Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 124


Vọng Sơn biệt viện, tây khu.
Trong một góc vắng có một tiểu viện.
Quy mô không lớn, chỉ có một tòa nhà đá hai tầng cùng một tàu ngựa, đối diện tàu ngựa là ao nước không lớn, cây thủy sinh đã khô cạn, bờ ao là từng tảng quái thạch, như lệ quỷ trong đêm.
Nơi này vốn khá phong nhã, nhưng trong đêm thì lại lạnh lẽo, cửa có treo đèn lồng, gió thổi chao chát, bóng cây bóng đá xao xác theo, càng âm u.
Phùng Trung xếp bằng ở tầng một, đầu tóc rối bù, hình dung tiều tụy.
Cả tầng này không bày gì trừ một tấm bồ đoàn ở giữa, trước mặt là chiếu cỏ. Gần tường là một hàng nến, ánh nến chao chao, khá sáng sủa.
Đây là chỗ Phùng Trung bế quan tu luyện. Dùng chỗ rộng thế này để tu luyện, đủ thấy hướng đạo chi tâm của y dị thường kiên định.
Y không hiểu ngồi đã bao lâu, trước mặt là một bản viết tay của sư tôn Vọng Thắng đạo nhân ban cho, để y nghiên cứu.
Phùng Trung nghiên cứu đã lâu nhưng chưa tìm ra manh mối.
Đông Phương Phù như ngọn núi ép vào lòng y, các loại tâm trạng, từ ấm ức, dồn nén, không cam lòng dồn lại khiến y cơ hồ nổ tung.
Lúc thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng đạo trưởng, y không bao giờ nghĩ tới tình cảnh này.
Đông Phương Phù từ lúc nhập môn là thể hiện thiên phú trận pháp tuyệt cao, Vọng Thắng sư tôn giảng nguyên lý nào thì nàng ta cũng có kiến giải độc đáo, không ít khiến Vọng Thắng lão đạo cũng sáng mắt, càng thêm yêu quý, có thứ gì hay cơ hội gì cũng nghĩ ngay đến.
Còn y, trở thành thân truyền đệ tử trông có vẻ phong phong quang quang, không ngờ lại đến nước này.
Thậm chí Vọng Thắng có lúc bị y "thỉnh giáo" thì tỏ vẻ bực mình, "Những vấn đề vớ vẩn đó thì cứ hỏi Đông Phương sư tỷ ".

Phùng Trung suýt thổ huyết!
Thành thân truyền đệ tử đến giờ, ích lợi duy nhất là được từ đông khu chuyển sang tây khu.
Cũng có những kẻ xu viêm phụ thế đến nịnh nọt nhưng y biết nếu mình không có gì nổi bật thì cả đời sẽ bị Đông Phương Phù áp chế!
Mấy hôm trước y cầu xin, Vọng Thắng lão đạo cũng mềm lòng, cho y quyển ghi chép này. Phùng Trung biết đây là cơ hội sau cùng, nếu không đưa ra ý kiến sánh được với Đông Phương Phù thì y vĩnh viễn thất sủng.
Phùng Trung không biết Đông Phương Phù được Tôn Lập chỉ dẫn, nên mới có "ngộ tính" về trận pháp đến thế, mà y chỉ hận Đông Phương Phù sao lại ưu tú đến thế, che hết quang mang của y.
Quả thật kế sách của Tôn Lập phi thường thành công.
Phùng Trung đả tọa điều tức một tiểu chu thiên, thân thể và tinh thần đạt mức cao nhất rồi mới cầm quyển ghi chép lên đọc.
Thời gian dần qua, chẵn hai canh giờ, sắc mặt y càng lúc càng khó coi, y có không ít suy nghĩ nhưng so với Đông Phương Phù thì không khác gì trẻ con!
Y càng nghĩ càng giận, không phải vì sao mình kém thế mà ông trời vì sao bất công đến vậy? Vì sao y không thể nổi trội? Vì sao Đông Phương Phù ưu tú đến thế? Thiên phú của Đông Phương Phù cho y thì tốt biết bao!
Nghĩ đến quang mang vinh diệu sẽ càng lúc càng xa mình, từ rày chỉ còn biết chịu lép không thể tiếp tục diệu vũ dương uy, thì y nổi đóa, mắt tối sầm hộc máu, lắc lư rồi ngã xuống.
Không biết bao lâu sau y từ từ tỉnh lại, quyển sách gần đó đã dính máu.
Phùng Trung càng phẫn nộ, cầm lên ném vào góc.
"Chát!"
Quyển sổ không hiểu chạm vào đâu mà y nhận ra nền rung rung, bức tường từ từ trượt lui lại!
"Hả?!"

