Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 253


Đạm tử sắc quang mang tản đi, quang mang đều từ vách đá sau khung cửa hiện lên, theo thông đạo bay vào, tựa hồ chỉ dẫn người vào mộ huyệt.
Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn tách riêng, đến đây là chỗ tranh đoạt Đại Tùy khí vận chi lực, dù Bạn Hổ trai từng chịu ơn Tố Bão sơn nhưng đại đạo trước mặt thì họ không khiêm nhượng!
Bạn Hổ trai chúng nhân cười gằn, gọi linh thú ra, lao vào thông đạo, họ có linh thú tọa kỵ, tốc độ nhanh nhất, Trầm Binh môn chúng nhân ở sau cuống lên: "Đi mau!"
Thông đạo không như bên ngoài, không tiện ngự khí phi hành, đi bằng chân tốt hơn.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu nóng lòng, Lục Bạt Đỉnh quát khẽ: "Im lặng!"
Y quát người Kim Phong Tế Vũ lâu đoạn đi về phía Tôn Lập.
Lục Bạt Đỉnh vẫn ăn vận kiểu nông phu, gương mặt màu cổ đồng không còn nét trầm ổn mà đôi mày dày nhíu chặt: "Tôn Lập, tại hạ thấy lạ lắm..."
Tôn Lập gật đầu: "Chúng ta cùng đi, tiếp ứng cho nhau."
Người Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn đã khuất bóng, Tôn Lập nhạt giọng: "Họ muốn xông lên thì tùy để họ làm tiên phong."
Tôn Lập biết phần lớn số người đi trước sẽ chết trong mộ huyệt, nói ra câu đó cũng thấy mình tàn nhẫn.
Nhưng trước mặt đại đạo, gã có thể đưa các hảo huynh đệ cùng tiến chứ không vương vấn gì một toán vong ân phụ nghĩa.
Lục Bạt Đỉnh gật đầu: "Được."
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu không thích "mang theo" Tố Bão sơn chúng nhân nhưng Lục Bạt Đỉnh là thủ lĩnh, nói một là một. Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu trái, đệ tử Tố Bão sơn phải, từ từ tiến lên.

Chưa được mấy bước, một đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu hết kiên nhân: "Chúng ta đi chậm thế này, khí vận chi lực sẽ bị lấy hết..."
Lục Bạt Đỉnh chợt dừng bước. Đệ tử đó run lên. Lục Bạt Đỉnh tuy hòa ái, nhưng là đệ nhất nhân lớp trẻ! Cháu của chân nhân lão tổ Lục Khiêm Vĩnh, lâu chủ tương lai!
Công nhiên nghi ngờ quyết định của y, đệ tử đó tưởng mình sẽ bị "giáo huấn".
Không ngờ Lục Bạt Đỉnh bất động nhìn lên vách đá.
Người ở phía sau dần vây lấy: "A!"
Chúng nhân kêu lên, không cần Lục Bạt Đỉnh chỉ thì cũng thấy có dấu trảo!
Đạm tử sắc quang mang phiêu đãng trên không, quang ảnh lấp lóe trên vách đá, một vết trảo khắc sâu trên đó, sâu tới hai đốt tay, cực kỳ đáng sợ!
Tôn Lập nhận ra vết trảo lớn hơn tay người nhiều, nếu là nhân hình quái vật thì ít nhất cũng ột trượng!
Chung Lâm từ từ đi tới, giơ tay che trước mắt Tôn Lập, bàn tay dần trong veo, qua âm thần chi thể nhìn xuống vết trảo thì rìa có mấy chỗ hơi nhô lên, vết vỡ cực nhỏ đó còn sức mạnh màu tím vương lại, như lôi điện lấp lóe giữa các hạt nham thạch!
Tôn Lập hãi hùng: vết trảo này không biết để lại từ lúc nào mà còn giữ được đến giờ!
Gã nhìn Chung Lâm, y tỏ ra lo lắng.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu lúc này mới nhớ đến e cũng không an toàn.
Đệ tử ngoan ngoãn im miệng đi theo Tố Bão sơn chúng nhân.
Lục Bạt Đỉnh đến cạnh Tôn Lập, tỏ vẻ lo lắng: "Ta biết vết trảo đó."
Tôn Lập kinh ngạc: "Lão lục biết?"
Lục Bạt Đỉnh ngưng trọng gật đầu: "Ba năm trước tại hạ cùng tổ phụ vào Tây man lãnh địa, trong một ngôi mộ gặp phải ngân giáp thi vương, vết trảo ban nãy gần giống với ngân giáp thi vương, khác biệt duy nhất là vết trảo ban nãy lớn hơn!"
Tôn Lập giật mình, tu chân giới ai cũng biết cương thi càng to càng đáng sợ, ngân giáp thi vương là vương giả của cương thi, nhưng vết trảo đó còn lớn hơn thì lẽ nào trong thái tổ mộ huyệt có cương thi cự quái nguy hiểm hơn?
Lục Bạt Đỉnh hiển nhiên cũng nghĩ như Tôn Lập: "Ngân giáp thi vương đao thương bất nhập, sức mạnh vô cùng, phun ra độc vụ có thể ô nhiễm pháp khí, dù gia gia tại hạ cũng phải vất vả mới diệt được, nếu mình tại hạ gặp nó, chạy thoát cũng là vấn đề..."
Tôn Lập nghĩ đến Thiên lôi trúc lâm, hơi an tâm: "Đến đâu hay đến đó, chúng ta cẩn thận là được."
Lục Bạt Đỉnh gật đầu.
Tôn Lập còn nghi hoặc: Cương thi thường ở nơi âm khí thâm trọng, chỉ những người thảm tử, oán niệm bất tán mới hóa thành cương thi.
Đại Tùy thái tổ sao lại chết oan được? Tổ Long sơn là long mạch, chính khí rỡ ràng thì sao lại có cương thi?
Chúng nhân lại đi vào, trên vách đá xuất hiện văn tự kỳ lạ. Mỗi văn tự đều to như thân người nhưng không ai, kể cả Tôn Lập biết được có chuyện gì.
Võ Diệu và La Hoàn cũng chưa thấy - - văn tự cổ quái này có cách đây chưa lâu.

