Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 201


Trên đỉnh tuyết sơn, Long thú cổ điện ẩn tàng dưới lớp tuyết dày. Trăm nghìn năm nay, vô số chính đạo tu sĩ mong ước có ngày nào đó băng tuyết chôn vùi Long thú cổ điện.
Nhưng họ đều thất vọng vù tuyết sơn mỗi năm có hơn hai mươi lần tuyết lở, trong đó ít nhất tám lần đủ mức như thế nhưng Long thú cổ điện vẫn trơ ra.
Phú nhân vương co mình trong cái ghế đủ cho bốn người ngồi, đúc bằng thép, không thì không chịu nổi sức ép.
Dù thế tình cảnh núi thị nhét trong cái ghế khiến người ta thương cho nó.
Trước mặt y là bức thạch tường.
Thạch tường ười trượng, rộng mười tám trượng, có vẻ rộng nhưng trong thạch điện khổng lồ thì không có gì nổi bật.
Thạch tường khảm trứ bốn mươi đĩa hồn đăng, mỗi đĩa có một cái mặt nạ vàng.
Hồn đăng rải lam quang nhàn nhạt từ mắt, múi, miệng trên mặt nạ xuống, trông như ngọn lửa phiêu diêu liếm lên màu vàng, hai màu hòa nhau khiến thạch điện vô cùngquỷ dị.
Bốn mươi đĩa hồn đăng, cái cuối cùng ở hàng thứ nhất đã tắt.
Phú nhân vương nhìn đĩa hồn đăng đó đầy thồng khổ.
Người hầu nhẹ chân đi tới: "Lão gia, sinh tử do mệnh, phú quý do trời, số Tiểu Lý là thế, lao gia đừng đau lòng."
Phú nhân vương cười khổ: "Lão gia ta đạt tới cảnh giới này, dù bị chọc thủng tim gan cũng sẽ tự lành..."
Y nhìn đĩa đèn vừa tắt, sa vào nghĩ ngợi: "Tiểu Lý theo lão gia ta từ trước khi ta phát tài, bao năm rồi nhỉ?"
"Một nghìn một trăm ba mươi bảy năm. Lão nô ghi lại hộ lão gia rồi, lão gia có nói đến một nghìn hai trăm năm sẽ tặng y một niềm vui bất ngờ, bảo lão nô nhớ nhắc..."
Giọng lão nhân cũng nghẹn đi.

Phú nhân vương thở dài, tấm thân mập mạp rung rung trên ghế: "Đúng, hơn nghìn năm rồi, lúc đó lão gia ta rất nghèo, chỉ có mấy trăm vạn linh thạch, bọn Tiểu Lý theo ta đi từng bước cho đến ngày nay, ta vốn tưởng bốn mươi người đều đã Chân nhân cảnh, sẽ không mất ai, không ngờ... ôi."
Y thở dài phất tay, nhạt giọng: "Truyền lệnh, ban chết cho những ai theo Lý Lam Sơn đánh Tố Bão sơn."
Lão nhân cúi người: "Tuân lệnh."
Phú nhân vương thoáng nghĩ: "Tiểu Lý xuất chúng, chết tại Tố Bão sơn, e là có huyền cơ. Ngươi gọi Tổ nhi về."
Lão nhân ngẩn người: "Lão gia định gọi Tổ thiếu gia về?"
Phú nhân vương nhạt giọng: "Đi đi."
"Vâng." Lão nhân cung kính lui xuống.
Phú nhân vương ngồi trong đại điện, nhìn lên hồn đăng vừa tắt, bàn tay mập mạp khẽ phất, mặt nạ bay vào tay, biến thành một cái bánh vàng.
Y ném vào một cái ống đồng.
Phú nhân vương đứng lên đi ra, dặn: "Cho vàng vào kho, lão gia nhớ kỹ, kẻ nào dám lấy, ta sẽ rút gân róc xương!"
Trong bóng tối, mọi người hầu run rẩy.

Tôn Lập tỉnh lại, chưa bao giờ thấy giường đá dễ chịu thế, chưa bao giờ thấy sáng sớm ở Tố Bão sơn đẹp đến thế.
Đã là cuối đông, trong núi lạnh lẽo, chim thú ẩn mình, gã nằm trên giường hưởng thụ yên tĩnh rồi mới đứng dậy, xách thùng ra ngoài, đổ nước lạnh lên người, rùng mình hất tóc: "Cảm giác sống sót từ tuyệt cảnh thật dễ chịu, cả tắm cũng thấy hạnh phúc."
Chung Lâm nằm trên cửa cười nhăn nhó: "Ngươi thật hạnh phúc, tối qua ta không ngủ được."
Tôn Lập quan tâm: "Vết thương sao rồi?"
Chung Lâm ra hiệu: "Còn không? Cho ta thêm."
Tôn Lập lấy bốn viên thất phẩm thượng yêu tâm cho y.
Chung Lâm không khách khí, gật đầu: "Ta sẽ tranh thủ tu luyện để khôi phục sớm."
Y về tu luyện, Tôn Lập ra tắm, định tìm bọn Tô Tiểu Mai nhưng lắng nghe mà bên ngoài yên tĩnh, chỉ e tất cả đang đả tọa liệu thương.
Gã về phòng, đóng cửa, mở trận pháp phong ấn.
Tối qua sau đại chiến, ai nấy rã rời, cả Chung Mộc Hà cũng chỉ dặn “tất cả nghỉ ngơi” rồi về động phủ.
Tôn Lập về là ngủ vùi, đến sáng nay vẫn chưa có cơ hội kiểm tra chiến lợi phẩm.
Gã mở trữ vật không gian, định tìm cái nhẫn cổ.
Nhưng thấy không ổn.
Hình nha tất cả đều đủ, trong trữ vật không gian thì không ai xen vào được, có việc gì nhỉ? Gã lắc đầu, định tìm cái nhẫn thì một thứ trắng ngần từ trong đống nguyên liệu thò ra, Tôn Lập giật mình!
Đầu nó có túm lông trắng, từ từ chui ra.
Trữ vật không gian tối om, gã chỉ thấy một túm lông trắng lắc lắc, thứ đó đen xì, không nhìn kỹ thì không thấy.

