Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 28


Vọng Kiếp dẫn các đệ tử đi một vòng quanh ba ngọn núi lở, nham thạch đan nhau như quái thú há miệng, trông cực kỳ đáng sợ nhưng không có chỗ nào dị thường.
Tôn Lập cũng thấy trong ngọn núi sập có nhiệt khí. Bất quá đấy cũng là hiện tượng bình thường.
"Tất cả an tâm chưa?" Vọng Kiếp hỏi nhưng lại nhìn Chung Lâm. Chung Lâm biết y biết rõ thân phận mình nên gật đầu: "Đa tạ sư thúc, chắc không sao."
"Được, tiếp tục xuất phát, tất cả cẩn thận."
Vọng Kiếp đáp xuống, chúng nhân đi bộ.
May mà sau chút kinh hãi thì không còn gì đáng sợ, thêm hai canh giờ, đúng lúc chính ngọ thì Đại Lương thành xuất hiện trước mắt.
Ngôi thành cổ không biết xây dựng từ năm nào, tuy giờ đã thành phế khư, nhưng còn mơ hồ thấy được hình hài tường thành.
Mé đông và tây phương khá dài, me nam và bắc lại hẹp, tường thành theo lối chữ nhật, các kiến trúc, đường xá trong thành không còn, chỉ còn lại vài đống đá lớn, hoặc đôi chỗ còn trụ đá, xà đá.
Nam môn hiển nhiên là chính môn, quy mô hơn xa những cửa thành khác, bọn Tôn Lập đang ở phía bắc Đại Lương thành nên sẽ vào qua bắc môn.
Vọng Kiếp ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Đi thôi, tối nay qua đêm tại Đại Lương thành."
Các đệ tử theo y, chạy xuống một con dốc lớn, cách Đại Lương thành không còn xa. Đại Lương thành có nhiều dấu tích chiến tranh. Quỷ sơn là núi đá, quanh Đại Lương thành toàn là nền nham thạch, hiếm thấy đất cát. Dấu tích trên nham thạch qua nghìn vạn năm vẫn giữ được, dù bị mưa gió bào mòn nên có phần dâu bể.
Mặt đất còn những khe sâu dài hoặc những hố lớn, chắc năm xưa do đạo đạo pháp thuật kinh nhân tạo thành.
Nhưng vài bước lại có một lỗ đen, tuy phần lớn chỉ cỡ trứng chim câu nhưng dày đặc, chắc là do chiến sĩ thời cổ đại ném thương để lại.

Ngần đấy lỗ khiến Tôn Lập kinh hãi, Đại Lương thành khi xưa có bao nhiêu chiến sĩ tí lực kinh nhânđể khi ném thương mới xa được như thế.
Vọng Kiếp đi trước, chúng đệ tử rợn tóc gắy với dấu tích từ viễn cổ thời đại, không ai muốn một mình ở lại thượng cổ chiến trường thảm liệt này, vội theo gót Vọng Kiếp, chỉ mong sớm vào Đại Lương thành.
Đứng trên tường mới cảm nhận được ngôi cổ thành này hùng vĩ thế nào!
Dù chỉ còn là phế khư, tường Đại Lương thành vẫn cao hai mươi trượng – tường bao của Đại Tùy đế kinh cũng chỉ mười lăm trượng.
Qua di chỉ Đại Lương thành thì tường thành chỉ là một phần cơ bản...
Cửa thành hoang tan, chỉ còn lại một lỗ thủng lớn. Vọng Kiếp dẫn đệ tử vào, Tôn Lập nhìn quanh, tường thành tường còn dấu tích rõ ràng, gã kinh ngạc: "Cửa thành bị một chiêu đánh vỡ!"
Võ Diệu ơ hờ: "Ngươi giờ mới thấy? Một chiêu đánh nát cửa thành có là gì, có lẽ thế giới này..."
La Hoàn mắng: "Võ Diệu!"
Võ Diệu tựa hồ biết nói hớ nên im lặng, một lúc sau, Võ Diệu không cam lòng, lại nói: "Dạ Ma Thiên, chuyện này có gì đâu?"
Dạ Ma Thiên vẫn trầm mặc.
La Hoàn khẽ thở dài.
Mọi vết tích trên lỗ thủng ở tường thành đều hướng vào trong, Tôn Lập tưởng tượng được tuyệt thế cường giả công thành năm xưa một đòn đánh nát cửa thành, gạch đá cùng thi thể và máu của người giũ thành bắn vào trong!
Đại Lương thành tan hoang, nơi nào cũng là đổ nát, nhưng còn dấu tích điêu khắc từ thời thượng cổ. Có cự thú, thần điểu, có mây bay, cổ sơn, Vọng Kiếp quen lối, dẫn chúng nhân đi qua phế khư.
Tôn Lập nghi hoặc, những công trình đổ nát này hình như quá lớn?

