Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 222


Linh văn trận trang vì chịu hạn chế, nên nét khắc trận pháp đều mảnh hơn bình thường nhiều, may mà Tôn Lập hiện tại có thể hiểu được cơ sở, với trận pháp phong ấn của linh văn trận trang thì nắt khắc nhỏ hơn bình thường hai lần!
La Hoàn thở dài: "Thật không ngờ, thật sự có thứ đó."
Võ Diệu buồn bã: "Đường đường thần thú, đến mức này thì thật tệ."
Tôn Lập định giục, La Hoàn đã giải thích: "Đây là bì ảnh, nhưng không phải lư bì ảnh, mà là Long bì ảnh. Thứ này không phải ở thời đại của bọn ta mà vài nghìn năm gần đây mới xuất hiện."
Tôn Lập giật mình: "Long bì ảnh?! Làm bằng da rồng? Ai lớn mật thế hả?"
La Hoàn nói vằng giọng gần như hồi tưởng: "Không có gì lớn mật cả, nếu ngươi có thực lực đó, thần long chẳng qua chỉ là súc sinh, chỉ là bọn ta năm xưa chịu ơn long tộc nên thấy thứ này là khó chịu."
Tôn Lập chắc lưỡi: "Săn thần long?!"
Võ Diệu nói: "Với nhãn quang của ngươi bây giờ, thần long cao cao tại thượng bất khả chiến thắng. Nhưng sau này ngươi đứng trên tầm mới sẽ thấy các tộc đều từng có nhân tài, thần long chỉ là con mồi."
Tôn Lập chú ý đến hàm ý sâu hơn: Võ Diệu nói là "tầm mới", chứ không phải "đỉnh cao"! Chỉ thế mà đã săn được rồng...
Từ bé đến lớn sùng bái thần long, Tôn Lập hơi nghi ngờ: "Tiểu tử có thể sao..."

Võ Diệu và La Hoàn đáp ngay: "Có thể."
Tùy ý như thế càng lộ rõ lòng tin vô cùng.
"Nhưng hai vị đã nói tư chất của tiểu tử..."
"Lòng tin của bọn ta không đến từ ngươi mà từ chính bọn ta. Có bọn ta thì ngươi dễ dàng đạt mức đó." Lưỡng vị lão tổ vẫn thích khoe khoang như thế.
Tôn Lập đã quen, không để ý việc bị đả kích, nghe nói mình có thể săn thần long thì hưng phấn mãi.
"...Còn sau đó, đạt tới mức nào là tùy vào ngươi."
Võ Diệu lại quay về với "Long bì ảnh": "Cần săn siêu cấp thần long có linh văn trận trang rồi bóc miếng da có linh văn trận trang xuống, chỉ là quá linh văn trận trang này đã bị hủy, Long bì ảnh sẽ lợi dụng trận pháp đó."
Tôn Lập bất ngờ: "Linh văn trận trang có thể gắn cho dị tộc?"
Võ Diệu ngạo nghễ: "Linh văn trận trang là vạn năng!"
Tôn Lập vẫn không hiểu: "Thứ này vừa hoành tráng vừa tàn nhẫn như thế, có tác dụng gì?"
La Hoàn đáp: "Làm ra được thứ này chỉ có kẻ điên, mà điên thì chỉ làm một việc: chiến đấu. Thứ này đương nhiên là để chiến đấu, cũng là pháp bảo. Trước đây bọn ta có nghe nói nhưng chưa từng thấy.”
Tôn Lập hiểu ra: "Thần long nhất tộc cường giả vô số, sẽ không cho phép thứ này tồn tại ở thế gian."
Võ Diệu tiếp lời: "Ngươi hiểu là tốt rồi, nên không cần thiết thì đừng mang ra dùng."
"Nhưng vấn đề là sử dụng bằng cách nào..." Tôn Lập thẻ dồn linh nguyên vào nhưng trơ ra.
La Hoàn bảo: "Hỏi Võ Diệu đi."
Võ Diệu đưa ra đáp án khiến người ta bực mình: "Bì ảnh, đương nhiên để diễn bì ảnh hí."
Tôn Lập: "..."
Võ Diệu không đùa, trầm ngâm rồi nói ra sáu chữ: "Long bì ảnh, kiếm ảnh hí!"
Một đạo ý niệm chảy thẳng vào óc Tôn Lập não hải, Võ Diệu hiển nhiên cho là giải thích phiền hà, dùng cách này truyền thụ luôn.

