Vạn Đế Chí Tôn

Chương 132


~ grào grào ~
Lúc này trước mặt mọi người là hơn chín đầu hắc long vô cùng to lớn.

Những đầu hắc long này đang không ngừng cắn nuốt công kích của ba người Lệ Trường Tiếu.

Đáng nói là mỗi lần cắn nuốt nó dường như lại trở lên mạnh mẽ hơn, hơn nữa thân thể nó còn tản ra khí tức băng - hỏa - thổ so với khi tức ma ba người kia bộc phạt còn mạnh mẽ hơn không ít.
“Là … là Hắc Ám pháp tắc sao? Nhưng cho dù là người của Ma Tông cũng không thể làm được như vậy đi!”
“Hẳn là Hắc Ám pháp tắc không sai! Chỉ là dường như …”
“Aaaaaaaaaa”
Đúng lúc mọi người đang xôn xao thì một thanh âm vô vang vọng khắp thiên địa, khi mọi người nhìn lại chỉ thấy Yến Tàn Phong đã bị ba đầu hắc long cắn nuốt triệt để chết đi.
“Dừng tay!” mắt thấy những đầu hắc long còn lại hướng về phía Ưng Bạch Lý cùng Lệ Trường Tiếu thì một tiếng thét vang lên.

Theo đó Lục Bắc cũng xuất hiện trước mặt hai người kia, toàn thân hắn có từng ngọn lửa bốc cháy dữ dội.
Lục Bắc thật sự không ngờ tiểu tử trước mặt này lại có thể dễ dàng đem thần tôn cảnh diệt sát như vậy, nếu hắn không xuất hiện sợ là hai người Lệ Trường Tiếu cùng Ưng Bạch Lý cũng khó thoát một kiếp.
“Sư thúc ...!”
“Xin Lục đại nhân vì Đào Hoa Các chúng ta làm chủ”
“Xin đại nhân vì chúng ta báo thù!”
….
Đám người Đào Hoa Các thấy Lục Bắc xuất hiện thì lập tức quỳ xuống nói.

Yến Tàn Phong có thể xem là người mạnh nhất của Đào Hoa Các, bây giờ lại bị Lăng Huyền Thiên giết, Đào Hoa Các sau này sợ rằng sẽ tụt dốc không phanh.

Mặc dù bọn họ còn hai vị chân thần tại đây nhưng cũng không thể cùng Lăng Huyền Thiên so sánh, nên cũng chỉ có thể nhờ vào Lục Bắc.

Hơn nữa làm như vậy cũng phần nào rút ngắn khoảng cách với lão đầu này, như vậy sau này bọn họ cũng dễ thở hơn một chút.
“Lão phu vốn chỉ muốn hù dọa các ngươi một chút, nhưng các ngươi không những không biết điều lại còn dám chém giết hai vị thần linh.

Đến nước này cũng đừng trách lão phu không khách khí!” Lục Bắc đạo mạo hướng mọi người nói.
Hắn nói lời này chính là để cho người khác nghe, như vậy Thần Triều có thể quang minh chính đại nhúng tay vào việc tại Bắc Thành.


“Ngu ngốc!” đối diện với hắn Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ nói hai chữ, sau đó hắn giơ cao Hắc Ám Thần Trượng trong tay lên.

— QUẢNG CÁO —
~ đùng đoàng ~
Cùng với cử động của Lăng Huyền Thiên vô số tia lôi điện màu đen xuất hiện trên bầu trời.

Những tia lôi điện này không ngừng xoay tròn, cùng với đó chín đầu hắc long bên dưới vốn đang muốn tấn công hai người Lệ Trường Tiếu sau lưng Lục Bắc đột nhiên bay lên vòng tròn kia.
Khi chín đầu hắc long cùng tiến vào vòng tròn trên bầu trời liền hợp lại thành một đầu rồng che phủ khắp bầu trời.

Đầu rồng này toàn thân là một màu đen khịt, có từ tia lôi điện lượn lờ trên sống lưng.

Bên dưới bụng của nó tỏa ra từng luồng khí tức lạnh như băng, còn tại miệng của nó ngậm một quả cầu lửa phát ra khí tức khủng khiếp vô cùng.
“Cửu … cửu long quy nhất!”
“Ta thiên! Là dung hợp bốn loại pháp tắc sao?”
“Xong, đám người thế lực lớn triệt để xong!”
….
Mọi người vừa thấy đầu rồng kia xuất hiện tại không trung thì tất cả đều sợ hãi kêu lên.