Phùng Trung liêu xiêu đứng lên, cẩn thận đi tới.
Thạch tường di động lùi lại sáu thước, nền lộ ra một cửa động hình vuông đủ ột người đi vào.
Vẻ mặt Phùng Trung rất phức tạp.
Tòa nhà này, lúc gã dọn vào vẫn trống trơn, cả ngoại môn đệ tử phụ trách phân phối phòng ốc cũng không biết để trống đã bao lâu.
Vị trí hẻo lánh là một, nhìn vào là không dễ chịu, vì thế các đệ tử không đồng ý dọn vào.
Lúc Phùng Trung dọn tới thì không còn bao nhiêu chỗ rộng, tuy y thành thân truyền đệ tử, nhưng chưa đủ gan công nhiên cướp của người khác, lại thích rộng nên chuyển vào đây.
Không ngờ nơi này còn có huyền cơ!
Vào hay không? Phùng Trung tự vấn, gần như không hề do dự, cầm một ngọn nến lên đi vào.
Ánh nến soi xuống cửa động, là một dãy bậc đá dẫn xuống, y cẩn thận đi theo, rẽ được hai trượng thì hết.
Điểm cuối là hai cánh cửa đá cổ kính, tuy không lớn nhưng hai bên có dị thú cao bằng nửa thân nguowifp hủ phục, then cửa có hai con thạch điêu thần long ngậm bảo kiếm, cực kỳ bất phàm.
Trên thạch môn có thần văn kỳ dị, dù ảm đạm vô quang, nhưng Phùng Trung vẫn nhận ra bất phàm.
Những thứ gắn lên cửa không thể tùy tiện, cũng như nhà nghèo ở thế tục giới có ai dám dùng sư tử đá canh cửa?
Thạch môn tuy không lớn nhưng có dị thú thần long trông coi, hiển nhiên thứ ở sau đó không tầm thường!
Phùng Trung kích động, lẽ nào Phùng mỗ đến lúc gặp cơ duyên?!

Y vội vàng đẩy cửa.
Đằng sau là một mật thất nhỏ hẹp, đối diện với khung cửa là một đỉnh đồng cao bằng nửa thân người, trên bức tường sau đó nữa là một ban thờ thần.
Phùng Trung xem kỹ, ban thờ gồm ba tầng, khá cao cấp, nhưng tượng thần thì y chưa từng thấy.
Trên tường hai bên ban thờ khắc: vào khung cửa ngày, ngày thắp ba nén hương.
Phùng Trung hơi nhíu mày, thần minh không rõ lai lịch này, tựa hồ yêu cầu rất đơn giản.
Y cúi nhìn đại đỉnh, chắc để đốt hương nhưng nhìn là ngẩn ra.. Đại đỉnh không có tro hương, rất sạch sẽ, không chỉ thế mà ở đáy có một cái nhẫn ngọc.
Tức là không phải để đốt hương... Y suy đoán nhưng không dám khẳng định, giơ tay lấy cái nhẫn ra.
Mượn ánh nến, cái nhẫn có một hàng chữ như đầu ruồi: Thiên ân thừa lộ hoàn, vào cửa này là được hưởng ơn, Thiên ân thừa lộ hoàn uống vào là tăng một tiểu cảnh giới.
Phùng Trung run tay, suýt rơi mất vòng ngọc!
Một viên linh đơn tăng tiến một cảnh giới!?
Linh đơn cỡ này y chưa từng nghe nói tới.
Mật thất thần bí, hà huống cơ quan trong phòng được bày ra từ không biết bao nhiêu năm trước, không thể là có ai đó cố ý gạt y, tất cả đều là thật!
Phùng Trung hiểu, có thật hay không thì chỉ cần dùng Thiên ân thừa lộ hoàn là rõ
Y mới Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, tăng thêm một cấp là đệ nhị trọng, khoảng cách với Đông Phương Phù ngắn lại nhiều.
Có vẻ vô danh thần này chỉ cần mỗi ngày thắp hương ba lần, thực lòng cung kính thì "thần ân" sẽ tới không ngừng.
Phùng Trung dậy sóng lòng, thầm nhủ mình sắp hết vận rủi, đến lúc đổi đời.
Y cuống quýt bưng nến quay lại, không đóng cửa vào mà bóp nát cái nhân, nuốt viên linh đơn cỡ hạt đỗ rồi đả tọa.

Bên ngoài tiểu viện của y, một vạt trúc mọc rậm cực độ, tạo thành một vùng bóng râm.
Không biết từ lúc nào, hai người che mặt bằng sa đen đứng đó.
"May mà tiểu tử này tham mộ hư vinh, chọn đúng tiểu viện ngươi từng ở, những thứ đó mới có tác dụng."
"Hừ, địa ngục không lối mà ngươi tự vào, còn trách ai? Cũng may là y chứ người khác tất xem Thiên ân thừa lộ hoàn thật giả thế nào rồi mới dùng."
"Ai, tên ngu xuẩn Tần Thiên Trảm chết rồi, chúng ta không tìm được người thử thuốc, tiểu tử này đúng là giải quyết giúp chúng ta một câu hỏi khó."
"Bất quá, dược hiệu Thiên ân thừa lộ hoàn thế nào? Không xong thì e tiểu tử này tương lai sẽ không sử dụng đơn dược xuất hiện trong đại đỉnh nữa."
"Yên tâm, Thiên ân thừa lộ hoàn đã được thí nghiệm với Tần Thiên Trảm, tuyệt đối không có vấn đề gì, dược hiệu tuy như Chậm linh đơn, nhưng hiệu quả gấp ba, Phùng Trung không cưỡng được đâu."
"Thế thì tốt."
Hai người cùng cười, thân ảnh lắc lư, khuất vào rừng trúc.

"Choang!!"
Thiên thần chi chùy rực kim hồng sắc rực quang mang, cú gõ cuối cùng cho phần nguyên liệu này để bù lại sơ hở của trận pháp.
Quang mang ngưng tụ phía trên pháp khí, có xu thế ngưng thành một đóa kim hồng sắc liên hoa. Đóa hoa thành là lần đoán khí này thành công. Hoa càng đẹp chứng tỏ thành quả đoán khí càng cao.
Sắp thành hình thì hồng quang tan hết.
Tôn Lập bĩu môi, ném phế liệu vào đại đỉnh.

Bình Luận (0)
Comment