Long bì ảnh pháp bảo, đại biểu ột khái niệm pháp bảo khác: tàn nhẫn nhưng hùng mạnh!
Muốn sử dụng phải điều khiển được linh văn trận trang trong đó, phần lớn Long bì ảnh vẫn dựa vào linh văn trận trang phá tổn đó.
Tôn Lập vận chuyển linh nguyên, làm theo Võ Diệu chỉ dẫn, dồn qua chỗ bị hỏng rồi theo đường cố định, men theo nét khắc trận pháp tiến vào vị trí hạch tâm, khẽ ấn.
"Chát-"
Kiếm ảnh ngập trời, phòng Tôn Lập có bố trí trận pháp phong ấn, mà vẫn dễ dàng tan tành, kiếm ảnh xung thiên, trong vòng trăm trượng quanh đó đều bị kiếm ảnh cắt tan!
May mà không có ai, không thì thành ngộ sát.
Tôn Lập kinh ngạc, uy lực đòn ban nãy, gã cảm nhận rõ nhận, chắc chắn là đòn mạnh nhất có thể từ khi gã bắt đầu tu luyện đến giờ!
Dù Bách điểu kiếm hạp cũng không sánh được đòn vừa rồi, chỉ hơi kém hơn Đại nhật thần hỏa thương!
Bách điểu kiếm hạp và Đại nhật thần hỏa thương đều là đại hình chiến tranh pháp khí, Bách điểu kiếm hạp dù Sùng Bá vác cũng cật lực, Tôn Lập đều dùng thú binh kéo mà vẫn không tiện lắm, không hợp cho tu sĩ đấu pháp. Đại nhật thần hỏa thương càng không cần phải nói.
Long bì ảnh không có nhược điểm đó, là pháp bảo cho cá nhân tu sĩ sử dụng.
Tôn Lập tắc lưỡi: "Mạnh thật..."
"Giờ ngươi phát huy được một phần mười uy lực của kiếm ảnh hí, tương lai thực lực tăng trưởng thì uy lực pháp bảo càng lúc càng cao. Nhưng phải nhớ không nên để lộ, bị ai phát hiện, tất phải diệt khẩu!" Võ Diệu chợt trở nên máu lạnh. Tôn Lập hiểu.
Bọn Giang Sĩ Ngọc đến nơi, Tôn Lập đã thu Long bì ảnh lại.

Chúng nhân há hốc miệng, thạch ốc biến mất, khắp trời là đá vụn, chỗ Tôn Lập ngồi thành một ụ đất trơ trọi, chung quanh là hố sâu ba trượng, đường kính trăm trượng!
"Tôn Lập, ngươi làm gì hả?"
Tôn Lập hưng phấn, ra vẻ thần bí: "Thí nghiệm một thứ, sau này các vị sẽ biết."
Giang Sĩ Ngọc hầm hừ: "Ngươi cố ý vòng vo để bọn ta hiếu kỳ hơn, sẽ hỏi dồn hả? Ta không hỏi, cho ngươi tức!"
Tôn Lập: "..."
"Cẩn thận, uy lực thế này, đừng để mình bị thương." Tô Tiểu Mai dặn.
Tôn Lập vỗ ngực gật đầu: "Yên tâm, ta phúc lớn mạng lớn."
Sùng Dần ra vẻ dạy dỗ: "Có cách nói khác là họa hại đến nghìn năm..."
Tôn Lập bị đả kích: "Mình ta không nói lại các ngươi, tiếp tục bế quan."

Bình Luận (0)
Comment