Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 14


Đơn hỏa đỏ rực, Sùng Sơn cho các nguyên liệu vào, sau cùng mười nhánh Thất tử thủ ô cũng ném luôn, đơn lô nổ vang, lửa bốc rừng rực, phun qua khe hở.
Sùng Sơn hớn hở: đấy là biểu hiện của nguyên liệu phẩm chất thượng thừa.
Y thầm nhủ Sùng Trọng không ra gì nhưng mười nhánh Thất tử thủ ô tạm được, trong số dược tài thông thường có thể coi là thượng phẩm.
Y đnag vui vẻ, không ngờ đơn hỏa không tắt, dược tài phẩm chất thượng thừa cho vào lẽ ra đơn hỏa bốc xong sẽ tắt đi, nhưng lần này đơn hỏa càng đốt càng vượng, đơn lô đỏ lừ trong nháy mắt. Sùng Sơn thấy không khống chế được thì luống cuống. Mấy pháp quyết được thi triển là đơn lô không giảm đi, càng lúc càng vượng, Sùng Sơn sợ hãi, không hề do dự bỏ chạy.
"Oành!"
Đơn lô nổ tung, Sùng Sơn chạy ra, vẫn bị sóng khí thổi tung mười mấy trượng, rớt mạnh xuống đất.
"Sao hả!"
Vọng Thanh đạo nhân chắp tay sau lưng, xanh lét mặt mày đi ra, y đang lúc luyện đơn quan trọng, vì không yên tĩnh nên cả lò đơn dược trân quý bị hủy, dĩ nhiên không vui vẻ gì.
Sùng Sơn bò lên quỳ: "Sư tôn! Đồ nhi, đồ nhi vô năng..."
Vọng Thanh đạo nhân tất nhiên nhận ra: "Nổ lò? Luyện đơn dược gì?"
Sùng Sơn đỏ mặt run giọng: "Cửu, Cửu khí đơn..."
Vọng Thanh nổi giận đá y: "Phế vật! Theo bản tọa tu hành mấy chục năm mà luyện Cửu khí đơn cơ bản nhất cũng nổ lò, cút ngay, bản tọa không có đệ tử phế vật như thế, bản tọa không mất mặt hơn được!"
"Sư tôn thứ tội, sư tôn cho đệ tử cơ hội nữa đi..." Sùng Sơn khóc to dập đầu, bị đuổi thì sau này y không còn cơ hội thăng tiến tại Tố Bão sơn nữa. Thân truyền đệ tử và nội môn đệ tử cách nhau một trời một vực.
"Ngậm miệng! Không cút, bản tọa bổ chết ngươi!" Nhớ đến cả lò nguyên liệu trân quý vừa nổ, Vọng Thanh đạo nhân nhỏ máu trong lòng, càng thêm giận.
Sùng Sơn biết tính sư phụ, vái ba cái rồi quay đi.
Mới được hai bước, Vọng Thanh đạo nhân chợt hít hít: "Đợi đã!"
Sùng Sơn ngẩn người, Vọng Thanh đạo nhân nhíu mày đi vào đơn thất bị nổ tan, hai ngón tay nhúm một chút bột lên ngửi, biến sắc: "Dùng nguyên liệu gì luyện Cửu khí đơn?"
Sùng Sơn không hiểu sao sư tôn hỏi thế nhưng vẫn đáp đúng như thật.

Vọng Thanh đạo nhân sầm mặt: "Thất tử thủ ô ở đâu? Có phải ăn trộm trong kho của bản tọa?"
Sùng Sơn giật mình, quỳ phịch xuống: "Đệ tử vạn lần không dám! Mười nhánh Thất tử thủ ô là của Sùng Trọng sư đệ đưa tới, của đệ tử mới nhập môn trồng trong nhập môn thất khảo. Y vốn hiếu kính sư tôn nhưng đồ nhi nghĩ Thất tử thủ ô này dù là thượng phẩm, song không thể lọt vào pháp nhãn của người nên đệ tử mới sử dụng..."
"Đánh rắm!" Vọng Thanh đạo nhân mắng: "Nhập môn thất khảo? Đệ tử mới? Năm xưa ngươi nhập môn trồng được bách niên Thất tử thủ ô?!"
