Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 114


Võ Diệu nói: "Rõ rồi, không thì Vọng Hư không hỏi về công pháp của Giang Sĩ Ngọc trước mặt các ngươi. Y muốn khiến ngươi tự dính vào thì y mới có được thứ mình muốn."
Tôn Lập nghiến răng: "Không thể bỏ mặc Giang Sĩ Ngọc!"
"Thừa lời!" Võ Diệu quát: "Lão tử có bao giờ bảo ngươi không thèm nghĩa khí bỏ huynh đệ chưa? Lão tử mà thế thì đâu đến nỗi này? Theo hai kẻ kia...".
La Hoàn và Dạ Ma Thiên đều im lặng, hiển nhiên Võ Diệu nói không sai.
Tôn Lập gật đầu: "Y muốn gì, tiểu tử cho thứ đó. Chỉ cần y thả Giang Sĩ Ngọc, chúng ta tính sau."
La Hoàn hừ lạnh: "Lòng người tham lam không đáy, ngươi giao ra thì đừng mong rời khỏi Tố Bão sơn."
Tôn Lập hiểu, lần này dù cứu được Giang Sĩ Ngọc cũng hậu hoạn vô cùng! Lòng gã như: "Xin lưỡng vị lão tổ chỉ dẫn xem tiểu tử nên làm gì?"
Võ Diệu im lặng, La Hoàn trầm ngâm rồi nói: "Nhẫn một lúc thì yên lành, lùi một bước là biển rộng trời cao, cho y chút lợi ích để có thêm thời gian. Chỉ cần mười năm, bọn ta đảm bảo cả Tố Bão sơn không ai là đối thủ của ngươi!"
Với tính Võ Diệu mà phải thế, hiển nhiên y cũng nuốt giận, ấp úng: "Đến lúc đó cứ rời Tố Bão sơn, đất trời mênh mông cho ngươi tung hoành!"
"Cho y công pháp rác rưởi là xong, việc vặt này ngươi không phải lo, bọn ta tùy tiện bịa ra mấy công pháp được ngay." La Hoàn an ủi.
Tôn Lập cảm thấy trong lòng ngùn ngụt, không hề thống khoái!
Vì sao? Vì sao phải chia ôn phái? Nếu môn phái toàn người lương thiện thì gã không nhỏ nhen nhưng thật ra thì môn phái là những ai: Tần Thiên Trảm, Điền Anh Đông, Vọng Hư, Vọng Minh, Sùng Trọng, Sùng Mạch...
Không phải ngụy quân tử thì là chân tiểu nhân, ai nấy tự tư tự lợi, ví chút lợi là hi sinh tính mệnh người khác.
Nhất là Vọng Hư, chưởng giáo mà không lo chức trách, chỉ tìm cách lừa gạt môn hạ đệ tử, đẩy sai sót cho kẻ khác để mưu lợi! Ngươi như thế bảo Tôn Lập giáo công pháp thì…

Vọng Hư làm thế là dùng Giang Sĩ Ngọc bức bách Tôn Lập, muốn thu lợi mà thôi.
Nghĩ thế gã càng khó chịu.
Nhưng so với an nguy của huynh đệ thì mình chịu thiệt một chút có sao? Tố Bão sơn lạnh lùng, gã chỉ có mấy người bạn này, đành lòng nhìn họ bị Vọng Hư giàu vò đến chết sao? Vọng Hư vô sỉ nhưng gã không thể bỏ qua sinh mệnh huynh đệ!
"Ai...", gã thở dài, chợt có tiếng gõ cửa.
"Tôn Lập, là ta.”
Giọng nói này khiến gã bất ngờ, vội mở cửa, chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà mặc hoàng sắc trường bào đã sờn màu vì giặt, chắp tay sau lưng đứng ngoài.
"Lão tổ mau vào đi." Tôn Lập cùng tay, dù Chung Mộc Hà thế nào thì cũng không tệ với gã.
Chung Mộc Hà có vẻ mệt mỏi, mệt vì chán nản chứ không phải cật lực, xua tay: "Không cần, chắc sắp đến rồi."
Tôn Lập ngẩn người, ở cửa có một người vào, Giang Sĩ Ngọc!
Tôn Lập hớn hở: "Ngươi ra rồi!"
Giang Sĩ Ngọc hoang mang, gật đầu: "Chưởng giáo thả ta ra, ta đến cho người biết đừng lo lắng, ta sẽ bảo bọn Tiểu Mai."
Nói đoạn y đi ra, hiển nhiên không hiểu sao Vọng Hư rình rang bắt y mà rồi lại thả?
Chung Mộc Hà không cần Tôn Lập mới cũng vào, Tôn Lập cung kính vái: "Đa tạ lão tổ!"
Chung Mộc Hà ngồi xuống nói: "Những việc trong môn phái, ta không biết phải dính đến bao giờ nữa, ôi..." .
Tôn Lập máy động: "Lão tổ..." .