Dọc đường gã thấy trụ đá gãy làm mấy khúc nhưng còn to hơn căn phòng, công trình hùng vĩ cỡ nào mới cần xà như thế?!
"Phía trước." Vọng Kiếp chợt lên tiếng: "Theo ta, không được lạc bước, chỗ có Bạch ngọc linh tương được tổ sư gia bày mê trận, vạn nhất lạc trong đó, muốn ra rất khó."
"Đệ tử tuân mệnh." Chúng đệ tử vâng lời, theo sát Vọng Kiếp hơn.
Trước mắt vẫn là phế khư bình thường, Vọng Kiếp dẫn họ đi mấy bước thì đứng im, lật hai tay, linh quang ngưng tụ trong lòng tay, giữa quang cầu là linh văn kỳ dị.
Vọng Kiếp đẩy khẽ song chưởng, quang cầu tan vào hư không, phế khư hỗn loạn chợt mở ra một con đường mòn.
Vọng Kiếp dẫn tất cả vào, mỗi lần đi được bốn chín bước lại dừng chân phát linh văn.
Lặp lại bảy lần, cảnh vật chợt thay đổi, phế khư hỗn loạn tan biến, xuất hiện trước mắt tất cả là thần điện sập quá nữa.
Thần điện cực kỳ cao rộng, từng hàng trụ đá cả mười người mới ôm vừa, dù thần điện hiện tại chỉ còn cao ba trượng, nhưng Tôn Lập tưởng tượng được năm xưa hùng vĩ thế nào.
Chính giữa thần điện phế khư đã được dọn sạch, là một đàn tế hình tròn.
Đàn tế thường nhô lên khỏi mặt đất nhưng tòa này lại lõm xuống, chung quanh còn bậc thang dẫn xuống.
Chính giữa là một bàn đá hình chữ nhật, điêu khắc một cái chén đá lớn.
Trong chén đựng nhũ bạch sắc dịch thể sáng lên như ngọc thạch.
Không cần nói cũng biết là mục tiêu chuyến này: Bạch ngọc linh tương.

Vọng Kiếp hầm hừ: "Còn gì đáng sợ đâu? Đã bảo chuyên này không có nguy hiểm. Nơi này được chúng ta khai phát mấy trăm năm, có nguy hiểm cũng đã bị tiền bối cao nhân bài trừ."
Y đi tới một mình, định lấy Bạch ngọc linh tương.
Chúng đệ tử nhìn nhau, tựa hồ nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành quá dễ dàng.
Cạnh Tôn Lập chợt xuất hiện một người: Túc Lan.
Vì ghen tị, dọc đường Túc Lan không nói câu nào với gã, nhưng giờ đột nhiên xuất hiện khiến Tôn Lập hơi bất ngờ.
Bất quá gã nhận ra điều khác lạ, ánh mắt Túc Lan sáng lên cuồng nhiệt.
Tôn Lập nhíu mày: Bạch ngọc linh tương thôi mà, tại “Thiên hạ kỳ vật chí” chỉ xếp hàng cửu phẩm hạ, là đê cấp linh vật, thường dùng luyện chế vài loại đơn dược, dùng trực tiếp vị tất có bao nhiêu hiệu quả. Tố Bão sơn chiếm chỗ này vì sản lượng Bạch ngọc linh tương ổn định. Nhưng nhiều đến đâu thì cửu phẩm hạ là cửu phẩm hạ, không đến mức khiến Túc Lan cuồng nhiệt thế chứ?
Gã nghi hoặc, chuẩn bị ngầm lưu tâm thì bên tai vang lên giọng nói như muỗi kêu: "Tôn Lập, hiện tại theo ta còn kịp."
Tôn Lập nhìn quanh, chỉ có Túc Lan đứng cạnh.
Gã nghi hoặc, Túc Lan cười lạnh cao cao tại thượng: "Không sai, là ta."
Tôn Lập nhíu mày: "Ngươi vừa nói gì?"
Túc Lan lạnh giọng: "Nên nhớ, ngươi chỉ có một cơ hội, lỡ mất sẽ hối hận cả đời!"
Tôn Lập ngạc nhiên, Túc Lan lấy đâu ra tự tin như thế?
Túc Lan nhìn gã, lại cười lạnh, thân hình lao về phía đàn tế.
Y đi mấy bước, đệ tử quanh đó mới phát hiện. Vọng Kiếp ở bên dưới đàn tế đã lấy Bạch ngọc linh tương.
Chung Lâm chưa kêu lên kịp, biến cố đột ngột nảy sinh!