Bọn họ đã từng gặp không ít người dung hợp pháp tắc, nhưng hầu hết chỉ là hai loại mà thôi.

Tuy chỉ có hai loại nhưng uy lực đã không thể xem thường, bây giờ lại có người dung hợp bốn loại.

Như vậy thì sao có thể cùng hắn chống lại đây.
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến đám người sợ hãi, sở dĩ hắn sử dụng Hắc Ám Thần Trượng là muốn hạn chế ảnh hưởng của mình đối với thiên địa pháp tắc nơi đây.

Còn việc kết hợp pháp tắc chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi.

Tất nhiên đây cũng không phải là dung hợp pháp tắc như đám người kia nói.
Sau một lúc liếc nhìn đầu rồng trên thiên không hắn mới hướng Lục Bắc nói: “Ngươi có át chủ bài gì thì nhanh chóng sử dụng, ta cũng không có thời gian cùng ngươi chơi đùa” .
Từ lúc đám người này đến đây hắn luôn cảm thấy có trận pháp gì đó tại Bắc Thành đang được âm thầm khởi động.


Nghĩ lại cũng đúng, nếu không chắc chắn sao lão đầu này dám đến đây.

Hơn nữa còn đem theo một đàn pháo hôi đây.
“Thật sự là có bản lãnh!” Lục Bắc thấy Lăng Huyền Thiên tựa như nhìn ra gì đó cũng không kinh ngạc, chỉ nhẹ than một tiếng.

Lúc đầu hắn còn muốn dùng thực lực của bản thân giáo huấn tiểu tử này một chút, bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Nếu không cẩn thận hắn rất có thể sẽ bị lật thuyền trong mương.*
*Lật thuyền trong mương: kiểu như chuyện không thể xảy ra lại xảy ra.
“Trận khai!”
~ ầm ầm long ~
— QUẢNG CÁO —
Lục Bắc miệng hô hai chữ “trận khai” tay thì làm một cái kỳ dị thủ ấn.

Tức thì toàn bộ Bắc Thành bỗng dưng rung động dữ dội, cùng với đó vô số vòng sáng xuất hiện trên mắt đất.

Mỗi vòng sáng này đều có ghi cảnh giới riêng như: đại thánh - bán thần - chân thần - thần tôn ...!Sau khi vòng tròn này xuất hiện Lục Bắc liền lạnh lùng hướng đám người sau lưng nói: “Mọi người mau tiến nhập vòng sáng, trên đó ta đã để ký hiệu tu vi phù hợp.

Chỉ cần mọi người tiến vào là có thể kích hoạt trận pháp”.
Đám người các đại thế lực nghe vậy thì có chút chần chờ không dám tiến vào.

Bọn họ cũng không phải người ngu, tất nhiên rõ ràng lão già này là sở dĩ cho bọn họ lợi ích chính là vì muốn dùng bọn họ vào giờ phút này.

Nhưng ai dám chắc là trận pháp này không có nguy hiểm đây, cho nên không người nào dám chủ động tiến vào.
“Hừ, nếu các ngươi không tiến vào lão phu hoàn toàn có thể tự mình rời đi.

Nhưng ta nghĩ vị huynh đệ này chắc chắn sẽ không thả các ngươi đi đâu” Lục Bắc âm trầm hướng mọi người nói.
Đám người này chỉ muốn hưởng lợi ích nhưng lại không muốn bỏ chút sức lực nào ra sao.


Thật sự là nằm mơ giữa ban ngày.
“Tốt, mọi người không cần chần chừ.

Trận pháp này chỉ mượn nhờ thần lực cùng năng lực câu thông linh khí của mọi người mà thôi” đúng lúc này một lão già chậm rãi mở miệng, sau đó hắn trực tiếp tiến vào vị trí có khắc chữ bán thần cảnh.

Hắn đúng là Vũ Dật Hành.
Đám người Thần Triều cũng lần lượt theo hắn tiến vào trận pháp.

Các đại thế lực thấy vậy cũng thở dài chậm rãi tiến vào từng vòng sáng trên mặt đất.
Lúc này mọi người dường như đều đã tiến vào, cũng chỉ có ba người không bước vào.