Sùng Sơn tròn mắt: "Bách niên... sao thế được!"
Y hiểu ra: "Bách niên, chả trách đệ tử bị nổ lò, hóa ra Thất tử thủ ô đó không tầm thường, Sùng Trọng hại đệ tử!"
Sắc mặt Vọng Thanh đạo nhân dễ coi hơn, thầm nhủ Sùng Trọng tìm bách niên Thất tử thủ ô lấy lòng bản tọa, nhưng không dám nói rõ, đáng tiếc, để tên đồ đệ ngu xuẩn này lãng phí.
Bách niên Thất tử thủ ô, tuyệt đối là dược tài trân quý không phải cứ muốn là có. Vọng Thanh đạo nhân tới nay chỉ được thấy hai lần.
Trong núi trong rừng vốn cực nhiều linh dược nhưng vấn đề là không phải cứ chui vào là tìm được linh dược. Dù khu rừng đó có linh dược, cũng không phải tìm là thấy?
Nên bách niên linh dược bày trước mặt, dù tu sĩ cỡ Vọng Thanh cũng trở mặt tranh giành. Nếu thiên niên thì mất mạng cũng không lạ.
Thất tử thủ ô chỉ cần nửa năm là chín, trồng trong chậu của Tố Bão sơn chỉ một tháng đã chín.
Vọng Thanh đạo nhân bình thường cũng chỉ dùng Thất tử thủ ô hai, ba mươi năm. Bách niên Thất tử thủ ô bị mất, Vọng Thanh đạo nhân cơ hồ nhỏ máu, sắc mặt mới giãn ra lại sầm xuống, trừng mắt với đồ đệ: "Còn không cút mau!"
Y đã định sẽ gọi Sùng Trọng hỏi xem bách niên Thất tử thủ ô có được từ đâu, còn nữa không...
...
Tôn Lập có bảy điểm thưởng để đổi, không cần tới khí nhập môn thất khảo kết thúc.
Nói trắng ra, điểm thưởng cũng như điểm nhiệm vụ, không khác gì bạc trắng ở dưới núi, có thể mua đồ của môn phái.
Lúc mở sơn môn, mỗi đệ tử được phát ngọc bài do tiền bối trưởng lão luyện chế, phong ấn khí tức của đệ tử đó, không thể làm giả. Trong đó có ghi lại điểm thưởng.
Được điểm lại có thể đổi đồ, La Hoàn giục Tôn Lập đi xem đổi được gì.
La Hoàn có nhiều pháp môn nhưng nguồn lực hiện tại không thể thực hiện.

Tôn Lập bị Sùng Bá phạt mười điểm, lẽ ra có thể đem trừ nhưng La Hoàn không hề do dự bảo hoàn, đi đổi đồ đã.
Có nguồn lực, tương lai thi cử không thành vấn đề, mười điểm này sẽ lấy lại được.
Chỗ đổi là "Thương lan đường", đệ tử phụ trách là nội môn đệ tử, Vọng khí chi thuật khá có tạo nghệ, nhìn là nhận ra Tôn Lập tư chất tầm thường, tu vi không cao. Tám điểm trong ngọc bài tức là đứng thứ ba ở một môn, y nhìn kiểu gì cũng không thấy Tôn Lập đạt được thành tích đó.
Nhưng ngọc bài ghi lại thì không thể giả, tuy không hiểu nhưng vẫn chỉ lần màn sáng trên tường: "Xem đi, chọn xong gọi ta."
Trên màn sáng là điểm đổi ỗi loại.
Có pháp bảo, linh đơn, linh thú, nguyên liệu, giá đương nhiên khác nhau.
La Hoàn bực mình: "Môn phái hạng bét này keo kiệt quá, tám điểm không đổi được gì."
Linh thạch, linh ngọc cấp thấp nhất cũng mỗi điểm một khối, Tôn Lập chỉ đổi được tám khối là cùng.
Kỳ thực đối với đệ tử mới nhập môn, một khối linh thạch đủ dùng nửa năm, dù nội môn đệ tử, tám khối linh thạch cũng là món lớn, không ít đệ tử làm nhiệm vụ cả năm cũng chưa chắc kiếm được như thế. Trong mắt bọn La Hoàn, tám khối linh thạch cấp thấp nhất thật không đáng gì.