Chung Mộc Hà xua xua tay: “Thôi, ta lại lắm lời."
Y thò tay vào tay áo, móc ra một ra mấy củ lạc còn dính cát trên vỏ: "Nào ăn đi, ta tự trồng."
Y gọi Tôn Lập rồi tự bóc ăn.
Củ tươi vừa ngọt vừa thơm, có cả mùi sữa, Chung Mộc Hà ăn liền mấy củ, trong phòng vang tiếng bóc vỏ cách cách.
Tôn Lập thử thứ củ Chung Mộc Hà tựa hồ cực kỳ thích ăn này, ăn hết quá nửa, y mới dừng lại phủi tay: "Lúc nhỏ ăn không đủ no, ăn thứ này là niềm mơ ước, năm đó ta thèm quá, ăn trộm của người ta, kết quả đại ca bị người ta đánh. Ai, hiện tại nghĩ lại thì đúng là, một đứa bé thèm thuồng, một mớ củ lạc mà thôi, đánh người ta như thế, trẻ con không cha mẹ khổ thật..."
Chung Mộc Hà buồn bã lắc đầu, Tôn Lập biết y nhớ tới huynh trưởng, nên im lặng.
Chung Mộc Hà cảm thương rồi xua xua tay, trở lại bình thường: "Giang Sĩ Ngọc là ta bức phải thả, Vọng Hư tất phi thường phẫn nộ."
Tôn Lập định bái tạ, Chung Mộc Hà xua tay: "Không cần khách khí. Y dù ngầm oán hận ta cũng không làm gì được. Nhưng các ngươi... thì hơi phiền."
Tôn Lập hiểu ý, Vọng Hư không dám làm gì Chung Mộc Hà nên nghĩ cách làm phiền bọn gã.
Chung Mộc Hà đến không với dụng ý gì, gã cúi đầu: "Mong lão tổ chỉ dạy!"
Chung Mộc Hà gật đầu: "Ta không muốn hỏi nguồn gốc công pháp nhưng Vọng Hư đã thèm muốn, chi bằng... dùng để đổi lấy lợi lộc.”
Tôn Lập máy động: "Lão tổ muốn nói là không cho không mà đổi lấy đồ khác?"
"Đương nhiên không thể cho không, à không tâm cam tình nguyện thì đương nhiên phải trả giá, đừng lo, cứ thỏa mái hét giá. Y được lợi, ngươi có thêm nguồn lực, y sẽ không bày trò nữa."
Tôn Lập gật đầu.

Cách Chung Mộc Hà đưa ra cũng là bất đắc dĩ, Giang Sĩ Ngọc bình an quay về, Tôn Lập yên tâm hẳn, nảy ra chủ ý.
Tiễn Chung Mộc Hà xong, Tôn Lập hỏi: "La tổ, có công pháp lừa gạt hay không?"
La Hoàn hiểu ý, cười ha hả: "Có chứ! Không có bọn ta sẽ nghĩ cho ngươi."
Tôn Lập nghiến răng: "Được, bộ công pháp này nhất định phải hấp dẫn, để Vọng Hư lão tặc không thể cự tuyệt!"
"Không thành vấn đề!"
Tôn Lập thầm cười lạnh: Vọng Hư, ngươi tham lam thì dùng linh thạch mà mua công pháp chôn mình!
Cá tham mồi thì mất mạng.