Tôn Lập hiểu ra: trong trữ vật không gian không còn năm quả thú noãn lấy được ở Liệt Hỏa cốc nữa, gã mở ra thì thấy có việc khác thường.
Hóa ra là nó đã nở!
Nhưng gã chưa từng nghe nói linh thú nở được trong trữ vật không gian.
Nó rất thân thuộc, từ trữ vật không gian nhảy lên vai Tôn Lập kêu ô ô. Trừ túm lông trắng mềm mại trên đầu, thì toàn thân đó đen xì, không nhìn thấy cả mắt.
Con thú khả ái như thế, Tôn Lập mỉm cười vuốt ve nó, hỏi: "Huynh đệ tỷ muội của ngươi đâu?"
Nó cúi đầu kêu rên rồi nhảy vào rữ vật không gian, đứng trên đống nguyên liệu gục gặc đầu về gã rồi khuất vào trong đó.
Tôn Lập nhìn vào, sau mớ nguyên liệu còn năm quả thú noãn chưa nở nhưng không còn sinh mệnh khí tức.
Nó hiển nhiên cũng biết huynh đệ tỷ muội đều chết rồi, cúi đầu dùng mũi ngửi mấy quả trứng, rên rỉ.
Tôn Lập thở dài, xoa lông nó: "Được rồi, đừng đau lòng.”
Không biết vì saovừa gặp là y đã thích nó.
Gã nhìn sang bên, những mảnh vỏ rải rác có dấu gặm. Tôn Lập ngẩn người, vẫn nhận ra hoa văn trên những mảnh vỏ đó, là vỏ Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương và Tam vĩ lục nhãn kim hạt vốn bị gã tùy ý ném vào trữ vật không gian.
Những phần quý nhất của hai yêu thú là yêu tâm và độc nang đã bị Tôn Lập luyện thành linh đơn, lớp vỏ cực cứng nhưng tạm thời vô dụng.
Tôn Lập nhìn nó không dám tin: "Đều là ngươi ăn?"
Nó nhảy khỏi lòng gã, ngồi xổm dưới đất như chó con, gật đầu, túm lông trắng phiêu dật.
Tôn Lập cả kinh, lớp vỏ đó thì phi kiếm hơi kém chưa chắc chém xước, nó mới nở mà đã ăn được!
Nó nhảy chân sáo, nhấc một khúc vỏ lên cắn canh cách, ăn xong thì chưa đã mà ăn nốt.
Tôn Lập há hốc miệng, hỏi: "Lưỡng vị lão tổ, nó có lai lịch thế nào?"
Võ Diệu nói: "Nở được trong trữ vật không gian nội thì là không gian thần thú."
"Thần thú!"
Võ Diệu nhạt giọng: "Có thể khống chế sức mạnh không gian thì tệ nhất cũng là thần thú."

La Hoàn cũng bảo: "Xem ra có huyết mạch của thượng cổ cực trí long thú."
"Nhưng như nó sao lại đến mức rơi vào Liệt Hỏa cốc?"
Võ Diệu thoáng nghĩ: "Xem ra lai lịch Liệt Hỏa cốc không đơn giản, có mảnh vỡ Luân hồi bàn rồi thần thú hậu duệ, tiếc là chỗ sâu nhất bị hung thú đại quân chiếm mất, không thì qua xem."
Lai lịch của nó mù mờ nhưng không ảnh hưởng đến việc Tôn Lập thích nó.
Tôn Lập lúc nhỏ từng nuôi chó, tiếc là sau đó ăn uống không sạch sẽ mà bệnh chết.
Nó chạm vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng Tôn Lập, gã cẩn thận ôm nó, chợt thấy yêu thương, đấy là thần thú hậu duệ, sinh lực đừng cao quá có được không?
Võ Diệu cười hắc hắc: "Nếu ngươi thấy La Hoàn bây giờ sẽ phát hiện y đang sáng mắt!"
La Hoàn hầm hừ: "Thế thì sao? Có mầm non tốt, bản tọa tất nhiên động lòng."
Tôn Lập nhớ ra sở trường của La Hoàn có nuôi linh thú. Nó là hậu duệ thần thú, chả trách y thích.
"Bản tọa có dự cảm, bồi dưỡng nó dễ hơn ngươi nhiều."
Tôn Lập nói: "Lão nhân gia cứ nói nửa câu trước là được rồi, sao còn phải đả kích tiểu tử?"
La Hoàn cười hắc hắc: "Nó là hậu duệ thần thú, nó nửa câu trước không thừa hả? Có khác nào xếp bản tọa ngang với đồ mỏ nhọn."
Võ Diệu nổi giận: "Đồ ẻo lả đáng chết, có phải việc tốt hay không còn chưa biết mà cứ khoe khoang?"
La Hoàn đắc ý dương dương: "Thế thì sao? Ngươi làm gì được ta? Bản tọa có thêm lựa chọn, còn ngươi? Đồ mỏ nhọn chỉ còn tiểu tử ngốc này. Ha ha ha!"
"Khụ khụ..." Tôn Lập ho.

Bình Luận (0)
Comment