Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 270


A Tổ như không nghe thấy lời Phùng Trung, mục quang từ mình Điền Anh Đông lướt đi, Phùng Trung như bị bạt tai, ngượng ngùng vô cùng.
A Tổ dẫn cả hai đến một gian điện ngách, ngồi xuống đoạn nhìn cả hai nhưng không bảo ngồi mà cười cao thâm mạc trắc: "Nào, gặp người quen."
Không ai đi ra, A Tổ không vui: "Ngươi còn đợi gì nữa?"
Từ sau bình phong ngọc thạch có người từ từ đi ra.
Phùng Trung kinh hô: "Vọng Long sư..."
Vọng Long mặc hắc sắc trường bào, sắc mặt băng lãnh, mục quang nhìn thẳng như không thấy cả hai.
So với lần trước, Vọng Long không thay đổi nhiều, nhưng nhìn kỹ thì thấy trán cao hơn, tóc thưa hơn.
A Tổ nhìn ba người, cười cổ quái, tựa hồ cố ý gây chuyện: "Các ngươi cũng có duyên, vốn là đồng môn, hiện tại đều phục vụ ta."

Vọng Long vẫn lạnh lùng.
Điền Anh Đông máy môi như muốn nói nhưng rồi nén lại.
A Tổ cầm một trái cây lên, vừa nhai vừa nói: "Vọng Long, để ta nhớ lại xem vì sao ngươi theo bọn ta?"
Y gõ lên trán như nhớ lại: "À, đúng rồi, hình như ba mươi năm trước, sư phụ ngươi tẩu hỏa nhập ma, cần Cửu quy ngọc băng hoàn cứu mệnh, nhưng đấy là độc môn linh đơn của Lý thúc..."
Vọng Long vẫn lạnh lùng như nham thạch, mặc cho A Tổ nói.
Điền Anh Đông và Phùng Trung hiểu ra, Điền Anh Đông thản nhiên, như thể không việc gì có thể lay động tâm trí. Phùng Trung thấy nóng mặt.
"Tiếc là tuy có Cửu quy ngọc băng hoàn, sư phụ y vẫn không sống quá ba năm, Lý thúc phò tá ta thì Vọng Long sư thúc của các ngươi cũng thành người của ta."
Vọng im lặng, không cắt lời A Tổ, trầm mặc như màu trường bào.
A Tổ nhìn Vọng Long, chợt cười: "Được rồi, Vọng Long, lưỡng vị sư điệt này thế nào?"
Vọng Long lúc đó mới nhìn hai người: "Điền Anh Đông có thiên tư, có linh tính, có tuệ căn, không có khí tiết, sẽ là trợ thủ tốt."
Da mặt Điền Anh Đông hơi run lên, nhưng nhẹ lòng hẳn, tựa hồ hiểu A Tổ gọi Vọng Long ra là để kiểm tra. Vọng Long nói thế coi như y qua ải.
"Phùng Trung, phế vật."
Phùng Trung tức giận: "Ngươi là phản đồ, có tư cách gì bình luận ta? Ngươi có biết ta vất vả thế nào mới được như hôm nay không? Sao ngươi tưởng tượng được!"
Trong mắt Vọng Long lần đầu tiên có sắc thái tình cảm: chế nhạo.
"Ngươi không phải trả giá gì hết, người như ngươi chỉ biết trách người khác, thấy ông trời bất công. Ngươi mới không thấy người khác nỗ lực, chỉ cho là họ may mắn hơn ngươi."
Y hơi dừng lại, trong mắt tỏ rõ: thương xót.

"Tòa lâu ngươi ở tại Tố Bão sơn là chỗ ta ở khi xưa, mật thất thờ thần do ta và Sùng Ngọc bố trí. Linh đơn tăng tiến công lực cũng do bọn ta để vào. Trước khi Thần Hoang đạo vào Đại Tùy, nhiệm vụ của bọn ta là tìm người thử thuốc tại Tố Bão sơn."
"Sùng Ngọc?" Điền Anh Đông hơi bất ngờ.
Vọng Long lãnh đạm: "Vọng Hư làm chưởng giáo, Tố Bão sơn có mấy phản đồ, lạ lắm sao?"
Điền Anh Đông im lặng. Vọng Long tiếp tục: "Đấy không phải linh đơn, mà là độc đơn, trong thời gian ngắn tăng tiến cảnh giới cực nhanh nhưng thật ra, ngươi nhìn sắc mặt mình đi, không đến nửa năm là tan nát kinh mạch, triệt để thành phế nhân, không thể sống quá một năm!"
Phùng Trung há hốc miệng, không ngờ sự thật là thế.
"Ngươi tưởng bệ thờ thần là cơ duyên? Sai rồi, là kiếp nạn!"
Vọng Long lạnh giọng.
Phùng Trung hoang mang lùi liền ba bước, ngồi phệt xuống, tựa hồ tha toàn thân công lực tan theo câu nói của Vọng Long.
Y vốn cho là có ngày sẽ vượt Tôn Lập, vượt Điền Anh Đông, chứ không thấy người khác phấn đấu nỗ lực thế nào. Y chỉ biết trách trời, chưa bao giờ nhìn lại mình.
Bệ thời thần xuất hiện, y tưởng cơ duyên tới, không ngờ "cơ duyên" lại lấy đi tính mạng!
Mọi ảo tưởng tan hết, y càng bị đả kích trầm trọng.

Lời Vọng Long phá tan mọi tự tin và ảo tưởng của y, nói thẳng: Ngươi là phế vật!
Điền Anh Đông im lặng đứng cạnh đó, tất cả không liên quan đến y.
A Tổ liếc Phùng Trung: "Rõ rồi hả? Được, sai người ném phế vật này đi."
Hai Huyết ma đỉnh kéo Phùng Trung ra, y ngơ ngẩn như hồn lìa khỏi xác.
Tới ngoài cửa y mới hét vang: "Không thể nào! Các ngươi lừa ta! Ta là ưu tú nhất, nhất định sẽ thành đệ nhất nhân lớp trẻ của thiên hạ tu chân! Ta sẽ vượt lên Lục Bạt Đỉnh, Tôn Lập, Điền Anh Đông, vì sao ta không thể thành đệ nhất nhân..."
Giọng nói càng lúc càng xa, ba người trong điện lạnh lùng như nền đá.


Bình Luận (0)
Comment