Vọng Hư an nhiên ngồi trong tĩnh thất, không phải Huyền Vũ đại điện mà là "Chính Vũ đường" của y.
Chung Mộc Hà ép y thả Giang Sĩ Ngọc, Vọng Hư không giận vì biết đã đạt mục đích. Chung Mộc Hà ngầm ý sẽ bảo Tôn Lập giao công pháp.
Tôn Lập, Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai là đệ tử thế nào? Nhờ vào công pháp đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, đủ thấy công pháp đích xác phi phàm. Vọng Hư cũng động lòng.
Trước mặt y là một cái bàn thấp bày giấy vàng trống trơn, còn cả bút và chu sa, y nhìn xuống hộp chu sa, màu đỏ như máu hươu mới cắt tiết!
Hai bên bình phong là lò hương nghi ngút khói trầm.
Tiếng bước chân vang lên: "Sư tôn, đệ tử cầu kiến."
Vọng Hư bảo "vào đi", thanh âm không lớn nhưng sóng âm vang tận ra ngoài, hai lò hương rung lên.
Đại đệ tử Sùng Ngọc cung kính đi vào, vòng qua bình phong: "Đệ tử ra mắt sư tôn."
"Nói đi, thế nào? Có phải y không?"

Sùng Ngọc bẩm cáo: "Sư tôn, đệ tử đã điều tra, một thủ hạ của tiểu sư đệ mua chuộc đệ tử Huyền Vũ đại điện để khi nào Tôn Lập xuất sơn thì thông tri. Hôm đó Tôn Lập vừa đi, bọn tiểu sư đệ đã theo chân."
Da mặt Vọng Hư giật giật: "Tức là y rồi!"
Cái chết của Tần Thiên Trảm tựa hồ đã bị quên đi, hiện ai cũng tất bật, không quan tâm được đến một đệ tử đã chết. Nhưng Vọng Hư không quên, thân truyền đệ tử chết rồi thì cũng không thể cứ thế cho qua.
Y là chưởng giáo chân nhân, ai giết thân truyền đệ tử của y cũng phải trả giá!
Nên y sai đại đệ tử ngầm điều tra.
Khác với Tần Thiên Trảm, Sùng Ngọc là tâm phúc của Vọng Hư, Sùng Ngọc nhập môn ba mươi năm, tuy tư chất hơi kém Tần Thiên Trảm nhưng căn cơ vững vàng, đã là Đạo nhân cảnh đệ thất trọng điên phong, thiếu chút cơ duyên là đạt Hiền nhân cảnh, được coi là đệ nhất nhân lớp đệ tử chữ Sùng của Tố Bão sơn!
Trong lòng Vọng Hư, Sùng Ngọc mới là y bát truyền nhân, Tần Thiên Trảm... chỉ là có Ngũ hành tuệ căn, Vọng Hư thấy thì giành về mà thôi.
Y không quan tâm qua đến "quan môn đệ tử", nếu tới đây có đệ tử tư chất trên Tần Thiên Trảm thì sẽ thành "quan môn đệ tử" mới của y.
Cánh cửa này vĩnh viễn không đóng lại.
"Ngu xuẩn!" Vọng Hư mắng: "Ngần ấy người mà chết hết, phế vật như thế chết rồi càng tốt."
Sùng Ngọc máy động, Vọng Hư hầm hừ: "Có gì nói hả."
"Vâng, sư tôn. Nghe nói ... hình như ... lão tam đã truyền chiến trận cho tiểu sư đệ."
Vọng Hư mắt lóe hung quang: "Tần Thiên Trảm mang theo mấy người?"
"Mười người."
"Đủ rồi." Vọng Hư nhạt giọng. Chín người thành trận, mười người có thừa.

Bình Luận (0)
Comment