Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 227


Thảo nguyên mênh mông mới vào xuân, bãi cỏ võ vàng của mùa đông đã không còn, thay vào là mầm cỏ xanh mơn mởn, hai màu đan nhau như trong tranh.
Bạch sắc tuyết cầu lăn nhanh trên thảo nguyên, tốc độ khiến tuấn mã hạng nhất cũng cam bái hạ phong.
Lúc tới gần mới thấy "tuyết cầu" có lớp lông trắng dày, tung bay theo bước chạy.
"Tuyết cầu" này không tiêu sái như thế, đôi mắt vàng cuống cuồng, lớp lông trắng đẫm mồ hôi, nó đã chạy một ngày một đêm, có khi chưa bị bắt thì đã chết vì mệt.
Một thiếu nữ yêu dị mỹ lệ mặc áo da đơn giản, làn da ánh mật lộ rõ, mái tóc có gắn bảo thạch, trang sức răng thú, kêu lanh canh theo bước chân bạch miêu.
Thiếu nữ Yêu Yêu Lục không còn vẻ uể oải như trước mà giục bạch miêu: "Tiểu Đản, mau lên, yêu nữ đó bắt được ngươi sẽ cắt vú, yêu nữ đó việc gì cũng dám làm..."
Yêu Yêu Lục là siêu cấp yêu nữ trong mắt người khác nhưng nữ nhân khiến nàng ta sợ như thế là ai?
Bạch miêu bị Yêu Yêu Lục dọa thì dựng lông lên chạy.
Nhưng sau lưng cả hai có một cái bóng như con diều, thong thả bay theo, bạch miêu nhanh hay chậm thì vẫn chỉ cách được sáu mươi sáu trượng.
Bạch miêu lao đi thêm một canh giờ, Yêu Yêu Lục thấy phía trước là núi non liên miên bất tuyệt trông như lệ quỷ, khác hẳn núi ở Quỷ Nhung thảo nguyên.
Yêu Yêu Lục mừng rỡ: "Ha ha, Tiểu Đản chạy mau, chúng ta sắp vào lãnh địa Tây man, vào đó là xú bà nương Mộc Nhiên gia không dám đuổi, ngươi cũng giữ được!"
"Chát!"
Một cái bạt tai đích đáng giáng lên mặt Yêu Yêu Lục.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi lạnh lùng cất giọng cách sáu mươi sáu trượng: "Tây man giới luật chỉ dọa được ma tu thông thường, ngươi tưởng ta không dám vào lãnh địa Tây man?"

Yêu Yêu Lục ôm mặt, nhảy khỏi mình bạch miêu: "Tạ Vi Nhi, bà nương đáng chết dám đánh ta..."
"Chát! Chát!"
Hai má Yêu Yêu Lục sưng vù.
Yêu Yêu Lục từ bé đến lớn được chiều chuộng, tức thì nước mắt ấm ức ầng ậng.
Bạch miêu tựa hồ chấp nhận, thân thể béo ú lăn ngửa ra, da bụng lộ rõ cho Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi.
Yêu nữ, cắt thì cắt đi!
Yêu Yêu Lục ấm ức: "Ngươi định làm gì? Tại Liệt Hỏa cốc đã xong rồi mà? Ngươi tới tìm ta là sao?"
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi chỉ là hư ảnh, cách sáu mươi sáu trượng mà áp lực đã khiến Yêu Yêu Lục không còn dũng khí động thủ.
Tạ Vi Nhi nhạt giọng: "Ta nói xong mới là xong."
Yêu Yêu Lục ấm ức.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi nhìn về phía đông nam, thoáng hổ thẹn rồi nhanh chóng nén đi, Yêu Yêu Lục không chú ý thấy.
"Tôn Lập thiếu một nha đầu hầu hạ, ta không đi được, ngươi là thích hợp nhất."
Yêu Yêu Lục tức giận: "Gì hả, bảo bản tiểu thư làm nha hoàn cho phế vật đó..."
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi gật đầu: "Ngươi tuy không thích nhưng cho ngươi biết đấy là vinh hạnh của ngươi."
"Phì!" Yêu Yêu Lục giậm chân: "Bản tiểu thư hoa dung nguyệt mạo, thực lực hùng hậu, bối cảnh thâm hậu, bảo ta làm nha hoàn cho cá phế vật đó hả, không đời nào! Y làm người hầu cho bản tiểu thư còn chưa xứng..."

Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi nhạt giọng: "Thực lực hùng hậu, bối cảnh thâm hậu có thể bỏ, ngươi chỉ còn lại trông tạm được, không thì ta cần ngươi làm gì."
Yêu Yêu Lục bị đả kích không ít, trước mặt Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thì hai điều kia của nàng ta vô dụng.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi vi gật đầu: "Việc này thế đi, đóng ấn cho ngươi, sau này ngươi là nha hoàn của Tôn Lập..."
Nàng giơ tay, Yêu Yêu Lục hãi hùng: "Còn đóng ấn! Tạ Vi Nhi dừng tay! Ngươi dám làm thế, tam ca sẽ không tha cho ngươi."
Tạ Vi Nhi nói: "Ta nói chuyện với tam ca, nhị ca, đại ca của ngươi cùng một lúc rồi, không ai có ý kiến gì nữa."
Yêu Yêu Lục giật mình, tam ca với nàng ta là bất khả chiến thắng, nhị ca, đại ca lại càng xuất sắc! Thiên vực thế gia có quy tắc riêng, việc của tiểu bối thì trưởng bối không được nhúng tay, ba ca ca của nàng ta là mạnh bậc nhất rồi.
Nhưng Tạ Vi Nhi một đấu ba mà vẫn thắng!
Yêu Yêu Lục tròn mắt, không chú ý đến ngón tay Tạ Vi Nhi.
"Vù -"
Một đạo linh hồn lạc ấn áp vào cổ Yêu Yêu Lục, thực tế là vào âm thần của nàng ta.
"A!" Yêu Yêu Lục chảy nước mắt: "Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi lão yêu bà, ngươi dám thế với ta, đợi đấy, ngươi thích Tôn Lập hả, bản tiểu thư sẽ quyến rũ y, ngươi sẽ hối hận!"
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi hạ linh hồn lạc ấn xong là đi ngay.
"Ngươi không làm được đâu, như ngươi thì Tôn Lập không thèm."
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi chỉ một câu là khiến Yêu Yêu Lục nhảy dựng lên: "Ngươi nói cái gì! Hạng như ta? Bản tiểu thư quốc sắc thiên hương, tính cảm mê nhân, nam nhân nào không mơ ước..."

Giọng Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi vọng lại ơ hờ: "Không tin cứ thử đi."
"Ngươi!"
Yêu Yêu Lục định kêu, Tạ Vi Nhi đã phá toái hư không đi mất.
Câu sau cùng vọng lại: "Mau đến Đại Tùy, linh hồn lạc ấn này mà trong ba tháng ngươi không đến được chỗ Tôn Lập thì sẽ tạm hành hạ ngươi một chút."
Yêu Yêu Lục nghiến răng, dám chắc "giày vò" đó không “nhỏ”chút nào.
"Lão yêu bà, nữ nhân xấu xa..." Nàng ta mắng chửi, ấm ức vô cùng. Nghĩ đến phải làm nha hoàn của Tôn Lập đương là rùng mình.
Bạch miêu nháy mắt, không hiểu sao nữ nhân bá đạo của Mộc Nhiên gia lại tha ình nhưng biết thoát rồi thì vui vẻ lăn người đến cọ vào Yêu Yêu Lục, lớp lông trắng trùm kín nàng ta.
Yêu Yêu Lục hậm hực: "Hừ, nữ nhân xấu xa không biết liêm sỉ, lo lắng Thần Hoang đạo tấn công Đại Tùy, người trong lòng không phải đối thủ, lại bắt bản cô nương làm bảo tiêu miễn phí..."
Lúc đó Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi và Yêu Yêu Lục đều không biết Tôn Lập đã thành thiếu niên tu sĩ “giá trị nhất” với Phú nhân vương và Dũng nhân vương, chứ không thì không thản nhiên thế được.
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi có khi sẽ lên tận thánh địa tuyết sơn của Thần Hoang đạo, dỡ cung điện của Phú nhân vương.
Yêu Yêu Lục không chần chừ, sẽ phải đến chỗ Tôn Lập ngay - Tôn Lập chết rồi, linh hồn lạc ấn sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết.

