Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 138


Các đệ tử từ từ tụ tập lại, đài đá rộng rãi trước Vọng Sơn biệt viện vẫn không chật đi.
Vốn đệ tử lớp này hơn một trăm hai mươi người, hiện tại chỉ còn hơn bảy mươi.
Bọn Tôn Lập đứng trong đám đông, hiện giờ đã khác, dù các đệ tử nhóm chữ Giáp trông thấy cũng mỉm cười chào:
"Tôn sư huynh đến sớm thế!"
"Giang sư huynh trông rỡ ràng quá."
"Ồ, Tô sư tỷ có việc gì vui mà da hồng nhuận thế?"
"Chung sư huynh..."
Bọn Tôn Lập không xa lánh ai, dù trước đó có va chạm nhưng là đồng môn, oan gia nên giải không nên kết, hà huống không phải thù hận không đội trời chung gì.
Bọn gã đoán được tâm tư đồng môn, trừ Tôn Lập giờ là thư viện đệ nhất nhân thì lần đi Liệt Hỏa cốc này hung hiểm, bọn gã đều thiện chiến, chưa biết chừng lúc nguy cấp có thể cứu mạng họ.
Bất quá đồng môn hiển nhiên hiểu rõ tính khí bọn gã, chưa đạt quan hệ nhất định thì chỉ cười chào hỏi, không bám lấy như Phùng Trung trước kia.
Các thiếu nam thiếu nữ này vì tuổi tác nên không có kiến thức, thiển bạc, lỗ mãng nhưng không ngu xuẩn.
Nhóm trưởng nhóm chữ Đinh Chu Chí Quốc đứng trong đám đông, thủ hạ còn không đầy một nửa, càng đến gần kỳ hạn bảy tháng thì các đệ tử càng sợ và hiểu rõ, biết theo y cũng vô nghĩa, nên xa lánh dần.
Chu Chí Quốc cũng biết đến kỳ hạn là kết cục tốt nhất cũng chỉ được quản lý một mảng sản nghiệp của sư môn, kiếp này vô duyên với đại đạo, cảnh giới này so với bọn Tôn Lập thì một trời một vực.
Vinh diệu y từng có chỉ là bong bóng đẹp đẽ, chạm vào là vỡ.

Chu Chí Quốc nhìn bọn Tôn Lập, ánh mắt ghen tị vô cùng, xen lẫn chút ấm ức nhưng y thật không dám làm gì.
Tôn Lập đã thành cao cao tại thượng, còn y ra ngoài quản lý sản nghiệp của sư môn, tại thế tục sống cũng dễ chịu.
Nhưng nếu đắc tội Tôn Lập, e rằng phần đời còn lại sẽ sống không được yên, nên y đành chấp nhận hiện thực.
Tôn Lập vốn đang nhỏ giọng nói chuyện với Giang Sĩ Ngọc, nhận ra ánh mắt Chu Chí Quốc thì ngoái nhìn, y miễn cưỡng cười, Tôn Lập hơi gật đầu.
Gã hiểu tâm tư Chu Chí Quốc nhưng lúc y cạnh tranh vị trí trưởng nhóm thì gã đã biết trước kết quả này. Nhưng lúc đó y huênh hoang thế nào? Đâu có coi gã ra gì.
Tôn Lập mà cũng chỉ tham luyến vinh diệu trước mắt như y mà lơ là tu hành, hiện tại cũng sẽ trong cảnh tương tự.
Đại đạo dằng dặc, có lúc cần khoái ý ân cừu, nhưng có lúc cần lắng lòng lại tu luyện.
Giang Sĩ Ngọc chợt chạm vào Tôn Lập: "Xem kìa."
Ai nấy nhìn qua.
Một người từ từ đi từ tây khu Vọng Sơn biệt viện ra, trông không cao nhưng khí thế ngưng luyện, mắt tuy vằn tơ máu nhưng tinh quang như lửa!
Đệ tử trước mặt cả kinh: "Phùng Trung sư huynh, đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng nhanh thế!"
Phùng Trung kiêu ngạo: "Không sai, đêm qua có cảm ngộ nên bế quan, vừa mới đột phá!"
"Chúc mừng Phùng sư huynh!"
Chúng nhân vội chúc mừng, tuy Phùng Trung vì là thân truyền đệ tử của Vọng Thắng sư thúc nên dù không đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng cũng vẫn ở lại Tố Bão sơn, đột phá thế này càng danh chính ngôn thuận, không còn ai nói gì được nữa.