Ba người này đúng là Hắc Bạch Song Lão cùng Trần Huyền Lão Nhân.
Thấy người này không tiến vào Lục Bắc ánh mắt băng lãnh hướng ba người nói: “Ba vị sao còn không vào đây?”.
“Ha ha, Lục đại nhân người khác không biết đây là trận pháp gì, nhưng chúng ta cũng không giống vậy đây!”
“Trần Huyền huynh nói rất đúng.

Tụ Linh Hợp Hồn Trận này chúng ta tạm thời không muốn tiến vào” Hắc Bạch Song Lão đồng thanh nói.

Sau đó hai người hướng về phía Lăng Huyền Thiên mỉm cười ôm quyền: “Vị đạo hữu này chúng ta cùng Thiên Môn các ngươi cũng không có tranh chấp gì.

Chi bằng hai bên hóa thù thành bạn hợp lực đối phó đám người kia đây”.
Ba người bọn họ không phải người ngu, đừng nói là Tụ Linh Hợp Hồn Trận chưa chắc có thể cùng tiểu tử này chống lại.

Cho dù có thể thì bọn họ cũng bỏ ra không ít, trận pháp này không chỉ mượn nhờ thần lực - thánh lực của người khác.

Mà còn kéo ra một phần thần hồn của họ để tẩm bổ cho bản thân, lão đầu kia vậy mà dám sử dụng loại trận pháp này, thật sự là đáng ghê tởm.
“Cái gì Tụ Linh Hợp Hồn Trận! Mau … mau rời khỏi”
“Không, chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại không thể rời khỏi”
“Lục lão đầu ngươi là muốn làm gì đây?”
….

— QUẢNG CÁO —
Đám người có thể không biết trận pháp này là gì, nhưng Tụ Linh Hợp Hồn Trận bọn họ tất nhiên có nghe qua.


Tuy nói chỉ một thần lực cùng thánh lực có thể chậm rãi khôi phục, nhưng thần hồn lại khác.

Một khi thần hồn bị thương sẽ rất khó chữa trị, hơn nữa còn ảnh hưởng đến tu vi sau này.

Vì vậy ai cũng muốn nhanh chân chạy trốn.

Đáng tiếc, một khi tiến vào vòng sáng trận pháp liền bao phủ lại không gian xung quanh ngươi cũng không có người có thể tiến ra.
“Hừ, chư vị vì đại nghĩa hy sinh một tí thì có sao đây? Bất quá trước hết lão phu tính sổ với ba người các ngươi đã” Lục Bắc thấy mọi người sợ hãi thì hừ lạnh một tiếng nói.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Hắc Bạch Song Lão cùng Trần Huyền Lão Nhân.

Cùng lúc đó Tụ Linh Hợp Hồn Trận cũng được kích hoạt, khí tức trên người Lục Bắc cũng từ thần hoàng cảnh cao giai đột phá đến thần vương cảnh sơ giai.

Hơn nữa thần lực của hắn như thủy triều cuồn cuộn không ngừng, khí tức cũng cực kỳ đáng sợ.
“Thần … thần vương! Ta thiên là thần vương cảnh”
“Thật không ngờ một đời này ta còn có thể thấy thần vương hiện thế”
“Chúng thần chi vương! Thiên Môn chắc chắn sẽ sụp đổ!”
….
Đám người quan chiến thấy khí tức khủng bố phát ra từ người Lục Bắc thì kinh hô không ngừng.

Thần vương cảnh nha, toàn bộ Bắc Châu chưa từng xuất hiện qua.

Không phải nói là toàn bộ Thiên Châu từ khi Ngũ Hành Thánh Sơn rơi xuống đều không thấy thần vương xuất hiện.

Cho dù là nghe đồn cũng không hề có tin tức gì về thần vương còn sống sót.
Chính vì thế cho dù mọi người biết Lục Bắc chỉ là tạm thời mượn nhờ trận pháp tăng lên thực lực nhưng, tất cả mọi người đều chết lặng.
Lục Bắc há lại để ý đến đám sâu kiến kia, người hắn quan tâm lúc này chỉ có một, chính là Lăng Huyền Thiên.

Nhưng trước hết hắn phải giải quyết ba tên lâm trận phản chiến này đã, dù chỉ có ý định hắn cũng quyết không thể tha.

Trước giờ chưa từng có người nào dám quay lại chống đối với Thần Triều.
“Chết!”
Cùng với tiếng hô lên của Lục Bắc là vô số ngọn lửa từ trên trời rơi xuống đám người Trần Huyền Lão Nhân.
“Công tử cứu mạng!”.

Bình Luận (0)
Comment