Dịch giả: KenSekiĐối phương cứu hắn mà không màng nguy hiểm tính mạng đem nội lực bạo động hút vào cơ thể, đây là tấm lòng từ bi bác ái đến cỡ nào chứ.
Giờ khắc này Trầm Bát xấu hổ vô cùng tận. Đối phương lấy ơn báo oán làm cho gã thấy cực kỳ hổ thẹn.
Một lát sau, Trầm Bát cảm thấy nội tức rối loạn trong cơ thể không còn nữa, tất cả đều như đã bị hút sạch, nhưng mà gã không hối hận, nếu cứ tiếp tục để nội lực rối loạn, thì có thể gã sẽ mất mạng ngay lập tức, khá nhất thì cũng là tê liệt toàn thân chở thành một phế nhân.
Hiển nhiên là hắn rất khó tiếp nhận loại kết quả này.
Mặt khác, mất nội lực thì có thể luyện lại được, chứ mất mạng thì là mất tất cả rồi.
Lão Thôi trong hấp thu nội lực lại vô tình cứu đối phương một mạng.
Tuy thế, kể cả hắn có biết thì cũng không cách nào làm khác được, từ lúc bắt được đối phương, thì hắn liền cảm thấy một cỗ nội lực cuồng bạo từ thân thể đối phương ầm ầm lao tới.
Toàn thân Thôi Bác Văn cảm giác đau đớn khó chịu. Dường như thân thể cũng sắp bị cỗ nội lực cuồng bạo kia xé nát, có điều là hắn vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng, đem luồn nội lực trong cơ thể kia âm thầm vận chuyển theo lộ tuyễn của Bắc Minh Thần Công, chậm rãi đem cổ nội lực này luyện hóa, từng chút một điều khiển nội lực chạy khắp toàn thân.
Nội lực đi đến kinh mạch nào trong người thì hắn lại đau đớn đến đó.
Nhưng mà chút ít đau đớn đó mà đem so với đau khổ do tu luyện tinh thần lực trong suốt hai năm qua, thì chẳng thấm vào đâu.
Kỳ thật việc này cũng rất bình thường, từ lúc sinh ra đến nay là hai mươi ba năm rồi, Thôi Bác Văn đâu có rèn luyện thân thể gì đâu, lại càng không có học qua mấy thứ nội công tâm pháp nào cả.
Kinh mạch toàn thân đã bị tắc từ lâu, may mắn là bây giờ Thôi Bác Văn học được Bắc Minh Thần Công, không cần phải tu luyện gì cả mà vẫn có thể sử dụng được các lại công pháp, chứ nếu hắn gặp phải môn nội công khác thì chắc chắn là rất khó tu luyện được.
Giống như trong tiểu thuyết hay bàn, lúc trưởng thành mới tu luyện thì kinh mạch toàn thân đã bị bế tắc, đã lỡ mất thời kỳ học võ tốt nhất rồi.
Mà chỗ lợi hại Bắc Minh Thần Công cũng thể hiện ra rõ ràng, nó dựa vào nội lực từ bên ngoài để cứng rắn giải khai kinh mạch đã bế tắc, chỉ có điều quá trình này phải chịu đau đớn một chút.
Trầm Tam đang ở một bên nói chuyện phiếm, thấy tình hình bên này có biến, lập tức kinh hãi hô lớn:" Nhị ca, ngươi có sao không? Thôi sư phụ, chỉ là hiểu lầm thôi mà!"
Đoàn Dự cũng vội vàng hô lên:"Sư phụ, hạ thủ lưu tình, tội hắn không đáng chết!"
Nhưng mà mặc kệ hai người hò hét thế nào, hai người đối diện vẫn giồng như dính phép định thân, một người thì giữ nguyên tư thế sắp ngã về phía sau, người kia thì bàn tay nắm chặt và mặt đối phương, trên mặt hiện vẻ thống khổ.
Lịch bịch!
Rốt cuộc Trầm Bát cũng ngã xuống, nhưng trong mắt không còn nửa phần giận giữ, mà thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy cảm thích, nhìn chằm chằm Thôi Bác Văn, lúc này đã khoanh chân ngồi xuống.
