Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 274


Bọn Tôn Lập đi chừng một canh giờ thì một ngọn sư trảo to lớn bước vào chiến trường.
Hùng sư ột trượng, dài hai trượng, hùng tráng vô cùng, lông màu vàng rực, có vằn đen như ngựa, lông trên cổ không gió mà dựng lên như kim sắc hỏa diễm. Dưới ngọn lửa là bích lục sắc hoa văn!
Không khí đượm mùi máu tanh khiến Kim diễm hạt sư lồng lộn, cái đuôi bọ cạp đen vỗ vuống đất, liên tục đi lại, gầm khe khẽ.
Thú giáp của nó khác với bạch sắc cự lang, dày và nhiều gai, gốc gai có trận pháp phong ấn, phong ấn toàn kịch độc - - thú giáp này thuần túy vì giết chóc!
Kỵ sĩ cao lớn, da mặt hơi xanh, nhãn thần băng lãnh, vết thương trên cổ trông rất đáng sợ.
Dù thấy đồng bạn tử vong, kỵ sĩ không hề thương xót mà lạnh giọng: "Phế vật!"
Y dẫn Kim diễm hạt sư tra xét một vòng rồi thúc chân: "Kim diễm, đuổi theo!"
Hạt sư gầm vang, bay vút lên, cỏ lóe kim quang, hóa thành kim sắc hỏa cầu lao đi.
...
Sùng Dần mở đường, Sùng Bá đoạn hậu, bọn Tôn Lập đi giữa.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng sấm càng lúc càng gần, ngoái nhìn thì thấy kim sắc hỏa diễm gần như ép sát ngọn cây lao tới.
Sùng Dần hơi nhíu mày.
Sùng Bá giao Chung Mộc Hà cho Giang Sĩ Ngọc, quay lại: "Để cho ta!"
"Giáo tập!" Tất cả gọi, Sùng Dần quát khẽ: "Theo ta!"

Bọn Tôn Lập đi theo Sùng Dần, chưa được mấy bước thì gã dừng lại vỗ trán: "Hỏng rồi!" Đoạn chạy quay lại.
"Tôn Lập!" Tất cả gọi những gã đã chạy xa.
Ầm, ầm, ầm...
Kim sắc hỏa cầu lao tới, sóng nhiệt kinh nhân, cây cối đều bị đốt cháy, chim thú chạy xa.
Dọc đường xuất hiện nhất một người, kỵ sĩ cười lạnh giục cự thú xông tới!
Y là đồ phu tu hành trứ danh ở Ô Hoàn. Tu hành năm nhưng vô số lần thực hiện nhiệm vụ truy sát, “đừng ra hi sinh” yểm hộ đồng bạn đào tẩu thì y đã thấy không ít.
Tiếc là người như thế không đạt được mục đích. Họ hi sinh tính mệnh để cứu người muốn cứu nhưng sau cùng thành thức ăn của hạt sư!
Kỵ sĩ tàn nhẫn, y không thích kiểu hi sinh đó, mà thích bóp nát hi vọng của người khác, hân thưởng ánh mắt tuyệt vọng của kẻ yếu.
"Oành!"
Hỏa diễm dâng lên, Kim diễm hạt sư gầm lên lao tới, mùi tanh trước đó khiến nó không chịu nổi, tựa hồ sắp được nếm mùi thịt thơm ngọt của tu hành giả.
Kim diễm hạt sư che kín Sùng Bá, hỏa diễm ngập trời, xích lãng ào ạt! So ra, Sùng Bá nhỏ bé vô cùng.
Nhưng đối diện Kim diễm hạt sư và kỵ sĩ, Sùng Bá toét miệng cười.
Kim sắc hỏa quang chiếu sáng, vết thương hình con rết trên mặt Sùng Bá hưng phấn rung rung!
"Cốp!"
"Cốp!"
"Cốp!"