Bên bờ Ác hải.
Sáng sớm, từ phái bắc có một đạo linh quang, tốc độ cực nhanh, tới sơn động bọn Tôn Lập ở, vòng một vòng rồi chui vào.
Chúng nhân giật mình, phát hiện linh quang không phải pháp khí tấn công mà là truyền tấn ngọc phù.
Sùng Bá định thu lấy nhưng ngọc phù vòng tránh.
Ai nấy hiếu kỳ, đi theo.

Ngọc phù bay vòng tới chỗ Chung Lâm, lượn vòng phái trên Chung Mộc Hà chín vòng rồi từ từ đáp xuống, linh quang tan đi.
Sùng Dần ngẩn người: "Truyền tấn phù kiểu này cực kỳ inh, tiêu hao vô cùng, không vạn bất đắc dĩ, e không ai sử dụng..."
Chung Mộc Hà đã hôn mê, chúng nhân đi lên, Sùng Dần cầm ngọc phù lên xem, sắc mặt hơi cổ quái.
Truyền tấn ngọc phù đến từ một vị lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Truyền tấn ngọc phù này cần chân nhân cảnh giới mới phát được, không chỉ tốn kém, mà người phát phải có trong tay một vật của người nhận.
Không thì truyền tấn ngọc phù không tìm được mục tiêu.
Truyền tấn ngọc phù này với chân nhân lão tổ lai cũng là tiêu hao lớn, không phải việc quan trọng sẽ không sử dụng.
Sùng Dần cầm ngọc phù lên, bảo Giang Sĩ Ngọc: "Gọi Tôn Lập đến, cùng thương lượng."
Tôn Lập tối qua ngủ muộn, giờ vẫn chưa dậy. Giang Sĩ Ngọc hiếu kỳ, nên đi cực nhanh, gọi Tôn Lập còn đang mơ màng dậy.
Sùng Dần đưa ngọc phù ra: "Tất cả xem đi, do Kim Phong Tế Vũ lâu phát."
Ngón tay y điểm lên ngọc phù, kim quang bắn xuống, hình thành một màn sáng có chữ.
Chúng nhân ngơ ngác: "Thánh Thống chi địa? Sao trước đây chúng ta không nghe nói tới?"
"Chúng ta không đủ tư cách biết."
Sùng Dần và Sùng Bá nhìn nhau, thường thì trước kia gặp vấn đề gì khó mới làm thế, nhưng lần này Sùng Bá nhanh chóng hiểu ra, rời ánh mắt đi, hầm hừ: "Thánh Thống chi địa là truyền thuyết tại Đại Tùy tu chân giới, trước kia ta tưởng có người bịa ra nhưng chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu nói thế thì không giả."
Sùng Dần tiếp lời: "Thánh Thống chi địa thì chưa vạn bất đắc dĩ sẽ không mở ra, đòn rằng ai vào Thánh Thống chi địa tu hành đều tăng tiến công lực hơn xa đồng liêu. Hơn hẳn sử dụng bất kỳ loại linh đơn nào, lần này quyết định mở Thánh Thống chi địa, hiển nhiên vì áp lực của ma tu quá lớn, Kim Phong Tế Vũ lâu e không chống nổi."

Bình Luận (0)
Comment