Không kiểm tra thì thôi, vừa mới dò xét tình trạng cơ thể của ca ca xong, thì Trầm Tam cảm thấy sợ hãi, trong nháy mắt lửa giận lập tức bốc lên, bởi gã phát hiện ra toàn bộ nội lực trong người ca ca gã đã biến mất, công lực hơn ba mươi năm giờ không còn lại gì.
Gã quay đầu hằm hằm nhìn Thôi Bác Văn nói:"Thôi sư phụ, ta kính ngươi là sư phụ của Đoàn huynh đệ. Không ngờ ngươi lại ra tay tàn độc, đem nội công của ca ca ta phế bỏ hoàn toàn, thù này ta quyết cùng ngươi..."
Bốp!
Trầm Bát tát một cái lên đầu Trầm Tam, phẫn nộ quát: "Càn rỡ cái gì đó! Ngươi làm phiền ân nhân rồi!"
"Cái gì? Không lẽ Trầm Tam bị đập cho chập mạch rồi? Ân nhân?"
"Nhị ca nhà mình không phải là bị phế võ công rồi trở nên điên khùng chứ? Rõ ràng là bị đối phương phế đi nội công, thế nào lại biến thành ân nhân vậy?"
"Nhị ca! Ngươi yên tâm, không cần phải thương tâm, cũng không cần sợ hắn. Tam đệ chính là liều tính mạng, cũng phải vì ca ca..."
Chát! Lại một cái tát.
"Ngươi thì biết cái gì. Nếu không phải ân nhân xuất thủ cứu giúp, nhị ca ngươi có lẽ sớm đã toi mạng rồi!" Hiện tại toàn thân Trầm Bát vô lực, nhưng mà cũng không cho phép có người nào ăn nói bất kính với ân nhân của mình.
Ân cứu mạng giống như ơn sinh thành. Dù là đệ đệ của mình cũng không được phép mạo phạm.
Trầm Tam ngây người,
"Rốt cuộc là ca ca nhà mình bị sao vậy? Vì sao bị đối phương phế võ công lại còn bảo vệ hắn. Chẳng có lẽ nào...
Đã có tình cảm với đối phương? Ca ca đến giờ một mực không muốn cưới vợ. Thảo nào!
Thảo nào, thì ra trước giờ hắn vẫn gay!"
Trầm Tam nghĩ tới đó, thì tay tự nhiên thả lỏng.
"Ai ui!!!! Tên khốn khiếp nhà ngươi, muốn ca ca ngã chết sao?" Trầm Bát nổi giận, tên đệ đệ này càng ngày càng không có quy củ gì nữa rồi, " Tục ngữ nói thật đúng, huynh trưởng như cha, hiện tại nhà ta thì đại ca đã chết, bản thân đành phải gánh vác trách nhiệm giáo dục thằng đệ này rồi.
Thằng đệ này xem ra cần phải giáo dục cẩn thân lại mới được, bằng không sẽ càng ngày càng không biết quy củ là gì!"
Trầm Tam nghe ca ca kêu thảm, mới hồi phục lại tinh thần, kìm nén bực dọc trong lòng. Đem Trầm Bát bị ngã xuống đất nâng dậy: "Nhị ca ngươi yêu thích thể loại này, ta không có gì để nói. Nhưng mà ngươi cũng không để sắc đẹp mê hoặc làm cho lũ lẫn chứ. Hắn chính là cừu nhân đã phế võ công của ngươi đó. Nhị ca, ngươi phải tỉnh lại đi!"
Trầm Bát ngây ngẩn cả người. "Cái gì?"
"Nói đùa cái gì thế? Sắc đẹp? Sắc đẹp nào?"
Gã nghi hoặc chỉ vào thống khổ của Thôi Bác Văn, nói:
"Ngươi nói sắc đẹp ý là bảo hắn? Là ta bị hắn dùng sắc mê hoặc?"
"Chẳng lẽ không phải thế sao? Nhị ca à, trời đất bao la há lại thiếu cỏ xanh, hà tất gì ca lại phải yêu đơn phương cái gã đầu cỏ rách này, hơn nữa cái thứ cỏ rách này lại còn không mọc được..đúng đất." Trầm Tam có cảm giác bản thân tiếp xúc qua với vị Đoàn huynh đệ kia, trong chốc lát trình độ văn hóa của bản thân cũng dần dần tăng lên không ít.