Võ Diệu bực mình: "La Hoàn ngươi đừng than thở, mau nghĩ xem nên đổi gì."
La Hoàn châm chước một lúc rồi bảo Tôn Lập: "Ta có cách khiến tiến độ tu hành của ngươi nhanh hơn nhưng tiêu hao linh thạch cũng nhiều."
"Lắm lời thế? Đại đạo là quan trọng nhất! Chọn đi!" Võ Diệu đợi được cơ hội nhất mắng.
La Hoàn đạo: "Ngũ hành thuộc tính linh thạch, mỗi loại một khối, đê cấp linh ngọc hai khối... À, điểm còn lại đểm xem..."
Màn sáng có hàng chữ ánh vào óc Tôn Lập, La Hoàn hớn hở: "Nó đấy!"
"Nó?" Tôn Lập do dự, thứ đó cần một điểm quý giá, nhưng chỉ là hạt Mặc ngọc thảo!
Sùng Trọng sẽ phát hạt, Tôn Lập không hiểu vì sao lãng phí một điểm thưởng quý giá chỉ để đổi một hạt giống.
La Hoàn bảo: "Nghe lời ta đi, đổi nó."

"Được."
Tôn Lập cầm ngọc bài, đổi theo lời La Hoàn. Trước khi đi, đệ tử Thương Lan đường cũng lấy làm lạ, hạt Mặc ngọc thảo do một đệ tử đi chấp hành nhiệm vụ vô tình lấy được, cả đơn đạo đại sư Vọng Thanh đạo trưởng cũng không làm cách nào cho nảy mầm được, gã lấy đi làm gì?
...
Tôn Lập về phòng, La Hoàn thận trọng: "Tôn Lập, đóng cửa lại."
Tôn Lập làm theo, cài cả chốt cửa.
La Hoàn không hiểu dùng cách gì, trong óc gã hiện lên hình ảnh. Tôn Lập nhíu mày: "Đây là... trận pháp?"
La Hoàn bó tay: "Đây là Tụ linh trận duy nhất ngươi có thể khắc họa hiện tại. Thành công thì tốc độ tu hành sẽ tăng cao."
Tôn Lập có biết Tụ linh trận, bất quá theo lời đồn ở Tố Bão sơn, hiệu quả không có gì, chỉ khiến thiên địa linh khí quanh mình dày hơn một chút, tốc độ tu hành vẫn trông vào bản nhân tu sĩ.
La Hoàn biết gã nghĩ gì, cấm cảu: "Đừng so Tụ linh trận của môn phái hạng bét này với của ta! Không hiểu nổi tu chân giới hiện tại thế nào nữa, trận pháp hiệu quả rác rưởi đến cực điểm mà cũng gọi là Tụ linh trận?"
"Theo lời ta, khắc Tụ linh trận, rồi ngươi sẽ hiểu."
Tôn Lập hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý.
Lần trước chỉ sáu nét bổ sung trận pháp của chậu sành đủ khiến gã kiệt sức, lần này là trận pháp hoàn chỉnh, nhiệm vụ càng khó khăn.
Tôn Lập đếm được ba mươi sáu đạo trận pháp, tuy hiện tại tu vi đại tăng nhưng cũng là một quá trình vô cùng vất vả.
Theo La Hoàn chỉ dẫn, Tôn Lập bắt đầu khắc trận pháp, quả nhiên như dự đoán, chỉ ba đạo là gã mệt nhũn người, nghỉ một chốc rồi đả tọa vận chuyển "Phàm gian nhất thế thiên", khôi phục thực lực rồi mới khắc tiếp.
Lặp đi lặp lại, Tôn Lập kiệt lực mới hoàn thành Tụ linh trận đơn giản nhất theo lời La Hoàn.
Nghỉ thêm một chốc, lại được La Hoàn chỉ dẫn, khảm ngũ hành linh thạch, linh ngọc vào trận pháp kết điểm đoạn bình tĩnh, xếp bằng trong trận pháp, thoáng chút mong chờ.