Nhát đầu tiên đóng đinh đầu hạt sư xuống đất.
Hạt sư theo quán tính thì nửa thân sau nhào tới, chưa lật lại thì nhát thứ hai đã cắt đứt cổ nó.
Thân thể hạt sư lăn lộn trên không trung, độc huyết tanh nồng rải khắp nơi.
Kỵ sĩ cũng lăn theo.
Nhát phủ thứ ba chuẩn xác cắt đôi kỵ sĩ!
Sùng Bá lỏng tay, chiến phủ hung hãn biến mất, chắp tay đi khỏi, đĩnh bạt vô cùng. Sau lưng, thi thể Kim diễm hạt sư và kỵ sĩ còn lăn lộn trên không.
"Giáo tập!" Tôn Lập gọi nhanh, tìm được linh văn trận trang trên cổ Kim diễm hạt nhưng đã nát vụn.
Gã lắc đầu: "Biết ngay mà..."
Sùng Bá nhún vai: "Đi mau!"
Hạt sư kỵ sĩ cũng là Đạo nhân cảnh đệ lục trọng cường giả, tại Ô Hoàn là nhân vật hạng nhất, hung hãn tàn nhẫn. Tiếc là gặp phải Sùng Bá. Sùng Bá là Đạo nhân cảnh đệ thất trọng điên phong, thiếu một chút là đạt Hiền nhân cảnh, hà huống toán của Tôn Lập không thể dùng cảnh giới thông thường phán đoán chiến lực, mỗi người đều có năng lực giết tu sĩ cùng cảnh giới dễ dàng. Hạt sư kỵ sĩ kém hơn một cấp, Sùng Bá xuất thủ càng dễ dàng.
Chúng nhân không biết còn bao nhiêu truy binh, giết xong hạt sư kỵ sĩ, lấy trữ vật giới chỉ là đi ngay.
Sùng Dần mở trữ vật giới chỉ, chỉ có chút linh thạch và linh đơn, không có pháp khí nao, dù có thì họ cũng không coi trọng.
...
Trong rừng có một đội ngũ mười mấy người từ phía tây nam đi nhanh tới, cây cối sàn sạt chứng tỏ họ rất vội, không hề ẩn giấu hành tung, tựa hồ có thứ gì đó chỉ dẫn nên đi theo đúng con đường hắc y thiếu nữ đi lúc trước.
Phía trước đội ngũ có đủ thanh niên nam, nữ, cưỡi liệp báo khổng lồ, trên mình liệp báo cũng có áo giáp như bạch sắc cự lang, thỉnh thoảng lóe lên linh quang, hiển nhiên là nhập phẩm pháp khí.
Liệp báo cũng có linh văn trận trang đơn giản, gắn dưới mắt phải.