Văn tự rất kỳ quái, gần như chỉ có một kết cấu như nhãn cầu!
Tôn Lập càng lúc càng thấy không phải ngẫu nhiên, lẽ nào có thứ gì đó dựa vào đây theo dõi bọn gã?
Một bên lại xuất hiện văn tự như thế, văn tự ở mé trái, vẫn kết cấu đó. Tôn Lập chợt xáo động, muốn xông lên đập nát!
Gã mới nhấc chân thì trước mắt sáng rực linh quang!
Chúng nhân cảnh giác, Lục Bạt Đỉnh lắng nghe: "Là người Bạn Hổ trai!"
Tất cả đi nhanh, gã không để ý đến văn tự cổ quái nữa, nhưng trước khi đi thì vẫn ngoái nhìn.
Trong tích tắc, gã có cảm giác như nhìn ai đó!
Gã dừng lại, Giang Sĩ Ngọc hiếu kỳ: "Sao hả?"
Tôn Lập ngoái nhìn, văn tự bình thường, thậm chí cảm giác bị theo dõi cũng không còn, gã lắc đầu với Giang Sĩ Ngọc: "Nơi này cổ quái, cẩn thận, đừng tách nhau ra."
"Giết - - "
Trong thông đạo, Bạn Hổ trai chúng nhân rống vang, người Trầm Binh môn xen vào, vây lấy thứ gì đó, mười mấy pháp bảo từ trên không luân phiên giáng xuống, linh quang tỏa như hoa sen, pháp thuật, linh phù trút ào ào!
Người Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn tuy không ai đạt Hiền nhân cảnh như Lục Bạt Đỉnh, Đặng Văn Ngạn nhưng đều Đạo nhân cảnh, mười mấy người vây công thì Hiền nhân cảnh cường giả cũng không địch nổi.
Đang bị vây công nhưng nó vẫn kiên trì, liên tục có hắc ảnh lóe lên, bọn Tôn Lập nghe tiếng hô, xong tới thì cũng bảy, tám tích tắc, hắc ảnh lóe lên ba lần, mỗi lần đều có tiếng rống lên thê thảm, lại có một đệ tử vây công văng đi.
Lúc bọn Tôn Lập đến gần nhìn rõ, trong quang mang là một Đại Tùy tinh binh cao bảy thước, mặc giáp trụ, cầm trường thương, eo đeo bảo kiếm, lưng đeo cung!
Chỉ là mặt đeo ngân sắc kim thuộc diện cụ, diện cụ khảm kim ti, vẽ lên hình dạng cổ quái. Diện cụ kín đặc, không có lỗ hở ở mũi và mắt.
Lục Bạt Đỉnh quát to: "Thi binh!"
Chúng nhân luân phiên tấn công, thi binh tuy đáng sợ nhưng cũng phải gập người, trường thương ngoan cường lóe lên hai lần, hai đệ tử Bạn Hổ trai rú vang văng đi, trên mình thủng một vết to!
"Oành!"

Thi binh nổ tung, chúng nhân lùi nhanh.
Tôn Lập không chú ý thi binh, chỉ nhìn về một hướng.
Vách đá ở đó chỉ có một miếng đá khắc văn tự lật lại, phía sau là thạch quan trống, chắc thi binh từ đó đi ra.
Văn tự thạch bản lắc lư, lại có kết cấu như con mắt!
"Cách, cách, cách..."
Tiếng động kỳ dị vang lên sau lưng, Tôn Lập thở dài, từ từ quay lại, văn tự có kết cấu đó từ từ lật lên!
Sau mỗi một văn tự đều có một cỗ quan tài đá dựng đứng.
"Cách, cách..."
Thạch quan từ từ mở ra, ngân diện thi binh hơi động là bụi bay mù mịt, áo giáp lạnh lẽo của mấy chục thi binh va nhau, đi ra.
Đường lùi đã không còn!
Một thi binh đã khó đối phó như thế, hà huống hiện tại? Chúng nhân đếm được ba mươi ngân diện thi binh, xếp thành hai hàng, giơ thương, khoa kiếm, đeo cung, đứng bất động, nhưng áp lực vô hình bao trùm thông đạo, chúng đệ tử không thở nổi, dù Lục Bạt Đỉnh cũng nhỏ mồ hôi tong tong!
Các binh sĩ bất động, các đệ tử cũng không dám động. Tôn Lập lấy làm lạ: thi binh đợi cái gì?

Bình Luận (0)
Comment