Trận pháp từ từ sáng lên, Tôn Lập vận chuyển công pháp, cảm thụ rõ chu thiên tinh lực càng lúc càng dày, lúc đầu lại như gió mơn qua, rồi từng đạo trượt trên da. Tiếp đó là từng bát cháo đặc tắm lên gã.
Tôn Lập giật mình, Tụ linh trận đích hiệu quả quá kinh nhân!
"Thu nhiếp tâm thần, toàn lực vận công!"
La Hoàn quát, Tôn Lập vội tĩnh tâm tồn thần, toàn lực vận chuyển "Phàm gian nhất thế thiên". Gã nhanh chóng cảm tạ La Hoàn vì sau khi y nhắc, chu thiên tinh lực dày đặc trong Tụ linh trận chợt điên cuồng chui vào lỗ chân lông.
Đột nhiên có nhiều chu thiên tinh lực dồn về, kinh mạch của Tôn Lập suýt không chịu nổi, đành điên cuồng vận chuyển công pháp, hút chu thiên tinh lực về mi tâm Ấn đường huyệt, thần hóa huyệt vị.

Chu thiên tinh lực càng lúc càng nhiều, chảy vào thể nội càng lúc càng nhanh, Tôn Lập bị ép đến mức rũ bỏ hết, toàn tâm vận chuyển công pháp.
Tôn Lập thống khổ vô cùng, tứ chi sắp bị kéo tan.
Lúc này mà không chịu được, toàn thân kinh mạch sẽ tan nát, kiếp này đừng mong tu hành nữa!
Tôn Lập không cần ai nhắc nhở cũng hiểu được lợi hại, nghiến răng vận chuyển công pháp. Tuy tốc độ chu thiên tinh lực chảy vào Ấn đường huyệt chậm lại nhưng liên tục từ kinh mạch dồn ra.
Tinh thần phải cố gượng, tiêu hao vô cùng.
Thân thể phải cố gượng, thống khổ vô biên!
Tôn Lập cũng không tin mình có thể kiên trì được. Nhưng ý niệm cố chấp trong lòng gã tuyệt đối không cho phép từ bỏ, thêm chút nữa là thành công!
Không biết bao lâu sau, quang mang Tụ linh trận càng lúc càng nhạt, chu thiên tinh lực càng lúc càng mỏng. Sau cùng Tụ linh trận lóe quang mang tắt đi, một đạo linh hỏa từ dưới chân gã cháy lên, thiêu rụi trận pháp, mặt đất cháy đen, không có dấu tích gì của trận pháp.
Chu thiên tinh lực y vẫn chảy vào, nhưng gã ứng phó dễ dàng.
Tia sau cùng chảy vào Ấn đường huyệt, huyệt vị này sáng lên như sáo trời, huyệt đạo đã triệt để bị thần hóa!
Thể nội gã có khí thế phát ra, như bàn tay vô hình chạm lên cửa, khung cửa rung lên, một chốc sau mới yên lặng lại.
Tôn Lập mở mắt, há miệng phun ngân sắc tinh mang, từ lúc này, gã đã thoát khỏi Dung nhân cảnh giới, tiến vào Phàm nhân cảnh.
Đại đạo dằng dặc mới mở ra một khe cho gã!
Đạt đệ nhất trọng, gã lại gần tiêu chuẩn Phàm nhân cảnh đệ tam trọng của Tố Bão sơn hơn.
Tôn Lập là đệ tử trong lớp này đạt Phàm nhân cảnh, nhưng gian khổ có ai bì được?
Tư chất của gã kém, nguồn lực cũng kém xa chín đệ tử kia. Chỉ có nhờ bản thân có được bảy điểm thưởng để đổi bảy khối linh thạch. Trừ ra không còn ngoại lực tương trợ.
Nếu bảo trong một tháng gã đột phá đến Phàm nhân cảnh, cả Tố Bão sơn, hay cả tu chân giới đều không ai tin.
“Tinh hà chân giải” thiên hạ đệ nhất.
Phàm gian nhất thế thiên, cơ sở xưng hùng.
La Hoàn Tụ linh trận quán tuyệt thiên hạ.
Tôn Lập, đạo tâm vô địch, nghị lực vô song!

Bình Luận (0)
Comment