Sau đội ngũ hậu là ba vị lão giả, thân phận địa vị siêu nhiên hơn nên linh thú là hắc hổ.
Mùi tanh phía trước khiến họ kinh ngạc, tốc độ chậm lại.
Trung niên nam nhân đi đầu phất tay, toán người sau lưng trải ra thành hình tròn vây lại, ba lão giả vẫn tiến bước.
Họ nhanh chóng phát hiện chiến trường, tìm một vòng, thấy không còn ai, trung niên nhân giục liệp báo lùi nhanh, báo với một trong tam vị lão giả: "Sư tôn, Minh Hoàng phái Thiên lang kỵ Phùng thị lục huynh đệ đều chết sạch, chết rất thảm, không phát hiện sư muội. Xem ra được người ta cứu đi."
Vị lão giả ở giữa hơi thở phào, người còn lại cả kinh: "Phùng thị huynh đệ lão đại cũng Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng. Năm huynh đệ khác cũng Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, phối hợp với cự lang thì nổi danh chiến lực trác việt, là sát thủ của Minh Hoàng phái, mà lại bị giết sạch?"
Trung niên nhân cúi người: "Thưa Điền trưởng lão. Đệ tử quan sát kỹ kỹ thì sáu người bọn Phùng thị huynh đệ bị giết quá nhanh!"
Tam vị lão giả cả kinh: "Thật thế hả?"
Họ giục hắc hổ, nhanh chóng đến tra xét, đều biến sắc.
Chính như đệ tử đó nói, chiến trường không hề hỗn loạn, Phùng thị huynh đệ chết cực thảm, Phùng gia lão đại thậm chí cả người và cự lang đều nát vụn!
Ba lão giả đã trải sóng gió, dù cả kinh nhưng không thể hiện ra mặt.
Lão giả bên trái nhìn kỹ rồi bảo người ở giữa: "Chưởng môn, phe xuất thủ ít nhất phải có thực lực như chúng ta mới đạt ưu thế tuyệt đối thế này."
Người còn lại nói: "Thiên lang, ma sư, là cách phối hợp cố định của Minh Hoàng phái. Thiên lang kỵ phụ trách trinh sát, Ma sư vệ phụ trách giết chóc, bao năm nay đều cùng hành động."
Vị lão giả ở giữa gật đầu, đi một vòng, quả nhiên phát hiện mấy dấu chân hạt sư.
"Lang tiền sư hậu. Ma sư vệ quả nhiên tới đây."
Y thận trọng cân nhắc: "Tiếp tục tìm, Ngũ Thuận. Cho tất cả biết dù ai cứu Ngưng nhi, không ai được khinh cử vọng động, nhất định tôn kính họ!"
"Vâng!" Trung niên đệ tử Ngũ Thuận cung kính.
Mấy lão giả hơi lo lắng, Ma sư vệ mấy năm nay nổi danh, thực lực hơn xa Thiên lang kỵ, họ không chắc những người kia có thể ngăn nổi Ma sư vệ, bảo vệ Đào Bạch Ngưng không.
Hắc y nữ tử Đào Bạch Ngưng có pháp khí gì đó khiến họ tìm theo, sau đó họ phát hiện tung tích hạt sư - - vết cháy dài đó quá rõ.

Họ không chậm chễ, tìm đến chỗ thi thể Kim diễm hạt sư và kỵ sĩ.
Lần này họ lại vây quanh thi thể, cả tam vị lão giả cũng há hốc miệng.
Thi thể Kim diễm hạt sư như ngọn núi nhỏ, dù chết rồi vẫn khiến người ta thấy có áp lực. Ma sư vệ kỵ sĩ còn giữ nguyên nét sợ hãi trước khi chết trong mắt.
Khu rừng lặng ngắt, ai nấy ngây ra nhìn, sát lục cường giả họ e dè đã biến thành thi thể.
Ruồi nhặng vo ve trên những vũng máu sắp đông cứng.
Hiện trường rất sạch sẽ, không có vẻ gì loạn xạ.
Tam vị lão giả nhận ra ngay dấu vết dưới đất là Kim diễm hạt sư lăn lộn, đếm số vết thương: một, hai, ba!
Chỉ mất ba chiêu, giết chết Ma sư vệ!
Ba lão giả lén đi qua một bên, một người hít hơi lạnh: "Chưởng môn, đấy là Ma sư vệ, Đạo nhân cảnh đệ lục trọng, tại cả Vân Hà quận cũng là cường giả đỉnh nhọn! Cảnh giới tương đương với chưởng môn mà dễ dàng bị giết!"
Lão giả đứng đầu hơi khó coi nhưng thực sự cầu thị: "Kim diễm hạt sư đẳng cấp hơn Ngô công linh hổ của lão phu, giao đấu thì lão phu không phải đối thủ."
Cả ba trầm mặc, người nãy giờ không nói lên tiếng: "Cứu Ngưng nhi thật ra là ai!"
Những đệ tử khác tuy không nhận ra nhưng biết Ma sư vệ đáng sợ vô cùng, vậy mà bị giết dễ dàng như thế, những người đó tất còn đáng sợ hơn!
"Ngũ Thuận!"
"Đệ tử có mặt."
"Bảo tất cả cẩn thận, không được mạo phạm các cường giả đó!"
"Đệ tử tuân mệnh!"
Chúng nhân bám theo, nhưng đều cẩn thận, kể cả tam vị lão giả.

Bình Luận (0)
Comment