Không ít đệ tử nhìn Đông Phương Phù, ai cũng nghe nói Vọng Thắng sư thúc trọng thị Đông Phương Phù tư chất cực cao hơn Phùng Trung nhưng y đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng trước, sau này địa vị cả hai sẽ đảo ngược?
Chúng nhân hơi thất vọng vì Đông Phương Phù quá thản nhiên, như thể việc này không liên can.
Tôn Lập ngầm quan sát, bật cười: "Đông Phương Phù đúng là biết kiềm chế."
Đông Phương Phù tựa vào Giang Sĩ Ngọc cười ôn hòa: "Muội vững tin hơn y, muội cũng sắp đột phá, tranh chấp với y làm gì? Hơn nữa có sư huynh thì muội sợ gì, Phùng Trung hiện tại có đột phá Hiền nhân cảnh cũng vô dụng, về trận pháp vĩnh viễn không hơn được."
Giang Sĩ Ngọc cười hì hì: "Tôn Lập, A Phù ngoan ngoãn như thế, cho thêm chút cảm ngộ trận pháp đi?"
Tôn Lập lắc đầu: "Ngươi đúng là có cơ hội liền thu lợi..."
Giang Sĩ Ngọc lớn lối: "Cũng như tu luyện, thấy là phải tận dụng, tích tụ dần dần."
Tôn Lập cười: "Ha ha ha, hành, sau lần này về mỗ sẽ viết thêm chút nữa."
Đông Phương Phù hớn hở: "Đa tạ Tôn sư huynh!"
Tôn Lập cười hơi to nên chúng nhân nhìn, Phùng Trung hừ lạnh: "Tôn Lập, tất cả đều ở đây, ngươi nên thu liễm chút nhỉ?"
Tôn Lập nhíu mày, đích Chung Lâm kéo gã: "Thôi vậy, đừng tranh chấp, y là con sói, đắc chí là ngông cuồng. Phàm nhân cảnh đệ tam trọng đã thành thế này, xem được mấy hôm!"
Các đệ tử đều có mặt, Tôn Lập không tiện vì một câu nói mà phát tác, chỉ là Phùng Trung độc mồm, gã không nhịn được.
Tô Tiểu Mai nghi hoặc: "Cách lần trước Phùng Trung đột phá có vài ngày..."
Lý Tử Đình trầm giọng: "Mười chín ngày! Thời gian ngắn thế đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, khẳng định có vấn đề!"

