Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 244


Tòa lầu của Chiêm Hưng Hiền tuy là chỗ linh khí tụ lại nhưng ở Kim Phong Tế Vũ lâu không thiêu nơi như thế, mười lăm viên Tam hoàn đơn giá trị hơn nhiều.
Tôn Lập nhạt giọng: "Mỗ muốn đuổi ngươi khỏi chỗ ở!"
Chiêm Hưng Hiền phất tay áo đi ngay!
Bọn Sùng Bá lúc đó mới nhẹ lòng, Sùng Dần trách: "Ngươi lấy Tam hoàn đơn là được rồi, còn chọc giận y làm gì."
Tôn Lập mỉm cười, không phản bác.
Chiêm Hưng Hiền quay về tìm kỹ từng góc, linh thức quét qua từng viên ngói mà không thấy gì lạ, hồ nghi: "Đích xác không có gì, tiểu tử đó cần lầu của bản tọa làm gì?
Y ở đó bốn mươi năm, nếu có bảo vật ẩn tàng thì sao lại không phát hiện?
Nếu không phải bảo vật, thì là vì sao.
Chiêm Hưng Hiền kiểm tra từng tầng, đến đỉnh nhìn xuống thì thấy từ đây sẽ thấy gian Quý tân lâu mà Đặng Văn Ngạn ở, thậm chí nhìn rõ cả mấy gian phòng.
Chiêm Hưng Hiền cười lạnh: "Hóa ra vậy."
Y quay về Quý tân lâu.
Tôn Lập trò chuyện với bọn Giang Sĩ Ngọc rồi về chỗ ở, hôm nay đêm đầy sao, có thể tu luyện.
Cửa được đẩy ra, Tôn Lập ra ngoài, Chiêm Hưng Hiền đi thẳng vào, ném một cái chìa khóa gỗ cho gã: "Lầu là của ngươi, đưa mười lăm viên Tam hoàn đơn đây."
Tôn Lập ngẩn người, lấy hộp ngọc, chi nửa Tam hoàn đơn cho Chiêm Hưng Hiền, y liền đi ngay.

Từ chỗ Tôn Lập chỉ vòng một lần là tới chỗ Đặng Văn Ngạn, y đẩy cửa ra, Đặng Văn Ngạn chưa kịp phát hỏa thì Chiêm Hưng Hiền đã phát tay phát linh quang trói chặt đối phương lại.
Chiêm Hưng Hiền ném xuống một hoàn sáp: "Đây là một viên Ý thủ đơn, khiến ngươi thêm nửa phần cơ hội đạt tới Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, dùng xong phải giết Tôn Lập trong lúc cạnh tranh vào Thánh Thống chi địa, không thì bản tọa không để ngươi rời Kim Phong Tế Vũ lâu."
Y lại chỉ vào tiểu lâu: "Cẩn thận có người nhìn trộm."
Đoạn phất tay áo đi ngay.
"Cạch!" Cửa khép lại. Đặng Văn Ngạn tan hết linh quang quái mãng trên mình, cầm Ý thủ đơn, ngẩng nhìn tiểu lâu: Thật ra là sao?
Bất quá Đặng Văn Ngạn cũng thấy cơ duyên không tệ, sắp đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, vốn y lo lắng vì không còn môn phái nên thiếu nguồn lực, thì đột nhiên có một viên Ý thủ đơn.
"Ha ha ha!" Đặng Văn Ngạn cười to.
Tôn Lập cầm chìa khóa đến tiếp quản tiểu lâu của Chiêm Hưng Hiền.
Chìa khóa mở được trận pháp cấm chế. Tôn Lập thuận lợi vào trong, Chiêm Hưng Hiền không bày trò gì ngăn cản.
Tôn Lập kỳ thực không có hứng “đuổi” Chiêm Hưng Hiền đi.
Gã đi một vòng quanh lầu, lấy mấy bức tự họa rồi không tới đó bao giờ nữa.
Về đến Quý tân lâu, gã dùng trận pháp phong ấn gain phòng rồi lấy tranh ra, nhưng thứ khác bị Tử cực thiên hỏa đốt rụi, chỉ còn lại Tuế hàn tam hữu đồ.
Bức cổ họa này từ khi gã bị Chiêm Hưng Hiền đưa vào đây, La Hoàn đã chú ý.
Gã cần tiểu lâu vì bức tranh này.
"La tổ, trong này chứa gì? Đáng giá ba mươi lăm viên Tam hoàn đơn?" Tôn Lập hỏi.
La Hoàn cảm khái: "Đương nhiên đáng. ‘Sơn hà họa quyển’ này ở thời đại của bọn ta khá thông dụng nhưng giờ chắc đã tuyệt tích? Không thì Chiêm Hưng Hiền đã nhìn ra."
"Sơn hà họa quyển?" Tôn Lập lấy làm lạ.
"Cũng là thủ đoạn mở trữ vật không gian, bất quá chuyên để chứa vật sống. Đương nhiên kém xa động thiên thế giới. Trong bức tranh này có Thiên lôi trúc. Thiên lôi trúc sinh ra Diệt ma thần lôi, tuy mọc chậm nhưng lâu thế rồi tất có cả bãi, quý hơn Tam hoàn đơn nhiều."
Tôn Lập giật mình: "Lão nhân gia nói là trong này có Thiên lôi trúc?!"
Thiên lôi trúc xếp hạng nhất phẩm thượng theo “Thiên hạ kỳ vật chí”, cực kỳ trân quý, sinh ra Diệt ma thần lôi được tu chân giới công nhận là đệ nhất khắc tinh của tà ma!
Một gốc Thiên lôi trúc đã giá trị vô cùng, La Hoàn đoán là trong cuốn tranh có cả bãi! Tôn Lập nóng lòng: "La tổ là người tốt, La tổ, mau cho tiểu tử biết cách mở?"
Võ Diệu: "Tiểu nhân ham lợi!"
La Hoàn cười ha hả.
Cách mở Sơn hà họa quyển có phần phiền hà, cần dược thủy đặc biệt đổ lên rồi dùng trận pháp.
Vì Sơn hà họa quyển quá đặc thù, Chiêm Hưng Hiền suốt mấy chục năm mà không tìm ra.
Thực ra khi Chiêm Hưng Hiền dọn vào thì cổ họa đã treo ở đó lâu rồi, không biết là di vật của tiền bối nào.

