoài những vì sao lấp lánh, trong màn đêm còn thường xuyên có sao băng xẹt qua, mấy dải ngân hà vắt ngang, thần bí mà tráng lệ, đẹp đến

mức không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

 

Ôn Dữu rất nhanh nhận ra những chòm sao quen thuộc, ý thức được cảnh tượng trước mắt được cải tạo từ vũ trụ chân thật.

 

 

“Đây là… chế độ ngắm sao sao?” Ôn Dữu hỏi.

 

Chế độ ngắm sao là một trong những chế độ cơ bản của kính thực tế ảo Ý Động, người dùng chỉ cần mở phần mềm, ngẩng đầu lên, là có thể thưởng thức toàn bộ bầu trời phía trên, thông qua kỹ thuật AR mô phỏng

vũ trụ chân thật.

 

Chế độ này được rất nhiều người yêu thích, rất nhiều người dùng đều đặt nó làm giao diện chính, bao gồm cả Ôn Dữu.

 

 

Vân Thâm: “Ừm.”

 

Ôn Dữu ôm lấy eo anh, cảm động hỏi: “Anh là chỉnh riêng rồi sửa chế độ ngắm sao của chiếc kính này cho em sao?”

 

Nhuộm toàn bộ vũ trụ đầy sao thành màu mắt của cô.

 

 

Hàng trăm triệu ngôi sao, đều là quà sinh nhật của cô.

 

“Không đúng.” Vân Thâm xoa xoa đầu cô, “Không có chỉnh sửa chiếc kính này.”

 

 

Ôn Dữu: “Có ý gì?”

 

Vân Thâm nhàn nhạt nói: “Chỉnh sửa toàn bộ chế độ ngắm sao.”

 

Ôn Dữu há miệng, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại: “Nói cách khác… toàn thế giới hàng trăm triệu người dùng, nhìn thấy đều là…”

 

“Ừm.” Vân Thâm bổ sung, “Tất cả người dùng, chỉ cần ngẩng đầu, đều sẽ thấy bầu trời sao màu lam thuộc về em.”

 

Ôn Dữu hoàn toàn ngây dại.

Bình Luận (0)
Comment