Tôn Lập bị Lý Tử Đình nhắc thì nhìn Phùng Trung, mắt y hơi đỏ, gã liền hiểu ngay, hồ nghi: trước kia là Tần Thiên Trảm, hiện tại là Phùng Trung, người thần bí nghiên cứu độc dược tưởng là môn hạ của Vọng Hư chưởng giáo, nhưng xem ra không đơn giản thế...
Phùng Trung không nể mặt mà Tôn Lập lại nhìn thì y hớn hở, cho là địa vị của mình đã khác, cả Tôn Lập cũng không dám chạm vào.
Y nghênh ngang đứng qua một bên, có vẻ coi thường thiên hạ!
Tối qua y lại đốt hương pho tượng, được một viên linh đơn, lập tức uống luôn, quả nhiên đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, vui mừng khôn xiết.
Hôm nay xuất hiện với tư thái Phàm nhân cảnh đệ tam trọng quả nhiên khác trước.
Chúng đệ tử tuy có mặt đủ nhưng các giảng tập chưa tới, chưa ai biết sẽ do ai dẫn đầu chuyên đến Liệt Hỏa cốc rèn luyện này.
Các đệ tử túm tụm thành nhóm, bàn luận xem chuyến này có an toàn, lo lắng yêu thú trong Liệt Hỏa cốc hung mãnh.
"Hình như còn thiếu ai đó?" Lý Tử Đình lẩm bẩm, chợt Điền Anh Đông mặc thanh sắc trường sam kiểu thư sinh, đầu kết búi tóc bằng dây màu lam đậm, phiêu nhiên đi tới.
Viền áo thêu lá trúc, theo bước chân y mà lá trúc như rung rinh trong gió.
Dáng vẻ này thanh nhã mà đượm ưu thương, khiến người ta nhớ đến việc danh hiệu "tân đệ tử đệ nhất nhân" vốn trong túi y lại rơi vào tay Tôn Lập, không ít nữ đệ tử thấy thông cảm, ánh mắt nhìn y sáng rực.
"Hừ!" Tô Tiểu Mai hậm hực.
Tôn Lập và Chung Lâm bật cười.
Giang Sĩ Ngọc gật đầu.
Điền Anh Đông vẫn như trước, đến sau cùng như muốn thể hiện bản thân.
Y gật đầu với mấy thủ hạ rồi vẫn tách ra, giữ cự ly với tất cả, đứng ở chỗ hơi cao hơn.
Như sư vương cô độc, chung quanh chỉ là chó mèo.

Đây là lần đầu tiên Tôn Lập thấy Điền Anh Đông sau kỳ thi.
Thổ huyết thụ thương xong, sắc mặt Điền Anh Đông hơi nhợt nhạt nhưng khí thế ngưng thực nội liễm, Tôn Lập thầm cả kinh: quả nhiên không hổ là Bảo lưu tuệ căn!
Y hạ giọng nhắc bọn Giang Sĩ Ngọc: "Thật không ngờ, tâm linh bị đả kích, cộng thêm trọng thương mà y có thể tinh tiến!"
Giang Sĩ Ngọc cũng bất ngờ: "Thật hả?!"
Tôn Lập gật đầu: "Y đã gần đạt Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, ngươi đừng sính cường, đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng mới có thể khiêu chiến y."
Giang Sĩ Ngọc tuy cuồng ngạo, nhưng không phải vô tri nên tỏ vẻ nhăn nhó: "Yên tâm, ta biết rồi."
Chung Lâm cũng khen: "Bảo lưu tuệ căn, thiên hạ thập đại tuệ căn, quả nhiên danh bất hư truyền, ai, Điền Anh Đông đúng là mầm tu hành trời sinh..."
Tôn Lập tuy kinh ngạc với tư chất của Điền Anh Đông nhưng không phục câu sau của Chung Lâm, Điền Anh Đông tiểu tử này cũng như gã, chỉ là trẻ con sơn dã, chỉ may mắn có mặt lúc sao băng rơi.
"Xem kìa, các giảng tập đến rồi."
Chung Lâm chỉ lên không, quả nhiên Sùng Dần, Sùng Bá cùng đơn đạo giảng tập Sùng Trọng, phù lục giảng tập Sùng Mạch, chế khí giảng tập Sùng Kim lướt tới.
Năm người đáp xuống, Vọng Long mặc huyền sắc đạo bào, chắp tay sau lưng thong thả đi tới.
Cả năm giật mình, quỳ xuống nghênh tiếp: "Cung nghênh sư thúc!"
Chúng các đệ tử cũng quỳ theo: "Cung nghênh sư thúc!"
Vọng Long không nói gì, tiết tấu đi đứng cũng không bị ảnh hưởng, đến trước mặt chúng đệ tử: "Đứng lên đi, chuyến đi Liệt Hỏa cốc này, bản tọa dẫn đầu."
Chúng đệ tử hớn hở, Vọng Long lần trước dùng huyết sắc cổ bi phong bế Vọng Sơn biệt viện, uy phong lẫm lẫm, ai cũng thấy, có y dẫn đầu thì càng đảm bảo.

Bình Luận (0)
Comment