Gã vốn không có nhiều linh dược nhưng thắng cược Kim nhưỡng dược điền, linh dược không còn thành vấn đề.
Dược thủy khá cổ quái, cần linh dược và một ít nguyên liệu phối hợp, luyện chế nữa mới xong. Vốn phải tốn ba ngày nhưng gã có Tam túc kim ô đỉnh, Vô tướng kim diễm nên chỉ hai canh giờ là thành công.
Theo phương pháp của La Hoàn, dùng lông Ngân bối tam vương hổ làm bút bôi dược thủy khắp tranh, Tôn Lập cảm giác được không gian dao động lóe lên.
La Hoàn từng bước chỉ dẫn gã mở Sơn hà họa quyển.
Mở không gian ra là thấy linh diễm cháy lên, đốt hết cuốn tranh thì không gian thông đạo mở ra.
Tôn Lập nhìn vào thì ngẩn người.
Bên trong là mười mấy mẫu hắc sắc thổ nhưỡng lơ lửng trên không, chi chít Thiên lôi trúc.
Thiên lôi trúc cực tốt, mỗi cái lá đều có lôi quang nhỏ xíu, trong không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tanh tách.
La Hoàn và Võ Diệu cũng bất ngờ: "Nhiều thế hả!"
Họ dự cảm được có Thiên lôi trúc. Nhưng Thiên lôi trúc sinh trưởng bản cực chậm, trăm năm cũng chưa bằng ngón tay, nên “bãi” mà họ nghĩ cũng chỉ cỡ trăm cây là cùng, nhưng vạt rừng này phải mấy chục vạn nhánh!
Tôn Lập được Võ Diệu nhắc: "Nuốt nước bọt lại đi."
Tôn Lập lau miệng: "Hắc hắc, phát rồi!"
La Hoàn nói: "Đừng chỉ nhìn Thiên lôi trúc, nhìn thổ nhưỡng đi."
Tôn Lập biết La Hoàn nói thế là có nguyên nhân nên chật vật dời mắt khỏi Thiên lôi trúc xuống lớp đất.
"Hóa ra là hỗn độn thổ." La Hoàn nói: "Chả trách Thiên lôi trúc tốt thế."
Hỗn độn thổ cũng mười phần trân quý, chỉ kém kim nhưỡng một chút, có hiệu quả thúc các loại cây rất rõ ràng.
Nơi này dùng hỗn độn thổ trồng Thiên lôi trúc, lại trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, nên Thiên lôi trúc mới mọc dày như thế!
La Hoàn nói: "Không gian này lâu rồi không được gia cố, Thiên lôi trúc lại quá mạnh, ta dạy ngươi một cách đưa cả hỗn độn thổ và Thiên lôi trúc vào Kim nhưỡng dược điền."
Tôn Lập vội đáp ứng.

Kim nhưỡng dược điền thực tế thượng cực kỳ rộng. Quanh nó tối tăm vô biên.
Nhưng đưa mười mấy mẫu Thiên lôi trúc lâm sang không gian khác tất nhiên “nhọc công”, dù có La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn, Tôn Lập cũng dốc sức mới miễn cưỡng thành công.
Thiên lôi trúc lâm vào không gian đó, kim nhưỡng bay lên ngay, hỗn độn thổ tựa hồ không cam lòng nhưng đành chịu.
Hai bên cách nhau mười mấy trượng, tạm thời vô sự.
Tôn Lập đả tọa chín đại chu thiên mới bổ sung được linh nguyên, triệt trận pháp phong ấn, rồi ngủ vùi.

Trời sáng dần, A Tổ thu công đứng lên. Thân binh đưa nước nóng và khăn lụa đến.
Giọng Triệu thúc vang lên: "Thiếu gia, hôm nay xong chưa?"
A Tổ thoáng nghĩ: "Triệu thúc, tạm dừng một ngày."
Triệu thúc đi báo cho các chân nhân lão tổ, A Tổ bảo thân binh: "Gọi Vọng Long tới, ta có việc cần hỏi."
"Vâng."

Tôn Lập bị Giang Sĩ Ngọc gõ cửa gọi.
Ngủ dậy thì gã thoải mái, Giang Sĩ Ngọc vội lấy nước rửa mặt: "Mau lên, Lạc Vân Bằng phái người tới thông báo đến thương lượng về Thánh Thống chi địa."

Bình Luận (0)
Comment