Bạch ngọc linh tương vừa bị Vọng Kiếp lấy hết thì đĩa đá rực linh quang, nhanh chóng chạy quanh hoa văn kỳ dị rồi kêu ầm ầm, tế đàn chợt lật lại!
Vọng Kiếp dù gì cũng là Hiền nhân cảnh cường giả, tuy đột nhiên nhưng vẫn gầm lên, lao vọt tới, không ngờ bên trên tế đàn xuất hiện một tấm lưới ánh sáng, người lập cơ quan mai phục này đã tính trước, chụp Vọng Kiếp ném vào.
"Ầm!"
Tế đàn lật lại, sau lưng khảm chín cái vòng nham thạch lớn, hất Vọng Kiếp vào thì các vòng đá chuyển động nghịch hướng, tốc độ khác hẳn rồi dưới đất vang lên tiếng cách cách, tựa hồ thứ gì đó bị khóa chặt.
Sau sáu tiếng nổ, chín cái vòng nham thạch dừng chuyển động.
Tất cả xảy ra quá nhanh, các đệ tử không kịp phản ứng, Vọng Kiếp đạo trưởng đã bị trấn áp. Túc Lan tựa hồ tảo biết trước, lùi đến bậc đá dưới cùng, trong lúc chúng đệ tử kinh ngạc, y nhìn nhanh nền đá của dãy bậc thang sáu lần, sau cùng tìm được một khối có vẻ rỗng, không hề do dự tung quyền, trên vách đá của không gian nhỏ như ban thờ phật trong đó có một khe rãnh đặc biệt.
Túc Lan lấy từ tay áo ra một ngọc bội xỏ dây đỏ, ấn lên rãnh, vừa hay thích hợp!
"Két, két, két..."
Tiếng động ghê răng vang lên, ba hàng bậc đá lùi đi, cạnh Túc Lan hiện ra một khung cửa đen đủ ột người chui vào.
Túc Lan đứng ở cửa, ngoái nhìn Tôn Lập: "Ngươi sẽ hối hận!" Đoạn lao vào.
"Đuổi theo mau!" Chung Lâm kêu vang lao theo, không ngờ vừa thò chân vào thì thấy một tảng đá rơi xuống, đành rụt lại.
"Cốp!"
Mặt đất rung lên, tảng đá suýt nghiến y nát bét.
Chung Lâm chưa kết kinh hồn, Vương Điệp Nhi vội bước lên: "Không sao chứ?"
Chung Lâm lắc đầu, chúng đệ tử vây lại, chỉ còn Tôn Lập ở trên.
Bạch Cửu Minh nhìn qua, Tôn Lập quay lưng lại nhìn đến xuất thần! Bạch Cửu Minh vốn trong tâm trạng tồi tệ liền nổi đóa: "Tôn Lập, ngươi nhìn cái gì, mau nghĩ cách cứu sư thúc!"

Bình Luận (0)
Comment