"Không đúng! Bây giờ không thể gọi là Đoàn huynh đệ nữa, phải gọi là tặc tử Đoàn Dự, ai bảo hắn lại đi nhận cái gã đáng ghét đến cực điểm kia làm sư phụ, lại còn đem nhị ca biến thành u u mê mê nữa!"
Đùng! Đùng! Đùng!
Trầm Bát ngay tức khắc nổi điên, đập liên tiếp lên đầu Trầm Tam ba phát. "Tên đệ đệ không nên thân này suốt này chỉ nghĩ mấy thứ linh tinh trong đầu, rõ ràng là ân nhân đã ta tay cứu mạng mình, thế mà hắn nghĩ thành cái thứ mỹ nhân nào đó, lại còn yêu thích gì cái gì đó nữa!"
"Tốt cái rắm! Chẳng lẽ hắn cho ta đây đường đường là một đấng nam nhi, thân cao bảy thước, mà lại đi yêu thích nam nhân sao?"
Trầm Bát liền gầm lên: "Trầm Tam, ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Ta không cho phép ngươi vũ nhục..."
Trầm Bát còn chưa nói xong, thì Trầm Tam đã cắt ngang lời gã, vẻ mặt đầy bi phẫn mà nói: "Ca ca! Ngươi mau tỉnh lại đi. Không nên để vẻ ngoài giả dối mê hoặc!"
"Trầm Tam, ngươi nói bậy bạ gì đó..."
"Ca ca, ta biết từ nhỏ ngươi đã rất thương ta, nhưng mà ta muốn ngươi phải nhìn cho rõ sự thật. Hắn chính là đại địch đã phế võ công của ngươi đó..."
"Phế võ công? Không phải..."
"Ca ca, người đừng nói thêm gì nữa, hôm nay dù phải liều mạng, ta cũng muốn cùng cẩu tặc kia sống mái một phen!"
"Ngươi hãy nghe ta nói..."
"Không cần nhiều lời..."
"Thật sự không phải như..." Trầm Bát cảm thấy lửa giận công tâm, làm thế nào để giải thích cho đệ đệ hiểu thông đây. "Tại sao hắn cứ cắt ngang lời ta"
"Làm cho ta không biết cách nào ăn nói cho phải!"
"Đừng nói nữa, ca ca. Hôm nay dù có bị trời phạt thì ta cũng phải đành ra tay độc ác quyết nhổ sạch cái bụi cỏ này!"
Phốc ~
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Trầm Bát phun ra.
"Nhị ca ~"
Trầm Tam kinh hãi, vội vàng bắt mạch, kiểm tra tình trạng của ca ca hắn.
"A! Ca ca, sao ngươi lại đã vội đi rồi. Là đệ đệ không đành lòng nhìn ngươi bị mê lầm lạc lối thôi mà. Ca ca!"
Trầm Tam vội vàng đem nội lực của mình để bảo vệ tâm mạch của nhị ca hắn.
Nhưng mà đã quá trễ, dưới tình huống tại nội lực Trầm Bát đã cạn kiệt, lại bị đệ đệ ba lần bồn lượt làm cho nộ hỏa công tâm.
Gã vừa phun ra một ngụm máu, thì lập tức tinh khí thần đều khô cạn, dù là Đại La kim tiên ở đây cũng khó mà cứu sống được.
"Ca ca... Sao ngươi lại bỏ ta mà đi rồi... Ta chẳng qua là không muốn nhìn thấy ngươi trở thành cái thể loại Long Dương đồng tính kia thôi mà."
Trầm Tam nhẹ nhàng đặt ngang Trầm Bát trên bãi cỏ, quay đầu nhìn hằm hằm về phía Thôi Bác Văn đang ngồi khoanh chân xếp bằng dưới cốc cây, liều mạng vận chuyển Bắc Minh Thần Công, phẫn nộ quát lên: " Cẩu tặc ngươi hại chết ca ca ta! Ta quyết liều mạng với ngươi!